Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cung Thiên Trọng vui mừng khôn xiết!
Trần Húc Chi có thể nói ra những lời này, đã nói lên y không xem mình như pháo hôi hay quân cờ tùy tay vứt đi!
Cung Thiên Trọng hít sâu một hơi, hắn nghiêm túc nói: "Trần đạo hữu, huyết huyền của ta ở trong tay ngươi, sư tình ngươi công đạo ta sao có thể không để bụng?"
Trần Húc Chi cười ha hả: "Cung Thiên Trọng, nói những thứ này liền không thú vị."
Ai, đại lão bản quả nhiên không dễ lừa.
Cung Thiên Trọng cười khổ nói: "Nếu mục đích của ta là huyết huyền trong tay ngài, ngài sẽ trả lại nói cho ta sao?"
Trần Húc Chi nhàn nhạt nói: "Ta nếu là đồng ý, ngươi sẽ tin tưởng hứa hẹn của ta sao?"
Không đợi Cung Thiên Trọng trả lời, Trần Húc Chi liền nói: "Ngươi cũng không tin tưởng ta."
Cung Thiên Trọng than nhẹ: "Ta dù cho không tin tưởng ngài, lại có thể như thế nào đây?"
Trần Húc Chi đồng dạng thở dài nói: "Nếu ngươi tin tưởng ta, Giản Thành liền sẽ không chạy trở về từ Tây Nguyệt quốc trước."
Trần Húc Chi cảm động với việc Giản Thành trở về trước, nếu không cũng không thể vừa lúc đuổi tới chiến trường, cũng mang về Luân Hồi Đài, cứu Tiêu Thâm Thủy.
Bất quá khi Trần Húc Chi nghĩ đến đó, tiểu thần báo tiểu Kim liền mật báo bên tai Trần Húc Chi là Cung Thiên Trọng làm cho Giản Thành trở về.
.......emmmm.
Cảm giác phức tạp.
Cung Thiên Trọng nghe câu nói như vậy, da đầu tức khắc nổ tung, cảm giác muốn tan vỡ.
"Về chuyện này, ta thực cảm tạ ngươi, cho nên vấn đề liền tới, ngươi vì sao tận tâm tận lực hỗ trợ như vậy đây?" Trần Húc Chi: "Loại kiến nghị này nói với không nói, cũng không sinh ra bất luận ảnh hưởng gì đối với ngươi."
Chủ động cùng bị động là hai loại khái niệm, Cung Thiên Trọng chủ động hỗ trợ, vậy hắn tất có sở cầu.
Trần Húc Chi cần biết rõ Cung Thiên Trọng sở cầu cái gì.
"Nhưng ngươi vẫn là nói, cho nên ta muốn biết, ngươi nghĩ muốn cái gì?"
Cung Thiên Trọng trầm mặc một hồi, khô khốc nói: "Ta đích xác muốn lấy lại huyết huyền của ta."
Nhưng mà chỉ cần Giản Thành còn sống, chỉ cần ấn đường của hắn còn có khế ước thuộc về Giản Thành, dù cho lấy về huyết huyền, Cung Thiên Trọng vẫn như cũ không chạy được.
"Bất quá đối với ta hiện tại mà nói, huyết huyền có một loại hàm nghĩa khác."
"Tu sĩ tu luyện, đường xá gian khổ, tu sĩ đi đến một bước cuối cùng vạn trung vô nhất." Ngữ khí Cung Thiên Trọng nghiêm túc lên: "Huyết huyền là sinh mệnh thứ hai của ta, nếu tương lai ta bất hạnh ngã xuống, trong huyết huyền ẩn chứa tinh huyết của ta, có thể làm cho ta chuyển thế trùng tu."
"Huyết huyền ở trên tay của ngài, ta bị quản chế với ngài, nhưng từ một góc độ khác mà nói, hiện tại ta trừ bỏ ngài, không còn sợ cái gì khác."
Chết thì chết, cùng lắm thì mười tám năm sau lại trọng sinh.
"Mong muốn của ta phi thường đơn giản, nếu ta ngã xuống, không biết ngài có nguyện ý giúp ta chuyển thế?"
Trần Húc Chi nghe xong trong lòng ngược lại thở dài nhẹ nhõm, yêu cầu này cũng không tính là khó, cũng hợp tình hợp lý.
"Có thể thì có thể." Trần Húc Chi tuy rằng trong lòng đã đáp ứng, nhưng lại không lập tức nói ra: "Nhưng cũng giống như ngươi có thể ngươi có thể nắm giữ tình báo, tương lai ta giúp ngươi chuyển thế, cũng có thể lựa chọn loại hình ngươi sẽ đầu thai."
