Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Diệp và Tần Túc vội vàng ăn xong bữa sáng, lại vội vàng đến công ty, đặc biệt là Trình Diệp, vừa nghĩ đến việc giúp Tần Túc tâm tình liền kích động, lúc Tần Túc còn đang chỉnh lý âu phục cậu cũng đã nhảy nhót tới cửa kéo cửa ra, vùi đầu đang chuẩn bị lao ra thì một đạo bóng tối che ở trên mặt, cậu ngẩng đầu liền đối diện với một gương mặt đang cười híp mắt.
Trình Diệp đột nhiên không kịp chuẩn bị nên bị sợ hết hồn, theo bản năng hơi lùi về sau hai bước, phần lưng chạm vào ngực Tần Túc, như là bị nóng "Tê" kêu thành tiếng.
Tần Túc còn tưởng rằng cậu bị trật đến chân, vội vã đỡ lấy cánh tay của cậu: "Làm sao vậy?"
"Không, không sao." Trình Diệp hoang mang rút tay về, tầm mắt né tránh, liền không nhịn được mà nhìn lại phía cửa.
Thuận theo tầm mắt của cậu, Tần Túc nhìn thấy Tô Bạch Duệ mang theo bao lớn bao nhỏ, một mặt kinh ngạc đứng ở cửa, vẫn còn duy trì tư thế gõ cửa, nếu như không phải Trình Diệp lui nhanh, sợ là đã bị đập vào trên mặt.
Mà Tô Bạch Duệ, đang nhìn Trình Diệp trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, còn chưa mở miệng dò hỏi chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy động tác thân mật của Tần Túc và Trình Diệp, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi.
"Trình Diệp?! Sao cậu lại ở đây?" Kinh ngạc đến mức cả nhũ danh cũng quên gọi luôn sao?
Đến đến, thời khắc thử thách kỹ năng diễn xuất đã đến.
"Tiểu, Tiểu Bạch, cậu về rồi hả?" Tuy rằng chủ động chào hỏi, nhưng Trình Diệp lại không ngừng lùi về sau, tựa hồ là muốn đem bản thân giấu đi, cực kỳ giống tiểu Tam bị bắt gian.
Sắc mặt cậu đỏ chót, hai tay nắm chặt, ngay cả vai cũng run rẩy.
Tần Túc thấy thế, mi tâm nhíu chặt, thân thủ kéo cậu một cái: "Làm sao vậy? Không thoải mái?" Mới vừa rồi còn rất tốt, chẳng lẽ bữa sáng ăn không thích hợp?
"Đừng đụng vào tôi!" Trình Diệp đột nhiên làm khó dễ, né Tần Túc, nhấc mặt đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tần Túc, đột nhiên phục hồi tinh thần, sợ đến sắp khóc lên.
Cậu cẩn thận tránh né tay Tần Túc đang đưa tới, yếu chít chít mà nói, "Tần đại ca, em, em không phải, quát anh, em chỉ là..
Em không sao, anh không cần phải để ý đến em."
Trình Diệp yên lặng nhìn Tô Bạch Duệ một cái, kéo ra khoảng cách với Tần Túc, miễn cưỡng kéo ra một vệt cười: "Tiểu Bạch, dì Sầm nói cậu hai ngày nữa mới trở về."
Tô Bạch Duệ chăm chú nhìn Tần Túc ánh mắt nhìn về phía mặt Trình Diệp, không biết mình đi ra ngoài mới hai ngày, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao Trình Diệp lại ở Tần gia, tại sao bầu không khí giữa Túc ca và Trình Diệp lại quái dị như vậy.
Cậu ta mím mím môi, cười hỏi: "Diệp Tử? Cậu là đến thăm tớ sao? Sao không gọi cho tớ, vốn kế hoạch là ngày mai mới trở về, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian này Túc ca bận rộn công việc, trong nhà không có ai chăm nom, tớ liền trở về sớm, may mà tớ về sớm, nếu không thì cậu đã đi một chuyến không công rồi!"
Sách, cứ như mình là chủ nhà vậy, Trình Diệp nghe vậy sắc mặt hơi tái, tự nhiên rủ xuống tay chậm rãi nắm chặt: "A, phải vậy không, tớ, tớ không phải tới thăm cậu, tớ mấy ngày nay có thể phải ở nơi này, anh của tớ đi nước ngoài công tác."
