Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giản Thành thật sự là cảm thấy may mắn từ đáy lòng.
Hiện tại ngẫm lại, đười trước Trần Húc Chi ở trong một vòng lại một vòng tính kế như vậy biến thành ma tu, thật là một chuyện thuận lý thành chương.
Đây mới là không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương tiêu chuẩn.
Dù cho Trần Húc Chi lại thông minh như thế nào, thực lực lại cường đại đến đâu, y chung quy không phải là đối thủ của Thiên Quý lão nhân, thậm chí lúc ấy trong tông môn còn có Giản Thành thời khắc đều chèn ép y như vậy, Trần Húc Chi có thể chống được đỡ đến giữa lúc chính ma đại chiến mới bắt đầu chuyển hóa thành ma tu, đã thực không tồi.
Nhưng lúc này đây, tất cả đều đã khác.
Giản Thành gắt gao nắm lấy tay Trần Húc Chi, nghiêm túc mà nói: "Sư huynh, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để Thiên Quý lão nhân có cơ hội động đến ngươi!"
Nghe câu nói như vậy, trong lòng Trần Húc Chi cảm động vạn phần, cũng sinh ra một cỗ tình yêu...............
Này mẹ nó sao có thể?!
Trần Húc Chi trở tay đem Giản Thành đẩy đến vách tường, nắm tay xẹt qua gương mặt Giản Thành, trực tiếp đánh lên vách tường, y không có trả lời lời hứa của Giản Thành, mà là diện vô biểu tình nói: "Không có lần sau."
Giản Thành: "............" Hắn xoa mặt, không vui nói: "Sư huynh, chỉ cho phép ngươi thân thiệp hiểm địa, lại không cho phép ta như vậy? Dựa vào cái gì a?"
Trần Húc Chi cười lạnh: "Chỉ bằng ta là sư huynh, ngươi là sư đệ!"
Trên mặt Giản Thành như cũ là thần sắc khó chịu, nhìn thấy phản ứng của Giản Thành, trong lòng Trần Húc Chi than nhỏ.
Y đột nhiên tới gần Giản Thành, đè trán mình trên trán Giản Thành, phảng phất như muốn đem tâm ý của mình truyền qua.
"Giản Thành, chúng ta có lòng muốn bảo hộ là giống nhau, nhưng so với được bảo hộ, ta càng hy vọng có thể cùng ngươi sóng vai cùng tiến."
Trần Húc Chi một bên phân tích nội tâm mình, một bên ngữ khí ôn hòa mà khuyên bảo.
"Ta thực cảm tạ ngươi vì ta mà làm hết thảy, chính là ân tình cũng không phải là cảm tình, mà ta cũng không phải là tu sĩ cấp thấp hoàn toàn không biết gì cả, thực lực thấp kém."
Giản Thành sửng sốt, tâm vốn dĩ bực bội phảng phất như được nước ấm quét qua, bình tĩnh xuống.
Hắn lẳng lặng nghe, thậm chí còn nhắm hai mắt lại.
Thanh âm của Trần Húc Chi nhè nhẹ quanh quẩn bên tai.
"Chúng ta đều từng giao phó tín nhiệm cho đối phương, nhưng mà trên thực tế khi chúng ta gặp phải nguy cơ vẫn như cũ quen tự mình giải quyết, cũng lấy danh nghĩa bảo hộ một mình gánh vác hết thảy."
"Cho rằng lấy danh nghĩa tốt cho đối phương mà giấu diêm nhau, lại đến lo lắng cho nhau, nghi kỵ nhau, cuối cùng không tín nhiệm............"
Giản Thành đột nhiên mở mắt muốn phản bác, đã bị tay Trần Húc Chi chặn môi.
"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi nói sẽ tuyệt đối tin tưởng ta, chính là a.............."
Trần Húc Chi thản nhiên than thở.
"Ta từng gặp qua rất nhiều người rõ ràng yêu nhau, cuối cùng lại tách ra."
"Cảm tình có thể cho ra rất nhiều ngăn cách sự bất đồng biến mất, cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn mới."
"Giản Thành, ta cảm thấy chúng ta đều cần bình tĩnh một chút."
Chúng ta đều cần bình tĩnh một chút.
Bình tĩnh cái quỷ a!!!!
Giản Thành nhìn Trần Húc Chi nói cười yến yến cùng Thu Vũ Lạc, dạ dày đều quặn lên.
