Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Húc Chi ngơ ngẩn nhìn lão nhân trước mặt.
Lời nói của đối phương không ngừng vọng bên tai, như trống chiều chuông sớm, giữa lúc hoảng hốt một chậu nước lạnh đem y xối từ đầu đến chân, trực tiếp đem y xối tỉnh.
Trong nháy mắt, lòng hổ thẹn cùng phẫn uất nảy lên trong lòng.
Trần Húc Chi cảm thấy mình bị người trước mặt này nhục nhã.
Đối phương dùng thái độ nhẹ nhàng bâng quơ, ngữ khí bình thản khoáng đạt nói cho y: Ngươi trẻ tuổi, muốn phỏng đoán ta nghĩ cái gì, ngươi còn non lắm.
Răng rắc một tiếng, hình tượng Giản Thành nguyên bản Trần Húc Chi phỏng đoán trong lòng ầm ập sụp đổ, Giản Thành được miêu tả trong truyện, tin tức có được từ trong truyện, tất cả đều biến thành bọt nước.
Hết thảy đều là y tự cho là đúng.
Quan trọng là khi Giản Thành nói những lời đó, không có tâm nhục nhã hoặc khinh thường, hắn thật sự cho rằng như vậy, liền thẳng thắn thành khẩn nói ra.
Cảnh giới thật chênh lệch, con đường nhận thức, kinh nghiệm cùng thực lực cường đại có được sau vô số chiến đấu, thong dong cùng chắc chắn sau khi chịu đủ cực khổ mài giũa........... đây mới là Giản Thành, vai chính chân chính trong nguyên tác.
Một tu sĩ hóa thần tu thân, tu kỷ, tu tâm, tu thiên hạ, tu đạo thế giới này.
Nam ngựa giống ngốc nghếch?
Đó là cái gì?
Nghĩ lại bản thân thật nực cười?!
Trần Húc Chi rốt cuộc nhịn không được phun một ngụm máu, ngay hết trên mặt Giản Thành.
Giản Thành thở một hơi, hắn nhịn không được tiến lên đỡ lấy thiếu niên lung lay sắp đổ: "Ngươi không sao chứ?"
Trần Húc Chi lắc đầu, trầm thấp nở nụ cười, ngay sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, thần sắc hiện lên vẻ điên cuồng, trong mắt tràn đầy trào phúng cùng lạnh băng.
"Ha ha ha ha ---!"
"Thì ra là thế." Y nói: "Ngươi nói không sai, người không chết một lần, sẽ không minh bạch loại cảm giác này."
Bởi vì đã từng chết, cho nên phá lệ sợ hãi cái chết.
Bởi vì sợ hãi cái chết, cho nên càng muốn tồn tại.
Vì sống sót, vì tương lai một loại khả năng khác, hắn cái gì cũng có thể làm.
Kỳ thật hắn chỉ là một kẻ nhát gan sợ chết mà thôi.
Trong nháy mắt suy nghĩ đến điểm này, linh lực bạo động trong thân thể y đột nhiên nhu thuận bình thản giống như nước chảy, từng giọt nhỏ xuống làm kinh mạch bỏng rát của y dễ chịu.
Giờ khắc này, Trần Húc Chi thanh tỉnh trước nay chưa từng có.
Y nhìn về Giản Thành, nghiêm túc hỏi: "Nếu ngươi biết tương lai chắc chắn sẽ chết ở trong tay một người, ngươi sẽ làm thế nào?"
Giản Thành dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt, không chút để ý nói: "Nga, ta chờ hắn đứng trước mặt ta."
Trần Húc Chi lần thứ hai nở nụ cười, y cười đến toàn thân phát run, thậm chí nước mắt cũng rơi xuống.
Nếu thời gian quay lại, Giản Thành không phải một đại tu sĩ trọng sinh, mà y là tông môn đại sư huynh cao cao tại thượng, y có thể thản nhiên nói với Giản Thành những lời này sao?
Không thể.
Đối lập sinh ra mỹ lệ.
Đối lập sinh ra ti tiện.
Mỹ lệ chính là người khác, ti tiện chính là mình.
Chính mình như vậy...........