Mặt Tô Bạch Duệ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chìm xuống, mặc dù cậu ta cực lực che giấu, nhưng Tần Túc vẫn không có bỏ qua đáy mắt Tô Bạch Duệ chợt lóe lên khiếp sợ và chán ghét.
Tần Túc khẽ cau mày, cũng hiểu được tại sao Trình Diệp bỗng nhiên trốn tránh mình, nhưng chuyện của hắn và Trình Diệp, có liên quan gì đến Tô Bạch Duệ.
Hắn cũng có thích Tô Bạch Duệ đâu!
Trình Diệp há mồm còn muốn giải thích gì đó, nhưng Tần Túc kéo cánh tay của cậu một cái: "Sắp trễ rồi, đi thôi!"
"Tần, Tần đại ca?!" Trình Diệp bị kéo lảo đảo một cái, quay đầu lại nhìn thấy Tô Bạch Duệ còn đứng tại chỗ, trợn mắt nhìn mình bị Tần Túc lôi kéo cổ tay, cậu ngay lập tức liền muốn rút tay về, nhưng khí lực của Tần Túc rất lớn, cậu căn bản đánh không lại.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cậu ấy đang nhìn, Tần đại ca vẫn là buông em ra đi." âm thanh Trình Diệp mang theo tiếng khóc nức nở, có chút khàn khàn, như là mèo con bị khi dễ.
"Vậy để cho em ấy xem, chẳng lẽ cũng bởi vì em ấy, Diệp Tử mới né tránh tôi?" mặt Tần Túc âm trầm đáng sợ, từ lúc nào hắn giao thiệp với ai còn phải xem sắc mặt Tô Bạch Duệ.
Hai mắt Trình Diệp đỏ chót, biểu hiện trên mặt cũng có chút cứng ngắc, tựa hồ như đang cố nén tâm tình.
Tần Túc bỗng nhiên dừng lại, nhìn đứa nhỏ chấn kinh đến sắc mặt trắng bệch, giơ tay muốn sờ đầu cậu một cái, nhưng lại bị Trình Diệp nghiêng đầu tránh ra.
Trình Diệp kinh ngạc nhìn cậu, lông mi vụt sáng như hồ điệp muốn đập cánh, trực tiếp gãi vào trong tâm hắn.
Tần Túc cưỡng ép xoa xoa đầu cậu, cúi đầu nhìn mặt cậu hiện ra ánh nước, đầu ngón tay quay tròn đến khóe mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng xoa xoa: "Diệp Tử, cậu đến cùng là đang sợ cái gì?"
"Em, em không có a, Tần đại ca, chúng ta hay là mau đi đi, không phải nói là bị trễ rồi sao?" Trình Diệp cơ hồ là tráng sĩ chặt tay cũng muốn rút tay về, hoàn toàn không để ý cổ tay mình đã đỏ lên thậm chí trắng bệch, cậu chỉ muốn có một chút lực để tránh né đụng chạm của Tần Túc.
Tần Túc vô cùng tức giận, lại sợ mình thật sự làm cậu bị thương, trong nháy mắt buông tay ra, nhưng trước khi chạy đi lại kéo mũ áo của câu, như mang theo con mèo nhỏ nhét cậu vào trong xe.
Trình Diệp ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, rất là hẹp, hai tay đặt ở trên đầu gối, đầu hạ thấp xuống thật sâu, cơ hồ muốn vùi vào giữa hai chân.
Tần Túc lên xe rất lâu không nhúc nhích, Trình Diệp cũng không hỏi tại sao, cũng chỉ yên lặng mà ngồi.
Mãi đến tận khi bên người cảm thấy khí tức ấm nóng bỗng nhiên tới gần, Trình Diệp sợ hết hồn, tay cũng đã đáp ở trên cửa, một bộ dáng muốn nhảy ra khỏi xe.
Tần Túc: "..." Hắn duỗi tay qua, kéo dây an toàn qua gài giúp Trình Diệp, "Đã trừ hao."
"Há, nha." Trình Diệp muốn tự mình cầm lấy dây an toàn nhưng nếu như bây giờ duỗi tay thì sẽ không thể tránh khỏi đụng phải tay Tần Túc, cậu ngồi thẳng tắp, nửa người trên dùng sức ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, nỗ lực rời xa Tần Túc.