Trong lòng Giản Thành ủy khuất đến hỏng rồi, sư huynh mình thời điểm làm bừa vui vẻ như vậy, hắn bất quá mới trúng bẫy có một lần, đã bị sư huynh blabla giáo huấn, quả thực quá đáng!
........... Được rồi, hắn không phải không hiểu lời nói của Trần Húc Chi, trên lý trí hắn minh bạch lời nói Trần Húc Chi thực chính xác, nhưng trên tình cảm..............
(Hình như bị thiếu một đoạn á)
A a a a sư huynh không nói chuyện với mình mà là nói giỡn với Thu Vũ Lạc, thật sự là tức đến muốn giết người a!
Mắt nhìn đến ánh mắt của Sóc Nguyệt ở bên cạnh càng ngày càng phát sáng, Giản Thành đều có thể tưởng tượng ra Sóc Nguyệt là nghĩ như thế nào.
Đệ tử đích truyền Thái Thanh Kiếm Các Thu Vũ Lạc, đại đệ tử đích truyền Đại Nhật Tiên Tông Trần Húc Chi, wow! Trời kết lương duyên a!
............ A phi!
Giản Thành nhịn không được ngắt lời: "Sư huynh, ngươi vừa rồi không phải nói muốn đi đón hài tử sao?"
Hắn hơi hơi híp mắt, biểu tình bất thiện nhìn chằm chằm Thu Vũ Lạc: "Đáng thương hài tử kia của huynh sinh non, sau này cần phải điều dưỡng cẩn thận, vẫn là sớm mang về tông môn một chút đi."
Lời vừa nói ra, trong phòng chính là một mảnh tĩnh lặng.
Sóc Nguyệt không thể tin tưởng mà nhìn Trần Húc Chi, phảng phất như đang nhìn tra nam.
Thu Vũ Lạc cả người cũng run lên, tươi cười nhàn nhạt trên mặt xuất hiện vết nứt, tính tình Thu Diệp Lạc càng nóng nảy, ánh mắt hắn hồ nghi mà trừng Trần Húc Chi, trực tiếp hỏi: "Nga? Nguyên lai Trần đạo hữu đến hài tử cũng đã có rồi sao?"
"............."
Khóe miệng Trần Húc Chi run rẩy, cho Giản Thành một cái ánh mắt ngươi chờ đó cho ta, y thở dài nói: "Ta lần này xuất môn có gặp được một đạo hữu, gia tộc của hắn bị hoàng đế Tây Nguyệt Quốc tàn sát hầu như không còn, trời xui đất khiến thành công chuyển thế trùng tu, trước khi chuyển thế nhờ ta hỗ trợ một lần nữa dẫn hắn bước lên tiên đồ, trước đó ta sốt ruột tìm kiếm Thành sư đệ, liền an trí hài tử ở bình kinh."
Nghe được Trần Húc Chi giải thích, trên mặt mọi người một lần nữa xuất hiện tươi cười.
Sóc Nguyệt vỗ tay một cái, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng: "Đã là như thế, vẫn là sớm một chút đi đón hài tử thôi, tu sĩ trùng tu dù cho biến thành trẻ sơ sinh, linh khí trên người cũng hơn trẻ sơ sinh bình thường, nếu để ma tu phát hiện, vị đạo hữu kia liền phiền toái."
Trần Húc Chi gật đầu: "Sư tỷ nói phải, ta cũng là nghĩ như vậy."
Sau khi đoàn người tu chỉnh, Trần Húc Chi đi đón một nhà Sầm Kiến Tuyết.
Sóc Nguyệt nhìn thấy Cung Thiên Trọng sinh non, tức khắc đoi mắt đều không rời đi, nàng vội vàng đi lên hỗ trợ, Thu Vũ Lạc nhìn tò mò, nàng từ khi có ký ức liền vẫn luôn là luyện kiếm, chưa bao giờ gặp qua sự tồn tại nhỏ yếu như vậy, giờ phút này nhìn thấy hài tử, tức khắc cũng nhịn không được bước lại gần.
Lý tu sĩ đối mặt với một đám tu sĩ thực lực cao hơn mình rất nhiều, nội tâm rất là sợ hãi, nhưng thật ra Sầm Kiến Tuyết tố chất tâm lý cực tốt, sau khi phát hiện Sóc Nguyệt cùng Thu Vũ Lạc đối với hài tử tò mò, lập tức cùng hai vị nữ tu bắt chuyện, thực nhanh ba vị nữ tử liền ríu rít đến nghiện rồi.