Y chậm rì rì nói: "Ngươi cũng không muốn trùng tu chuyển thế thành yêu quái đi? hoặc là tay ta run lên, đem ngươi đầu thai đến chuồng heo."
Nội tâm Cung Thiên Trọng cơ hồ là lệ rơi đầy mặt, hắn khổ ba ba nói: "..........ngài nói không sai."
Thiên a, nếu là vừa mở mắt ra nhìn thấy chuồng heo, mà chính hắn trở thành một đầu lợn, hắn sẽ điên mất!
"Như vậy chúng ta liền hỗ trợ lẫn nhau, ngươi nếu như toàn tâm toàn ý giúp đỡ, tương lay ta có thể đưa ngươi chuyển kiếp vào hoàng thất, lấy khí vận một nước hộ thể." Trần Húc Chi: "Nếu ngươi cố ý thiết kế mưu hại, vậy đừng trách ta không khách khí."
Cung Thiên Trọng đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại đánh lên tinh thân: "Cái giao dịch này thực công bằng, ta hiện tại ra bao nhiêu lực, tương lai liền có được cảnh ngộ đó, xin ngài yên tâm, vì chính bản thân ra, ta cũng sẽ không làm thêm động tác nhỏ."
Trần Húc Chi ngô một tiếng, sau đó y thình lình nói: "Như vậy trả lời ta một vấn đề."
Y nói: "Câu nói ngươi nói với Giản Thành kia, mục đích lúc ban đầu của hắn............... là gì?"
Cung Thiên Trọng: ".............." vì theo đuổi ngươi.
Nội tâm Cung Thiên Trọng lâm vào trong sự lựa chọn gian nan, là nuốt tâm tư của Giản Thành vào bụng hay là thẳng thắn nói ra?
Trần Húc Chi phát hiện Cung Thiên Trọng do dự, vì thế y âm hiểm mà uy hiếp: "Chuồng heo........."
Cung Thiên Trọng nghẹn một cái, hắn ý đồ chống cự: "......... ngài chẳng lẽ không tin chủ nhân sao? Nếu như ngài muốn biết, có thể trực tiếp hỏi hắn, nói vậy hắn sẽ không dấu giếm ngài."
Trần Húc Chi nói một cách đương nhiên: "Ta đương nhiên tin tưởng hắn, dù là thực lực của hắn, hay là năng lực của hắn."
Oa! Tin tức lớn!! Cung Thiên Trọng quyết định lát nữa liền nói tin đại hỉ này cho Giản Thành.
"Nhưng nếu ta có thể dễ dàng đạt thành mục đích của hắn, còn cần gì ngươi nhúng tau? Vạn nhất ngươi dùng mục đích này me hoặc hắn, hắn có đôi khi đầu óc úng nước, làm chuyện ngu xuẩn thì sao?" Trần Húc Chi nhìn chằm chằm Cung Thiên Trọng: "So với đến lúc đó vắt óc nghĩ cách, không bằng ngăn chặn khả năng này ngay từ đầu!"
Cung Thiên Trọng nghe xong trong lòng vừa động, nghe ngữ khí cùng ý tưởng của Trần Húc Chi, y kỳ thật cũng để ý Giản Thành đi? Nếu không vì sao phải suy xét sâu xa như vậy vì Giản Thành?
Lại nói tiếp trước đây toàn là Giản Thành liên hệ mình, trừ bỏ muốn tình báo, Trần Húc Chi chưa bao giờ chủ động xuất hiện, lúc này lại gọi mình, còn hỏi mục đích của mình...........
Y đang lo lắng cho Giản Thành sao?
Cung Thiên Trọng cảm thấy mình hình như vừa phát hiện một vài chuyện quan trọng.
Giờ khắc này, đề phòng cùng kiêng kỵ của hắn với Trần Húc Chi quỷ dị biến mất, ngược lại cảm thấy Trần Húc Chi là một người phi thường thú vị.
A, Trần Húc Chi vốn dĩ rất thú vị a.
Nhớ đến hỏa thương không chút do dự đâm vào thân thể mình ở Vọng Đoạn sơn, Cung Thiên Trọng vô thức nở nụ cười.
Hắn rốt cuộc phát hiện một tia chân thật, người nam nhân này có ý đồ dùng sự cường đại để che dấu hết thảy.
