Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Huyệt thái dương của Lan Hải chưởng tôn nhảy một cái.
Diệp sư tỷ đã trở lại? Nga, đây là chuyện tốt.
Đánh nhau cùng chưởng môn sư huynh rồi? Nga, đây là chuyện thường.
Ông kỳ thật có thể giả vờ như không biết, để cho bọn họ đánh nhau đi, cho nổ đại điện của tôn môn Đại Nhật Tiên Tông truyền thừa mấy vạn năm, có lẽ chính bọn họ sẽ dừng lại.
Nhưng là không được.
Giờ phút này trong Đại Nhật Tiên Tông không chỉ có đệ tử tông môn, còn có minh hữu từ Thái Tố Cốc.
Dù làm trò cười, người có thể chế diễu cũng chỉ có thể là người trong nhà, tuyệt không thể để người khác nhìn đến.
Cho nên Lan Hải chưởng tôn đứng dậy, miễn cưỡng lộ ra một cái tươi cười cương cứng, nói với Trương trưởng lão trước mặt: "Trương đạo hữu, cái này..............."
Nếu là người có ánh mắt đều sẽ chủ động tránh lui bất quá Trương trưởng lão lại cười nói: "Nga? Diệp đạo hữu đã trở lại sao? Lại nói ta cũng đã lâu chưa thấy Diệp đạo hữu."
Lan Hải chưởng tôn nghe vậy nhìn về phía trương trưởng lão.
Tuổi tác Trương trường lão cũng không nhỏ, lão nhìn qua như một người già, trên cằm râu trắng dài, khuôn mặt nho nhã, đội một cái khăn phương xanh xám, mặc áo ngắn cùng màu, cười rộ lên đặc biệt dễ gần.
Lão giờ phút này cười tủm tỉm nói với Lan Hải chưởng tôn: "Diệp đạo hữu chính là Vô Cấu đường chủ đại danh đỉnh đỉnh, Thái Tố Cốc chúng ta quấy rầy quý tông môn lâu như vậy, hiện giờ Vô Cấu đường chủ trở về, tất nhiên phải có tu sĩ Nguyên Anh đi bái kiến một phen mới phù hợp lễ nghĩa."
Trương trưởng lão gọi đệ tử cách đó không xa: "Đi gọi Bảo Bảo tới."
Lão cười hiền lành như già gia nhà bên: "Bảo Bảo mấy ngày nay làm cái gì đâu? Hắn dù sao cũng là tu sĩ Thái Tố Cốc chúng ta, luôn là không làm việc đàng hoàng không tốt như vậy, vừa lúc để cho hắn đại biểu Thái Tố Cốc chúng ta, đi bái kiến Diệp đạo hữu đi."
Lan Hải chưởng tôn: "............."
Trần Húc Chi bên cạnh nghe câu nói như vậy, cố không cười ra tiếng.
Lợi hại, nếu Diệp sư thúc nhìn đến cái mặt si hán kia của Ngô Bảo Bảo, nhất định sẽ tức điên.
Lan Hải chưởng tôn rõ ràng cũng nghĩ đến điểm này, ông khô khốc nói: "Cái này......"
Trương trưởng lão vội vàng xua tay: "Ai, ta cùng Tôn trưởng lão tay già chân yếu đều đi không được, vẫn là để cho người trẻ tuổi đi thay chúng ta vẫn an Diệp đạo hữu đi."
Sợi dây cảnh báo ở ót Lan Hải chưởng tôn còn đang thình thịch báo nguy, ông có loại sự cảm, một khi Ngô Bảo Bảo thật sư ra mặt, có lẽ hắn thật sự có khả năng bị Diệp Vô Cấu bạo nộ đánh thành tiểu bánh bánh, này đối với hai tông môn không phải chuyện tốt gì!
"Chính là........."
Lan Hải chưởng tôn còn chưa cự tuyệt xong, liền nghe Trương trưởng lão nói như vậy: "Tu sĩ Thái Tố Cốc chúng ta từ trước đến nay đều hữu lễ, còn thỉnh đạo hữu không cần cự tuyệt."
"................."
Đối phương cũng đã nói như thế, Lan Hải chưởng tôn còn có gì để nói đâu? Chỉ có thể vung tay áo, lạnh băng liếc mắt nhìn Trần Húc Chi một cái.
"Thỉnh." Ông cũng không thèm nhìn tới Trần Húc Chi, sải bước rời đi.
Trương trưởng lão trước khi đi cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Trần Húc Chi, ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ: "Thật là làm khó ngươi."
Trần Húc Chi cúi đầu, bình tĩnh nói: "Đây là đệ tử nên làm."