Trong nháy mắt ngọn lửa màu đỏ kim đột nhiên xuất hiện ở trên người Trần Húc Chi, giây tiếp theo vô số ngọn lửa từng cụm từng cụm từ trong thân thể y trào ra, những ngọn lửa này vô thanh vô tức đốt cháy, đem sợi tóc của Trần Húc Chi, ống tay áo, thậm chí trường bào đều hừng hực bốc cháy, phảng phất như ngọn lửa diệt thế tinh lọc hết thảy tà nịnh trên thế gian, đẹp mà tàn nhẫn.
Giản Thành sau khi thấy một màn như vậy thì khiếp sợ.
Hắn theo bản năng lui về sau một bước, biểu tình vặn vẹo.
"Đại Nhật Tiên Tông Lưu Li Dung Dương Quyết........."
Vô thanh vô tức thiêu đốt trong hỏa diễm, một bóng hình đứng thẳng bất động.
Giản Thành lại không dám động một chút.
Nếu nói mười phút trước, là Trần Húc Chi như rơi vào hầm băng, như vậy mười phút sau chính là Giản Thành như rơi vào hầm băng.
Hắn không phải ngốc tử.
Trong Đại Nhật Tiên Tông tu sĩ luyện Lưu Li Dung Dương Quyết tất cả đều là đệ tử đích truyền của chủ phong, hiện giờ đồ đệ Bạch Anh chưởng tôn, chỉ có duy nhất tông môn đại sư huynh Trần Húc Chi, là Đông Dương ma đế tương lai.
Năm đó sau khi Giản Thành tiến vào tông môn, đại sư huynh đang bế quan đánh sâu vào kim đan kỳ, chính là trong khoảng thời gian trống này, hắn quen biết Bạch Nguyệt Liên, quan hệ dần ái muội.
Lúc này đây đại sư huynh cư nhiên không ở trong tông môn tiềm tu, mà lại chạy ra!?
Không đúng!!
Đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là lời nói vừa rồi của đại sư huynh!
Nếu người trọng sinh đến...........
Giờ khắc này Giản Thành hận không thể tát sưng mặt mình.
Cho ngươi giả vờ?! Cho ngươi làm bộ cao nhân trọng sinh, như thế rất tốt, để lộ nội tình đến trước mặt Trần Húc Chi!!
Bất quá đây không phải nguyên nhân chân chính Giản Thành hãi hùng khiếp vía.
Câu hỏi vừa rồi của đại sư huynh là có ý gì?
[ Nếu ngươi biết tương lai nhất định sẽ chết trong tay một người, ngươi sẽ làm như thế nào? ]
............chẳng lẽ đại sư huynh biết chính mình sẽ chết trên tay một người tên Giản Thành?
...........chẳng lẽ đại sư huynh cũng chuyển thế trọng sinh?
Nháy mắt nghĩ như vậy, nội tâm Giản Thành bị đánh một cái, co rút đau đớn cực kỳ.
Chân hắn mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, nhìn ngọn lửa mỹ lệ lóa mắt trước mặt, ngơ ngẩn.
Không biết qua bao lâu, ngọn lửa dần dần biến mất, hoặc là không thể hình dung là biến mất, những ngọn lửa này phảng phất như bị thuần phục, hóa thành ngọn lửa mềm mại như nước, nhẹ nhàng quấn quanh người nam tử trước mặt, ánh lửa lòe lên, biến thành một bộ trường bào màu đỏ sậm.
Dáng người nam tử cao lên không ít, một đầu tóc đen nhánh biến thành màu đỏ rượu, tóc dài màu đỏ rượu hỗn độn rối tung cột ở phía sau, vài sợi rơi trước ngực, làm y nhiều thêm một tia cảm giác tiêu sái không kiềm chế được.
Con ngươi nguyên bản màu đen cũng tựa hồ cũng nhạt đi một ít, nhìn qua phảng phất như trong suốt, khuôn mặt y vẫn trắng nõn như cũ, trường mi nhập tấn, trong ánh mắt nhiều thêm một tia đạm mạc cùng tự tin.
