Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đợt hành kinh vừa mới hết, Quân Dao lại vì suy nhược cơ thể mà cảm mạo thêm mấy hôm nữa.
Sau trận đau ốm đó là một chuỗi ngày tháng bình dị ở biệt thự Lục Đình. Quân Dao đã cảm thấy khỏe hẳn, thế nhưng Viên Lục điềm nhiên ngăn cản không cho cô bước chân ra ngoài nửa bước, bao nhiêu lịch trình chụp ảnh dự tiệc của công ty đều bị anh cắt đứt hết.
"Em thật sự đã khỏe như trâu rồi mà"
"Da dẻ còn xanh xao thế này, bất thình lình ngất ở bên ngoài ai khiêng em về kịp?"
"Em..."
"Phiền quá! Tiếp tục tịnh dưỡng đi!"
Vốn đã lường trước bản thân sẽ bị giam lỏng thêm dăm ba bữa nữa, không ngờ cô nhận được cuộc gọi đến từ mẹ, nói rằng tuần sau phải trở về Anh dự lễ đính hôn của em trai.
Quân Dao mở cờ trong bụng, cô ở Biền Thành cũng khá lâu rồi, đương nhiên cảm giác có chút nhớ nhà.
Tối đó cô định nói chuyện với Viên Lục, anh cũng nhận được thiệp mời tham dự tiệc đính hôn của quý công tử nhà Hầu tước Marquess nên đương nhiên phải đích thân đến Anh một chuyến.
Máy bay khởi hành lúc 8 giờ sáng.
Đây là lần đầu tiên Quân Dao đi máy bay cùng với một người đàn ông không phải người trong gia đình.
Viên Lục yêu thích sự riêng tư tối mật, ban đầu định đặt vé khoang hạng nhất cho hai người, tuy nhiên sau đó Quân Dao vì kiếm cớ muốn thân mật nên đã bịa ra rất nhiều lí do.
"Em thấy khoang hạng thương gia dễ chịu hơn mà"
"Vậy em một vé hạng thương gia, tôi ngồi khoang hạng nhất một mình"
"Không được, chúng ta đi chung sao lại phải tách ra như vậy?"
Viên Lục: "..."
Quân Dao tiếp tục mè nheo: "Anh nên trải nghiệm khoang hạng thương gia một lần trong đời, không phải cái gì nhất cũng là hoàn hảo đâu, lúc còn nhỏ em hay... vầy nè... sau đó"
Cuộc sống xoay quanh Viên Lục trước giờ luôn đơn giản dứt khoát, hiện tại lại trưng lỗ tai ra nghe cô nhóc này lèm bèm hết chuyện này đến chuyện khác, anh cảm thấy quá phiền phức đi!
Cuối cùng, bây giờ Viên Lục đang cam chịu đặt mông xuống chiếc ghế hạng thương gia êm ái, bên phải là Quân Dao vui vẻ ra mặt, tay đang sắp xếp lại đồ đạc xung quanh.
Anh vừa hồi phục tinh thần đã lấy ngay laptop ra, chuyên nghiệp làm việc.
Quân Dao ngồi bên cạnh không có gì làm, nghiêng mặt sang ngắm nghía cái góc nghiêng quyến rũ mê hoặc ong bướm của anh.
Lúc anh xong việc, máy bay đã cất cánh được 3 giờ, đưa mắt qua thì thấy người bên cạnh đang ngủ thẳng cẳng, anh kéo chăn lên đến ngang ngực cho cô.
Gương mặt của cô lúc ngủ trông rất ngoan, khác hẳn với vẻ bướng bỉnh ngứa đòn thường ngày. Viên Lục lơ đễnh ngắm nhìn một hồi.
Anh nhớ đến lời cô, cảm thấy khoang hạng thương gia thật sự cũng không phiền phức như bản thân từng nghĩ.
Máy bay đáp ở Anh Quốc vào 8 giờ tối.
Ngoài cửa sảnh chờ có thể nhìn thấy bốn năm người đàn ông lực lưỡng lục tục đứng chờ.
Quân Dao kéo vali bước bên cạnh Viên Lục, nhìn từ xa trông họ cứ như một cặp tình nhân yêu đương lãng mạn.
Đám vệ sĩ ở cửa sảnh chờ vừa thấy cô bước đến liền lao nhao:
"Tiểu thư, đã chuẩn bị sẵn xe rồi ạ, tài xế sẽ đưa hai người đến khách sạn trước"
Cả hai tiếp tục đi bộ đến nơi đỗ xe, ngồi vào một chiếc Bentley chờ sẵn từ 1 tiếng trước.
Quân Dao có giấc ngủ chập chờn trong suốt chuyến bay, chênh lệch múi giờ khiến cô có phần mệt mỏi không được tỉnh táo cho lắm. Cô nhắm mắt, lớn mật tựa đầu lên bờ vai vững chãi của người ngồi bên cạnh.
Viên Lục thường xuyên đi công tác ở các nước khác, đối với những việc thường xảy ra này có chút quen thuộc, không cảm thấy quá sức tí nào.
Cảm giác được đầu vai của mình đột nhiên nặng thêm, anh cũng tạm thời không tính toán sau khi nhìn thấy thần sắc yếu ớt của cô.
Về đến khách sạn, anh lay cô dậy, đưa tay xách hết đống vali túi xách lủng củng của cô rồi đi lấy thẻ phòng.
Phòng của hai người nằm sát cạnh nhau ở tầng 40, cũng là tầng cao nhất của khách sạn.
Do quá mệt, Quân Dao bước ra khỏi thang máy không còn quan tâm gì nữa, lấy thẻ phòng nhanh chóng mở cửa nằm ụp xuống giường.
Viên Lục hết cách, đành vào phòng giúp cô sắp xếp sơ đồ đạc, tiện tay cởi giày và túi xách khỏi người cho cô.
Xong việc, anh trở về phòng mình nghỉ ngơi.