Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quân Dao trở về phòng ngủ sau khi ăn uống lấp bụng xong.
Cô nhìn đồng hồ treo tường bằng pha lê. Còn 15 phút nữa là 4 giờ sáng.
Giờ muốn ngủ cũng không ngủ được. Đang không biết làm gì thì Quân Dao đứng dậy, kéo toạt hai lớp rèm vải buông ra hai bên. Cửa sổ hiện lên là cảnh biển đêm xinh đẹp. Từng lớp sóng cuộn trào đập lên đá tảng. Ngọn hải đăng xa xa đang chiếu sáng.
Quân Dao lại mở cửa kéo ra, gió đêm mang theo hương biển lập tức hùa vào thổi tóc cô bay ngược ra sau.
Quân Dao thật sự thích cảm giác này. Trời vẫn còn rất tối nhưng ánh đèn từ khắp nơi nhè nhẹ hắt lại tạo cho người ta cảm giác ấm áp, một mình nhưng không cô đơn. Một dòng suy nghĩ lăn tăn như sóng biển diễn ra trong đầu cô.
Ông ngoại hẳn là muốn cô kết đôi với Viên Lục đó. Tự nhiên lại thả cô vào biệt thự Lục Đình để Viên Lục cắn câu. Quân Dao chống cằm bằng hai tay nhìn xuống biển ở phía dưới.
Viên Lục... đẹp trai ghê
Tuy lúc nãy tức giận nhưng vẫn rất đẹp trai. Ở bữa tiệc đã thấy rõ rất có sức hút rồi. Nhìn có chút quen mắt, nhưng mà không nhớ là đã gặp ở đâu. Hay là bạn học chung nhỉ? Không đúng. Lúc nãy đúng là anh ta bất ngờ khi gặp cô nhưng chỉ hỏi sao cô lại ở đây chứ không hỏi cô là ai. Hẳn là biết cô rồi. Sau này hỏi lại ông ngoại mới được.
Tính ra thì từ nhỏ đến giờ Quân Dao vẫn chưa từng chính thức yêu đương. Tuy ở Anh được rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng cô cảm thấy không phù hợp nên luôn tìm cách chối từ. Hôm nay nhìn thấy một người đàn ông thuần Á điển trai, ngoài việc cảm thấy mới lạ ra còn có cảm giác thích thích.
Không biết khả năng tán đổ là bao nhiêu
Bây giờ có lẽ là để lại ấn tượng hơi xấu rồi, nhưng nhìn Viên Lục cũng không có vẻ gì quá nguy hiểm. Điều gì đó thôi thúc Quân Dao muốn ở lại đây...
...
Cùng lúc này trên tầng ba, trong căn phòng ngủ âm u lất phất khói và mùi thuốc lá nồng đậm, Viên Lục ngồi trên sofa đơn nhìn ra biển.
Mỗi khi tâm trạng buồn bực anh thường hút hết điếu này tới điếu khác.
Cho đến khi vị đắng lan ra khắp khoan miệng, xộc lên mũi, tâm trí mới thật sự được vực dậy tỉnh táo.
Viên Lục nhớ đến ngày còn bé, khi ấy anh 9 tuổi, từng đến Anh cùng mẹ dự tiệc thôi nôi con trai một người bạn thân của bà.
Thằng bé đó tên Liam, là con trai cả của Hầu tước Marquess, mang trong mình hai dòng máu Á - Âu. Quân Dao được gọi là Helen, là chị của Liam, lúc ấy cũng chỉ mới 3 tuổi.
Quân Dao 3 tuổi rất đáng yêu. Đường nét cũng giao thoa giữa phương đông và phương tây, xinh đẹp trắng trẻo như một cục bột nhỏ.
Quân Dao rất thích Viên Lục. Dự tiệc thôi nôi xong anh và mẹ còn ở lại Anh thêm một tuần để tham quan, hầu như ngày nào Viên Lục cũng dành thời gian chơi với em bé Quân Dao. Bé Quân Dao 3 tuổi khả ái ngắm mãi không chán, hễ ai nhìn vào đôi má hồng hào ấy đều sẽ không nhịn được mà hôn chụt một cái...
Qua 20 năm giờ đã lớn lên xinh đẹp thành một đại mỹ nữ, quả là có chút khác biệt.
Khi nhìn thấy Quân Dao ở sảnh tiệc đứng cùng với ông cụ Chung Đức và Viên Hạc Phong, anh không khỏi ngạc nhiên, một cảm xúc khó tả liền hiện lên. Quân Dao gợi cho anh đoạn kí ức ngày xưa khi còn hạnh phúc bên mẹ. Phu nhân Hầu tước Marquess là người bạn mà mẹ anh quý trọng nhất. Vì vậy Viên Lục không tránh khỏi rất có cảm tình với Quân Dao.
Thế nhưng khi biết được Quân Dao là một phần trong sắp xếp của Viên Hạc Phong, Viên Lục không khỏi tức giận. Điều mà anh luôn luôn và mãi mãi làm là chống lại Viên Hạc Phong, những điều Viên Hạc Phong yêu cầu thì Viên Lục sẽ làm ngược lại. Anh hận ông ta, anh luôn khát khao một ngày lật đổ được ông ta, để cho ông ta ân hận về những sai trái mà ông ta đã gây ra, để ông ta bị giày vò mà dập đầu trước mộ mẹ.
Đương nhiên, một khi đã nhìn rõ ý đồ của ông ta, Viên Lục hoàn toàn không muốn đặt tình cảm của mình vào Quân Dao.
Anh dụi điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, đứng dậy xoay người đến bên giường bật đèn bàn, mở ngăn kéo lấy hộp thuốc rồi uống vào một viên.
Bình thường Viên Lục rất khó đi vào giấc ngủ. Nếu về nhà sớm thì có thể tranh thủ đi ngủ sớm, ngủ cũng dễ hơn một chút. Chỉ là từ khi công ty bắt đầu phát triển lớn mạnh vươn đến phạm vi toàn cầu, anh đã bận lại càng bận hơn. Viên Lục là người cầu toàn, dù những chi nhánh phụ lớn nhỏ của công ty đều giao cho thân tín của anh quản lí, anh cũng luôn kiểm soát gắt gao tường tận từng việc. Nhân viên cả công ty đều biết Viên tổng là người cuồng công việc, trung bình một ngày 24 giờ anh có thể làm việc hết 20 giờ. Có lẽ Viên Lục không yêu đương nên dành cả 99,99% cái đầu lạnh để làm việc.
Dù mới vừa uống thuốc nhưng Viên Lục bỗng dưng cảm thấy việc đi ngủ ngay bây giờ là quá vô nghĩa, anh đến bàn lấy laptop rồi ngồi lên giường bắt đầu xem hết tất cả báo cáo còn lại cho đến khi trời sáng hẳn.