Trong đó Lưu lang là người mộng bức nhất, bất quá lúc trước khi Sóc Nguyệt cùng Khang Xuân Tiền an bài người phàm rời đi bình kinh, Lưu lang cũng là một người trong đó, sau khi mộng bức lúc ban đầu đi qua, hắn nhận ra Sóc Nguyệt cùng Khang Xuân Tiền, xét thấy thê tử chiêu đãi Sóc Nguyệt, Lưu lang liền cảm tạ với Khang Xuân Tiền.
Đối mặt với lòng biết ơn của Lưu lang, Khang Xuân Tiền có vẻ có chút chân tay luống cuống, trên mặt hiện lên hồng nhạt, thật ngượng ngùng.
Nhưng thật ra Giản Thành cùng Thu Diệp Lạc đứng ở bên cạnh, nhìn nhóm người này, trong lòng đều rất khó chịu.
Trần Húc Chi trở tay vỗ vỗ bả vai Giản Thành, nói với Thu Diệp Lạc: "Chúng ta thu thập một chút, đi thôi."
Nhóm bọn họ người tiếp người mênh mông cuồn cuộn mà rời đi, sau khi bọn họ rời đi không lâu, bình kinh, trong đạo quan nào đó, đạo nhân khô quắt lắc mình biến hóa, hóa thành một nữ tử khuôn mặt vũ mị.
Đây đúng là Thủy Nhu mà Giản Thành lo lắng tìm kiếm.
Thủy Nhu chậc một tiếng, con ngươi sáng ngời hiện lên thần sắc trầm tư: "Thật không nghĩ tới, vở kịch trong Tây Nguyệt Quốc này một vở lại một vở ra a."
Nàng nguyên bản tới Tây Nguyệt Quốc là nghĩ bắt lấy nhược điểm của Cung Thiên Trọng, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, Cung Thiên Trọng cư nhiên đã chết?!
"Hiện tại đệ tử xuất sắc trong tam tông thế nhưng không còn mấy người..........."
Thủy Nhu bấm ngón tay tính tính, hoảng sợ phát hiện đệ tử xuất sắc nhất đời sau này hình như chính là nàng!?
Sắc mặt nàng âm tình bất định.
"Ta nhưng không muốn đi Huyết Cổ Ma Quật giãy giụa cầu sinh, địa phương kia quá ghê tởm."
Tuy nàng là Thánh Nữ ma tu của Tà Tâm Tông, nhưng cho tới bây giờ không ai từng quy định, Thánh Nữ liền không thể đảm nhiệm chức vị Thánh Tử, đây cũng là nguyên nhân Tú Thủy mượn sức Yến Phi trước đây.
Bất quá Thủy Nhu đối với cái này không có hứng thú.
Nàng dậm chân một cái, xoay người đi vào hầm trong đạo quan.
Trong hầm, quỷ xui xẻo Yến Phi bị một cái xách khóa vào trên vách tường, sau khi gã nhìn thấy Thủy Nhu, hữu khí vô lực nói: "Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Thủy Nhu rũ mắt tự hỏi một hồi, sau đó nàng ngẩng đầu lộ ra tươi cười: "Tất nhiên là giúp ngươi a."
Yến Phi ha một tiếng, trong lòng đề cao cảnh giác, ở trong thường thức của ma tu, cho tới bây giờ không có cách nói bánh từ trên trời rơi xuống.
Thủy Nhu lộ ra thần sắc nhu hòa, nàng cười tủm tỉm nói: " Cung Thiên Trọng đã bị Thu Vũ Lạc của Thái Thanh Kiếm Các đâm chết, ngươi ở Quy Nguyên Tông không còn chỗ dựa đi?"
Trước đó sư phụ của Yến Phi bị Bạch Anh chưởng tôn xử lý, Yến Phi nhanh chóng đầu nhập vào Cung Thiên Trọng, nhưng ai ngờ mới ôm được đùi, Cung Thiên Trọng liền treo?
Yến Phi cười khổ nói: "Là vận khí của ta không tốt."
Thủy Nhu cười khẽ: "Không không không, ta nhưng thật ra cảm thấy vận khí của ngươi cực tốt."