Nhỏ yếu, do dự, rối rắm, ảo não, thống khổ, điên cuồng......... tất cả những thứ cảm xúc có thể bại lộ ra nhược điểm đều bị thực lực cường đại cùng mưu trí bình tĩnh gần như yêu dị của Trần Húc Chi che dấu, không ai có thể nhìn thấy y chân thật sau lớp áo giáp dày nặng.
Y dùng ngôn ngữ phác họa ra bẫy rập, dùng ngọn lửa đốt cháy kẻ thù, nhìn qua hoàn mỹ cực kỳ.
Đệ tử đích truyền kiệt xuất nhất Đại Nhật Tiên Tông, chưởng môn đời kế tiếp, người như vậy chỉ sự tồn tại, cũng có thể áp một thế hệ tu sĩ không thở nổi.
Nhưng nếu như lột tầng áo giáp dày nặng này ra thì sao? Có phải hay không sẽ giống như con nhím, sẽ lộ ra một mặt mềm mại thậm chí là suy yếu?
A a a a a ——!
Chỉ cần nghĩ một chút, đáy lòng Cung Thiên Trọng liền sinh một cỗ dục vọng, một cỗ dục vọng muốn xé nát tầng bảo hộ này.
Trần Húc Chi quỷ dị mà nhìn đoàn linh lực muốn vặn vẹo thành hình bát tự trước mặt, trực giác liền cảm thấy Cung Thiên Trọng nhất định đang tự hỏi một vài chuyện không tốt.
Vì thế ý lặp lại nói: "Chuồng heo." Y ha hả nói: "Hoặc là không cần chờ chuyển thế, ta hiện tại liền có thể đưa ngươi đến chuồng heo thể nghiệm một phen."
Cung Thiên Trọng: "............"
Aai, loại chuyện xé nát tầng giáp bảo hộ này cũng thật sự chỉ có thể nghĩ một chút, giáp quá dày, hắn đừng nói là xé, hiện tại tay cũng sắp đứt!
Cung Thiên Trọng quyết định dùng ngôn ngữ nghệ thuật sống động, hắn uyển chuyển nói: "Kỳ thật mục đích của chủ nhân rất đơn giản."
"Hắn chỉ muốn kéo gần quan hệ với ngài."
Nếu có thể càng thân mật tiếp xúc liền càng hoàn mỹ.
Trần Húc Chi sửng sốt: "Kéo gần quan hệ với ta?" y hỏi ra một câu thực mộc mạc: "Quan hệ của chúng ta cần kéo gần sao?"
Cung Thiên Trọng nhịn không được muốn che lại trái tim, hắn thật cẩn thận nói: "Vậy ngài cảm thấy, quan hệ cùng chủ nhân như thế nào?"
Trần Húc Chi nói: "Khá tốt a, quan hệ của chúng ta thực thân cận."
Đây là lời nói chân thật trong lòng y, Giản Thành là tu sĩ trọng sinh trở về, trên thế giới này chỉ có mình y biết điểm này, mà cũng chỉ có Trần Húc Chi tự mình biết hết thảy khả năng sẽ xảy ra trong tương lai.
Y cùng Giản Thành đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra cùng bảo hộ bí mật này, cũng vì thay đổi vận mệnh tương lai mà nỗ lực, quan hệ của bọn họ sao có thể không thân cận?
Cung Thiên Trọng hít hà một hơi, môi hắn run nhè nhẹ lên, phảng phất như câu tiếp theo liền bùng lên như lửa gặp gió.
"Mạo muội hỏi một câu, cái ngài gọi là thân cận, là thân cận như thế nào? Là vị trí độc nhất vô nhị trong lòng sao?"
Trần Húc Chi ngơ ngẩn.
Cung Thiên Trọng đánh bạo nói: "Ta không biết nguyên nhân chủ nhân làm như vậy, nhưng theo ta quan sát, chủ nhân thực để ý ý nghĩ cùng ý kiến của ngài, cũng hy vọng có được tán thành cùng tin cậy của ngài, thậm chí từ lời nói của hắn mà xem, hắn giống như cảm thấy hổ thẹn với ngài, sợ cái nhìn của ngài đối với hắn có bất công, cho nên muốn thay đổi trạng thái này."
Trần Húc Chi lẩm bẩm nói: "...........là có chút ấn tượng cố định."
Tỷ như vai chính trời định, tỷ như cá chép hình người, tỷ như ngựa giống của hậu cung............
Cung Thiên Trọng hưng phấn nói: "Tỷ như?"
Trần Húc Chi: "Tỷ như thích rất nhiều nữ nhân, lạm tình."