Y đi chân trần đến trước mặt Giản Thành, hơi hơi nâng cằm, lộ ra một cái tươi cười sắc bén.
"Đa tạ tiền bối khai sáng chỉ điểm, vãn bối Trần Húc Chi, may mắn tiến giai Kim Đan thành công."
------------------------------------------------------------------
Trong một mảnh rừng rậm khác của Vọng Đoạn sơn.
Một hồi chiến đấu vừa mới kết thúc.
Lan Hải chưởng tôn phong chủ Tinh Hải phong bỏ trốn mất dạng, Diệp Vô Cấu cũng không thấy bóng dáng, lưu lại mấy thi thể cùng một mảnh hỗn độn, phảng phất như cười nhạo mấy tên ma tu chung quanh.
Một lão ma nguyên anh kỳ bắt lấy một người trẻ tuổi hôn mê, ánh mắt lãnh lệ: "Chúng ta bị lừa."
Các đệ tử ma tu khác đều cúi đầu, không rên một tiếng, sợ làm vị lão tổ này tức giận.
Sắc mặt lão ma đỏ lên nói: "Hai tên tiểu tế tử Quy Nguyên Tông đâu?"
Một tên trung niên trong đó thấp giọng nói: "Hồi bẩm lão tổ, hai người kia đuổi theo tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông chạy trốn."
Lão ma kia hừ lạnh một tiếng, không nói gì, lão đột nhiên phủi tay, đem người trẻ tuổi trong tay ném trên người của tên trung niên.
"Người Thái Tố Cốc sẽ đến cứu tiểu tử này, nếu không dụ được đệ tử Đại Nhật Tiên Tông, giết một vài Thái Tốc Cốc cũng không tồi."
"Vâng!"
Trên một đỉnh núi cách đó không xa.
Lan Hải chưởng tôn nhìn về phía rừng sâu phía xa, không nói một lời.
Trên linh bàn trong lòng bàn tay Diệp Vô Cấu có một hạt châu vận chuyển quay tròn.
Thẳng đến viên hạt châu đó dừng lại ở vị trí sinh môn, Diệp Vô Cấu mới lười biếng mở miệng nói: "Được rồi, đệ tử đích truyền của ngươi không chết."
Lan Hải chưởng tôn rốt cuộc thu hồ tầm mắt trông về phía xa, sau khi xác nhận đồ đệ mình không có chuyện gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
"Đệ tử đích truyền không giống với đệ tử ngoại môn, bất luận chết người nào đều là tổn thất thật lớn của tông môn." Lan Hải chưởng tôn tức giận nói: "Nếu không phải lần đề nghị này của ngươi có vài phần đại lỳ, ta như thế nào cũng không đồng ý."
Diệp Vô Cấu cười nhạo, nàng giơ tay xoa sợi tóc bên tai, khóe môi tươi cười nhu mị điềm mỹ.
"Ma môn lần này đột nhiên động thủ, sư đệ chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?" Diệp Vô Cấu ngân nga nói: "ma môn truy sát tông môn đệ tử khác, có kế hoạch, có dự mưu, thực hiển nhiên bọn họ còn có mục đích cuối cùng."
"Phòng bị không được lâu, chúng ta nếu vẫn luôn bị động tiếp chiêu, sớm muộn gì cũng rơi vào giữa tính kế của ma môn." Nàng nghiêng mặt, một đôi con ngươi tràn đầy ảnh ngược của Lan Hải chưởng tôn, phảng phất như toàn tâm toàn mắt đều là hắn: "Ta thân là trưởng bối tông môn, cũng muốn suy xét cho tông môn đệ tử a."
".........Chỉ hy vọng là vậy." Lan Hải chưởng tôn tiêu phí cực đại tâm thần, mới dời đi tầm mắt chính mình khỏi đôi mắt của Diệp Vô Cấu, không thể không nói vị sư tỷ này của hắn là cực mỹ, không chỉ có mỹ, còn biết khi nào thì nhu nhược, khi nào kiên cường, quả thật là ác mộng của nam tu.
Diệp Vô Cấu có được đáp án mong muốn, vũ mị cười: "Được rồi, đi xem cục cưng bảo bối kia có thể làm được gì."