Đúng vậy, y là đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông, càng là đồ đệ Bạch Anh chưởng tôn, nhưng y không hi vọng Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu có tranh chấp, dựa theo lý giải của y đối với hai người kia, cuối cùng xui xẻo tám phần là sư phụ mình = =
Còn về mất mặt trước tông môn bên ngoài này..........
Trần Húc Chi thiệt tình cảm thấy, Đại Nhật Tiên Tông muốn thanh danh để cái rắm? Còn không bằng thiêu thiêu thiêu đâu!
Dù cho Đại Nhật Tiên Tông trở thành chê cười của đông đảo tông môn, đến khi thật sự xảy ra chuyện, đám gia hỏa kia chạy so với thỏ còn nhanh hơn, đều vọt tới áp mặt với mông của tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông cầu che chở.
Một khi đã như vậy, còn không bằng không cần mặt mũi đâu.
Cùng lúc đó, Lãm Nhật Các.
Diệp Vô Cấu tức không chịu được, nàng giận vỗ cái bàn: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
Bạch Anh chưởng tôn xoa xoa huyệt thái dương: "Không được chính là không được!" ông diện vô biểu tình mà nói: "Nếu thí luyện bí cảnh lần này chỉ có người tông môn chúng ta thì thôi, nhưng bây giờ còn có tu sĩ Thái Tố Cốc đâu, tùy tiện kết thúc thí luyện, mở ra cửa vào bí cảnh trước, mạnh mẽ ép toàn bộ đệ tử ra......... Đại Nhật Tiên Tông chúng ta sẽ thiếu Thái Tố Cốc một cái nhân tình!"
Thanh âm Diệp Vô Cấu phát run: "Thì sao? Đại Nhật Tiên Tông chúng ta khi nào thì có chuyện sợ? Ngươi dám đảm bảo Vô Tịnh ở bên trong không xảy ra chuyện gì sao? Tranh đoạt bí cảnh vạn nhất có chuyện gì, nàng liền hoàn toàn chết!!"
Bạch Anh chưởng tôn cảm thấy toàn bộ lỗ tai đều là tiếng thét chói tai củ Diệp Vô Cấu, ông bất đắc dĩ giải thích: "Sẽ không, Nguyệt Liên là nữ nhi của ta, đệ tử tông môn gặp được nhất định sẽ giúp nàng, hơn nữa lần này tông môn chúng ta đi hai mươi người, Thái Tố Cốc đi vào mười lăm, trong tổng số năm mươi người bên trong, có ba mươi lăm người là hậu thuận của Nguyệt Liên, nàng tuyệt đối không có chuyện gì!"
Diệp Vô Cấu lo âu bất an như cũ, vận mệnh chú định của nàng có sự cảm, cứ cảm thấy muội muội mình hoàn toàn rời đi mình.
Thái độ nàng cường ngạnh nói: "Không được! Hiện tại liền mở ra cửa vào bí cảnh! Nhất định phải để Vô Tịnh ra!"
Bạch Anh chưởng tôn vẫn cứ cự tuyệt: "Ta sẽ không đồng ý, sư tỷ, đây không phải là chuyện tông môn chúng ta, Thái Tố Cốc.............."
"Thái Tố Cốc Thái Tố Cốc Thái Tố Cốc!!!" Diệp Vô Cấu bạp phát: "Một đám hèn Thái Tố Cốc thì như thế nào?! Cùng lắm thì san bằng Thái Tố Cốc thành bình địa!!"
Ba——!
Diệp Vô Cấu cả người đều ngốc.
Nàng theo bản năng giơ tay che mặt, không thể tưởng tượng mà nhìn người trước mặt.
Hắn cư nhiên đánh nàng một tát?!
Bạch Anh chưởng tôn rũ tay xuống, đem tay run rẩy hợp lại trong tay áo, ngữ khí của ông bình tĩnh cực kỳ: "Bình tĩnh chưa? Diệp Vô Cấu?"
Diệp Vô Cấu toàn thân run lên, mặt mày nàng bắt đầu run rẩy, đôi con ngươi đen bóng lửa giận thiêu đốt hừng hực, nàng thấp thấp nở nụ cười.
"........ghét nhất chính là điểm này của ngươi."
"Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh........... nhưng ta bình tĩnh xuống không được a!"
Nước mắt Diệp Vô Cấu rơi như mưa, cả ngươi giống như bị đánh ngã, chậm rãi xụi lơ trên mặt đất, đôi tay nàng che mặt, khóc không thành tiếng: "Nhiều năm đi qua như vậy, ta quên không được lời nói cuối cùng Vô Tịnh nói với ta, ta quên không được a.............."
Trong lòng Bạch Anh chưởng tôn nhẹ nhàng thở ra, ông tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Vô Cấu: "Không có việc gì, về sau đều sẽ tốt lên."