".........."Cung Thiên Trọng nhịn không được nhỏ một giọt nước mắt đồng tình cho Giản Thành, hắn cố tình bênh vực chi Giản Thành: "Ta nghe chủ nhân nói qua, hắn từng phát thề, cuộc đời này sẽ không lại trêu chọc hồng nhan."
Trần Húc Chi mỉm cười: "Loại sự tình này ngươi cư nhiên tin tưởng?" Y dùng một bộ ngữ khí ngươi quá dễ lừa: "Hắn không trêu chọc hồng nhân, chẳng lẽ lại trêu chọc lam nhan sao."
Wow!!! Ngài thật là mưu trí tựa uyên tựa hải a!
Cung Thiên Trọng thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, chẳng lẽ Trần Húc Chi biết ý nghĩ chân chính của Giản Thành sao?
"Trêu chọc lam nhan?" Cung Thiên Trọng nỗ lực bắt chược phản ứng bình thường như lần đầu tiên nghe đến chuyện này: "Chủ nhân thích nam nhân?"
Trần Húc Chi nói: "Người phân nam nữ, yêu ma quỷ quái nhưng lại không có phân ra nam nữ, bản thể người tu luyện cũng không phải chỉ có mình nhân loại, có thể Giản Thành liền thích một vị mỹ nữ Yêu tộc, nhưng lại ngại với lời thề, mỹ nữ yêu tộc kia liền biến ảo thành bề ngoài nam tính thì sao?"
Nếu là hiện đại, Trần Húc Chi có thể sẽ có chút rối rắm, chính là đi vào thế giới kỳ quái này đã hai mươi năm, đừng nói là tình yêu nam nam, ngay cả tình yêu giữa người với yêu cũng đầy đường, nam nam yêu nhau tính là cái gì?
Yêu tộc nếu như trước khi hóa hình yêu thích nam tử, vậy tất nhiên sẽ hóa thành bộ dáng nữ tử, nhưng nếu như không có người nào để yêu, đương nhiên là biến thành bộ dáng nam tính càng dễ bề du lịch để tu luyện, đổi lại mà nói, trên thế giới này, giới tính sớm đã bị mơ hồ, cái khái niệm tình yêu này càng thêm bao la.
Cung Thiên Trọng nghe xong đầy đầu hắc tuyến, chậc chậc nguyên lại còn có loại thao tác này.
Đúng nha, Trần Húc Chi nói không sai, cái lời thề kia đích xác có thể lợi dụng sơ hở, bất quá có thể nghĩ được như vậy, cũng có thể nhìn ra Trần Húc Chi người này tâm nhãn quá nhiều = =
Cung Thiên Trọng nhắc nhở chính mình, quay về phải nhắc nhở Giản Thành một chút, để hắn giải thích với Trần Húc Chi một phen, nếu không Trần Húc Chi vẫn luôn cho rằng Giản Thành lạm tình, Giản Thành khẳng định không có cơ hội.
Nhưng hiện tại, Cung Thiên Trọng chuẩn bị trợ công cho Giản Thành.
Cung Thiên Trọng nói: "Thì ra là thế, cho nên ngài cũng không tin tưởng lời thề của chủ nhân, đúng không?"
Trần Húc Chi đang muốn gật đầu, Cung Thiên Trọng liền nói: "Ngài vừa rồi cũng không phải nói như vậy."
Trần Húc Chi ngẩn ngơ.
Cung Thiên Trọng: "Ngài nói ngài phi thường tin tưởng hắn, hiện tại lại nói không tin, chẳng lẽ không phải tự mâu thuẫn sao?"
Trần Húc Chi tức khắc nghẹn lời.
"Xem, đây là mục đích mà chủ nhân gọi ta hỗ trợ, ngài nói phải tin tưởng hắn, nhưng trên thực tế cũng không phải như vậy." Cung Thiên Trọng: "Ngài trước sau chưa từng thay đổi ấn tướng với chủ nhân, có thể có chút thay đổi, nhưng có chút lại không thay đổi như cũ."
"Ta nghĩ, cái này đối với hắn là có chút hà khắc rồi."
"Nếu ngài thật sự tin tưởng chủ nhân, tin tưởng Giản Thành, vậy thỉnh lời nói giống như việc làm đi."
===============================
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Húc Chi thực chuyên nhất đối với chuyện tình cảm, Giản Thành gắn mác ngựa giống tuyệt đối không nằm trong phạm vi yêu thích của y.
Giản Thành: ta muốn nỗ lực xé rớt cái mác này.