Lan Hải chưởng tôn cũng cười: "Hy vọng hắn đúng như danh hiệu, để cho ma tu cũng xem hắn như là bảo bối."
Hai đại lão Nguyên Anh liếc nhau, thân ảnh nhanh chóng biến mất.
Cùng lúc đó, trong rừng cây, một nam tử mặc trường bào nguyệt nha bay nhanh chạy trốn, phía sau hắn có hai ma tu đuổi theo không rời.
Nam tử vốn bị thương, dưới tình huống một đánh hai căn bản không phải đối thủ, thực nhanh chóng bị một ma tu trong đó ám toán, trường kiếm đâm xuyên ngực, máu tươi phun ra, ánh sáng trong mắt nam tử biến mất dần dần, thân thể ngã trên mặt đất, ngất đi.
"Yến sư huynh!" một ma tu khác kinh hô: "Ngài thế nhưng giết chết người!?"
Một nam tử khác mặc trường bào huyết sắc tra kiếm vào vỏ, gã đúng là nam tử đi theo sau Cung Thiên Trọng, ma tu của Quy Nguyên Tông Yến Phi.
Yến Phi không kiên nhẫn nói: "Không chết được!"
Một nam tử khác tiến lên kiểm tra rồi bĩu môi một chút: "Còn không chết được? Ngài đâm một kiếm qua tử phủ của hắn, phỏng chừng chưa tới nửa ngày, tử phủ liền vỡ vụn, linh lực tiêu tán, hắn liền trở thành một phế nhân."
Yến Phi xoa xoa huyệt thái dương, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: "Nếu không trực tiếp giết chết? Nói hắn phản kháng quá mức, lỡ tay?"
Nam tử kia hơi mỉm cười: "Yến sư huynh, ngươi có phải quên mất hay không, lần này Nguyên Anh lão tổ theo tới không phải là tiền bối tông môn chúng ta, mà là Huyễn Linh tiền bối của Tà Tâm Tông?"
Nam tử phun tào nói: "Yến sư huynh, ngươi buông tha sư đệ ta đi, Huyễn Linh tiền bối am hiểu nhất tra xét thần hồn, vạn nhất lão tâm huyết dâng trào muốn xem gia hỏa này chết như thế nào, tra xét thần hồn của ngươi và ta, phát hiện chúng ta nói dối, chúng ta liền xong đời."
Yến Phi sửng sốt, khô cằn nói: "............nga, là vị Huyễn Linh tiền bối hủy nửa Sầm thành vẫn như cũ bị Diệp Vô Cấu tiền bối đánh bại?"
Yến Phi tuy rằng là ma tu, nhưng vẫn như cũ xưng hô Diệp Vô Cấu là tiền bối.
Đây là thói quen ước định thành tục lệ, tu sĩ cấp thấp khi xưng hô tu sĩ cấp cao đều sẽ thêm hai chứ tiền bối, lỡ như lão tổ xuất thần nhập hóa, có lẽ lười động thủ đến tép riu, kết quả nghe được xưng hô bất kính liền cho một chưởng thì sao?
Nếu là chết vì nguyên nhân này, vậy thực quá tệ.
Yến Phi buông tay: "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
Nam tử kia nghĩ nghĩ nói: "Ta nhưng thật ra biết phụ cận nơi này có một cứ điểm nhỏ, không bằng chúng ta mang theo hắn đi tìm dược ở cứ điểm?"
Yến Phi gật đầu: "Thuận tiện chúng ta có thể bổ sung một chút, đi, ngươi dẫn đường."
Cái gì? Dùng dược của chính mình? A, nhưng gã không hảo tâm như vậy, có tông môn không cần, lại đi dùng của chính mình?
Yến Phi vác tên đã chết ngất kia lên, một nam tử khác dẫn đường ở phía trước, hai người hướng tới phương hướng nào đó nhanh chóng rời đi.
Phương hướng kia , đúng là phương hướng cứ điểm nơi Giản Thành cùng Trần Húc Chi.
===================
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Húc Chi: Chào mọi người, ta thiêu chết mình trước kia, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.