Ông nói an bài của mình cho Diệp Vô Cấu: "Hài tử Húc Chi kia nghe xong liền lập tức đồng ý, y là hảo hài tử, trải qua điều dưỡng mấy năm nay, thần hồn Vô Tịnh cũng tốt hơn rất nhiều, chờ ngươi thuận lợi tiến giai, chặt đứt liên hệ với Vô Tịnh, Diệp Vô Tịnh là có thể lấy thân phận Bạch Nguyệt Liên chân chính tiếp tục đi, nàng có được thân thể thuộc về mình, con đường thuộc về mình, đây không phải chuyện tốt sao?"
"Dù cho tương lai chúng ta ngã xuống hoặc phi thăng, Húc Chi cũng có thể lấy thân phận huynh trưởng chiếu cố nàng, nếu Vô Tịnh có người thích, nàng cũng có thể theo đuổi tình cảm chân thành của mình."
Bạch Anh chưởng tôn ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ an ủi Diệp Vô Cấu.
"Âm Dương Tịnh Đế phù dung cũng là linh vật thượng đẳng, sau khi ngắt lấy trở về ngươi có xử lý sao? Không có đi? Trong thời gian đợi Nguyệt Liên ra tới này, không băng ngươi hảo hảo luyện hóa Tịnh Đế phù dung một chút, như vật sau khi Nguyệt Liên ra tới là có thể lập tức dùng, không lãng phí thời gian."
Bạch Anh chưởng tôn giơ tay lau đi nước mắt ở khóe mắt Diệp Vô Cấu: "Chờ Vô Tịnh trở về, người liền mỗi ngày đều cười đi? Vậy thì hiện tại khóc nhiều một chút đi."
Diệp Vô Cấu nghe xong nín khóc mỉm cười, cảm xúc của nàng rốt cuộc ổn định xuống, mạt lệ khí bao phủ hàng năm giữa mày chậm rãi tiêu tán, nàng thấp giọng nói: "..........xin lỗi, mấy năm nay là ta tùy hứng."
Bạch Anh chưởng tôn nghe xong trong lòng ấm áp, ông nói: "Vậy về sau không cần dỡ Lãm Nhật Các của ta, một lần sửa rất phí tiền."
Diệp Vô Cấu mỉm cười: "Chút linh thạch này, ta trả cho ngươi."
Bạch Anh chưởng tôn đỡ Diệp Vô Cấu đứng dậy, trong lòng ông thở ra một hơi, chỉ cần chờ Diệp Vô Tịnh một lần nữa trở về, Diệp Vô Cấu liền có thể khôi phục bộ dáng anh tư sảng khoái nhiều năm trước a ~~~
Những ngày hạnh phúc của ông đang hướng ông vẫy tay a ~~
Tưởng tượng đến nguyễn ngọc ôn hương tương lai, tâm tình Bạch Anh chưởng tôn cũng sảng lên, ông cười nói: "Vừa rồi ta hình như nhìn thấy Húc Chi, ngươi dọa hài tử kia không nhẹ."
Diệp Vô Cấu hừ một tiếng, nàng chậm rì rì nói: "Trần Húc Chi chính là băn khoăn quá nhiều, nghĩ ba nghĩ bốn, muốn làm cho tất cả mọi người cho rằng y thật tốt, quả thực đầu óc có bệnh."
Bạch Anh chưởng tôn nói: "Thiếu niên rời nhà, tu luyện không dễ, lo âu nhiều là chuyện bình thường." Dừng một chút, ông nói: "Bất quá gần đây Trần Húc Chi tựa hồ nhìn thấu điểm này, tiến bộ thần tốc."
Diệp Vô Cấu nghe xong nhưng thật ra gật đầu: "Đích xác có thể nhìn so với trước kia, nói chuyện làm việc lưu loát hơn nhiều."
Hai người cầm tay xuống lầu, Bạch Anh chưởng tôn định đưa Diệp Vô Cấu về Giới Luật Đường, bọn họ ra Lãm Nhật Các, liền thấy Lan Hải chưởng tôn một bộ mặt người chết vội vã lại đây.
Khi Lan Hải chưởng tôn nhìn thấy bộ dáng Diệp Vô Cấu cùng Bạch Anh chưởng tôn tay trong tay lời nói thân mật, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền nhịn không được tiếp tục dùng ánh mắt lạnh băng trừng Trần Húc Chi.
Tiểu tử ngươi nói dối quân tình!!
Trần Húc Chi cũng trợn tròn mắt, sư phụ thật lợi hại! Cư nhiên dỗ sư bá đang bạo nộ trở lại?