Nàng cười ngâm ngâm nói: "Ngươi xem, tuy rằng ngươi rơi vào tay ta, nhưng chung quy chúng ta cũng xem là đồng tông, Quy Nguyên Tông các ngươi hiện giờ nguyên khí đại thương, ngươi sau khi trở về nhất định được trọng dụng."
Yến Phi lại lắc đầu: "Cung Thiên Trọng chết kỳ quặc, có thể có liên quan đến trưởng bối tông môn, ta nếu lấy tên tuổi hắn trở về, có thể sẽ bị bắt vào ám ngục."
Thủy Nhu: "Nếu ngươi chỉ là đệ tử Trúc Cơ kỳ, đích xác sẽ bị vứt bỏ."
Nàng vừa lật tay, trên tay cư nhiên nhiều ra một cái bình ngọc.
"Vị nữ tu Thái Thanh Kiếm Các kia quá thô bạo." Thủy Nhu tự đắc nói: "Tuy rằng mấy tên ma tu ngã xuống, nhưng nàng không có cẩn thận dọn dẹp chiến trường, làm ta có được một vài thứ thú vị."
Yến Phi đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Mảnh vỡ Kim Đan?"
"Không sai." Thủy Nhu chớp chớp mắt: "Vận khí của ta vẫn là thực tốt, ta dùng bí pháp thu thập một vài mảnh vỡ Kim Đan, Yến Phi nếu ngươi có thể thành công luyện hóa những mảnh vỡ này, nói vậy là có thể tiến vào cảnh giới giả đan, nếu hảo hảo củng cố một đoạn thời gian, tiến giai Kim Đan cũng không phải việc khó."
Yến Phi trầm mặc, gã nhìn Thủy Nhu, trầm giọng nói: "Ngươi muốn cái gì?"
Thủy Nhu giơ tay xoa xoa sợi tóc bên tai, một đôi mắt sáng ngời mà vũ mị, nàng ôn ôn nhu nhu mà cười: "Ta a..........."
Ánh mắt nàng trong nháy mắt mê ly, ngay sau đó lại khôi phục bình thường.
Nàng nói: "Ta muốn chính là tự do tự tại."
Yến Phi sửng sốt, tự do tự tại? Cái này là yêu cầu gì đây?
Thủy Nhu cười khanh khách lên, nàng chọc chọc ót của Yến Phi: "Ngươi về sau liền minh bạch."
Ngay sau đó nàng ném bình ngọc kia dưới chân Yến Phi, trở tay đánh ra hai đạo linh quang, đem xiềng xích đánh nát, sau đó thân ảnh nàng liền như một đạo ảo ảnh, vèo một cái biến mất.
Yến Phi ngã trên mặt đất, gã kêu lên một tiếng, đứng dậy nhặt bình ngọc lên, nhìn chỗ Thủy Nhu biến mất, đầy đầu mở mịt.
".............Quả thật không thể hiểu được?!"
"Còn kém một chút."
Nơi bí ẩn nào đó, Thiên Quý lão nhân lẩm bẩm mà nói.
"Hắn tuy rằng ngăn chặn thương thế, nhưng nếu có thể nghĩ cách cố gắng hơn, Thành Hạo liền sẽ bị bắt chuyển hóa."
"Chỉ kém một chút."
Thiên Quý lão nhân hít sâu một hơi, mặt hiện lên thần sắc kiên định.
Chấp nhất lâu như vậy, rốt cuộc sắp nhìn thấy ánh rạng đông, lão không thể từ bỏ, dù cho tam tông ma môn bởi vậy mà hóa thành sương khói, cũng không sao cả!!
Nghĩ đến đây, Thiên Quý lão nhân hạ quyết tâm, lại một lần nữa phân ra một phần thần hồn, tính toán dùng bí pháp câu thông với bạch ngọc quyết, tranh thủ lửa cháy đổ thêm dầu, hoàn toàn kéo Thành Hạo kia vào vực sâu!
Nhưng giây tiếp theo, khi Thiên Quý lão nhân lên tình thần chuẩn bị mất đi tia thần hồn này, dùng bí pháp tiến vào bạch ngọc quyết, mới ngạc nhiên phát hiện.................
Ta thao!
Bạch ngọc quyết không ở trên tay Giản Thành, mà là ở trên người một nữ tử đầu bạc!!
Nữ tử này là ai nha?
==================
Thiên Quý lão nhân: Từ từ, không đúng chỗ nào?