Giữa hoảng hốt, y đột nhiên minh bạch vì sao Bạch Anh chưởng tôn lại là chưởng môn.
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai vang lên.
Trần Húc Chi theo bản năng quay đầu lại nhìn liền thấy Ngô Bảo Bảo đi bên cạnh Lan Hải chưởng tôn đang che mặt thét chói tai?
Ngô Bảo Bảo một bộ dáng bi thương cực kỳ: "Diệp nương tử!! Ngươi ngươi ngươi ——!"
Bạch Anh chưởng tôn & Lan Hải chưởng tôn & Trần Húc Chi: "................."
Diệp nương tử? Cái xưng hô quỷ dị gì đây?
Ngô Bảo Bảo chỉ vào tay Diệp Vô Cấu cùng Bạch Anh chưởng tôn dắt bên nhau, lung lay sắp đổ, thống khổ vạn phần: "Ngươi cùng hắn ở bên nhau?!"
Diệp Vô Cấu: "............"
Cái này đến phiên nàng đau đầu, vì sao kẻ dở hơi này lại ở đây?
Nga đúng rồi, người của Thái Tố Cốc tới tham gia bí cảnh = =
Biểu tình Bạch Anh chưởng tôn vốn đang hiền lành lập tức biến mất không còn một mảnh.
Ông diện vô biểu tình nhìn Ngô Bảo Bảo.
Diệp nương tử? Gọi thật là thân thiết a = =
Lại nói tiếp mấy năm nay Ngô Bảo Bảo dây dưa Diệp Vô Cấu, Bạch Anh chưởng tôn nhìn ở trong mắt ghi tạc trong lòng, trước đó bất động thanh sắc là bởi vì không phải thời điểm, hiện tại sao..............
Bạch Anh chưởng tôn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngô tiểu hữu, bổn tọa cùng Vô Cấu vốn là tình thâm ý trọng, sau này còn thỉnh tiểu hữu tự trọng."
Giờ khắc này, lực lượng bạn trai của Bạch Anh chưởng tôn max vô hạn!
Ngô Bảo Bảo nức nở một tiếng, tội nghiệp nhìn Diệp Vô Cấu, ý đồ được đến đồng cảm trong lòng nữ thần.
Không nghĩ tới nữ thần đang quay đầu, nhu tình như nước mà nhìn Bạch Anh chưởng tôn, căn bản không cho hắn một ánh mắt.
"ô ô ô ô ——~" hai mắt Ngô Bảo Bảo rơi nước mắt, tức khắc khóc đến rối tinh rối mù, hắn không chút nghĩ ngợi xoay người liền chạy, vèo một cái không còn thân ảnh.
Sau khi Ngô Bảo Bảo biến mất, Bạch Anh chưởng tôn nhìn về phía Lan Hải chưởng tôn, ông tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai Lan Hải chưởng tôn, cho ông một ánh mắt nam nhân đều hiểu: "Sư đệ, cảm tạ!"
Cái kẹo mạch nhe dính nhiều năm này rốt cuộc cút đi, thật là quá sướng ~
Lan Hải chưởng tôn: "................"
Ông lần thứ ba nhìn về phía Trần Húc Chi, ánh mắt như cũ là giết chết y.
Tiểu tử, kéo ta lại đây làm hồng nương ha?
".............." Trần Húc Chi có thể nói cái gì đây? Y cũng cảm thấy khiếp sợ đối với sự tình biến hóa cùng với không thể tưởng tượng a!!
Nhưng ở bên ngoài, Trần Húc Chi chỉ có thể ấp áp cười, cũng nói: "Đa tạ sư thúc hỗ trợ, chúc mừng sư phụ, chúc mừng Diệp sư bá." Dừng một chút, y nói: "Hay là ta nên xưng sư nương?"
Diệp Vô Cấu khó có được lộ ra tươi cười ngượng ngùng, còn tùy tay tháo vòng tay hồng ngọc trên tay xuống đưa cho Trần Húc Chi.
Ánh mắt nàng nhìn Trần Húc Chi cư nhiên lộ ra ôn nhu: "Về sau hảo hảo tu luyện."
".............." nội tâm Trần Húc Chi tràn ngập 囧, y nhìn vòng tay hồng ngọc trên tay, khô khốc nói: "Vâng."
===================
Tác giả có lời muốn nói:
Đời trước, Giản Thành cùng Diệp Vô Cấu trở thành một đôi bích nhân.
Ngô Bảo Bảo nghĩ thầm: Ta phải làm minh bạch thằng nhãi Giản Thành này tốt chỗ nào, làm cho Diệp nương tử thích như vậy!
Sau đó..............
Ngô Bảo Bảo: Giản đại đại! Ta là tiểu đệ của ngươi! Thu ta đi!!