Vừa tạc mao vừa hành động đáng yêu chọc cho Tần Túc muốn cười, hắn đè nén không ngừng cong lên khóe miệng, từ đôi mắt đến đuôi lông mày đều lộ ra ý cười nhu hòa.
"Cạch ——" một tiếng, dây an toàn cũng đã gài tốt, Tần Túc vẫn không có trở về vị trí cũ, hắn cứ như vậy bán nằm nhoài trên người Trình Diệp, hô hấp ấm áp xuyên qua lớp quần áo đơn bạc, Trình Diệp cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
"Thình thịch" thập phần cường tráng mạnh mẽ, Trình Diệp thật sự hoài nghi Tần Túc nhất định cũng có thể nghe thấy, hắn thậm chí có một loại ý nghĩ muốn che ngực, hoặc là trực tiếp che đi khuôn mặt đỏ sắp chảy ra máu của mình.
Bọn họ ra ngoài muộn, bỏ qua được giờ cao điểm buổi sáng, một đường cũng không kẹt xe, Trình Diệp còn tưởng rằng sẽ rất thuận lợi đến công ty, không nghĩ tới lúc không khí ở trong xe từ trầm mặc chuyển hóa thành lúng túng thì gặp đèn đỏ.
Xe dừng trong nháy mắt, Trình Diệp bởi vì quán tính, thân thể hơi hơi lao về đằng trước, lại bị dây an toàn lôi về.
Cậu cầm lấy dây an toàn, nghe rõ ràng tiếng hít thở của Tần Túc, có chút miệng khô lưỡi khô, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
"Diệp Tử?"
"A?" Trình Diệp mất tập trung, bị Tần Túc đẩy người đụng vào cánh tay, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên.
"Diệp Tử, cậu thích tôi sao?" Tần Túc hai tay khoát lên trên tay lái, nghiêng người nghiêm túc mà lại chuyên chú nhìn chằm chằm Trình Diệp.
"Cái, cái gì?!" Trình Diệp thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi của mình, "Em không có, anh đừng có nói bừa!" Đã phủ định còn hùng hồn như vậy, đây chính là cái gọi là giấu đầu lòi đuôi!
"Cậu không thích tôi?" sắc mặt Tần Túc thoáng chìm xuống.
"Không...! không...!không...!không phải." Mặt Trình Diệp trắng bệch, chỉ lo hắn tức giận, gập ghềnh trắc trở mà giải thích, "Em thích Tần đại ca, nhưng mà, nhưng mà không phải loại yêu thích kia." Lúc nói chuyện cậu cúi đầu, hai tay chặt chẽ nắm quyền, rất dễ dàng có thể nhìn thấy mu bàn tay cậu hiện ra mạch máu màu xanh, càng ngày càng tôn lên làn da trắng của cậu, trắng không bình thường.
Trình Diệp nhẹ nhàng ha một hơi, ngữ khí bỗng nhiên tràn đầy trào phúng: "Em, em đối với Tần đại ca không phải loại yêu thích kia, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mới là người thích Tần đại ca."
"Vô ý thức lặp lại là cường điệu biến tướng, cậu là muốn thông qua phương thức thôi miên để tự thuyết phục mình, hay là thuyết phục tôi." Tần Túc bỗng nhiên giơ tay, nắm cằm Trình Diệp cưỡng bách cậu đối diện với hắn, để cặp mắt trong suốt kia chỉ có thân ảnh của một mình hắn.
Trình Diệp căng thẳng không kiềm chế được, môi dưới cơ hồ sắp cắn đến đổ máu, ở trong lòng vẫn là nhảy rất nhanh, thân thể cũng không khống chế được khẽ run, cậu ở trước mặt Tần Túc, như là bé ngoan bị bắt nạt, đuôi mắt ửng hồng, khóe miệng hạ xuống, tựa hồ lúc nào cũng có thể khóc lên.
"Nhìn vào mắt của tôi, Diệp Tử, nhìn tôi sau đó nói cho tôi biết, cậu có thích tôi hay không?" Tần Túc chậm rãi cúi người ghé sát vào cậu, khoảng cách giữa hắn và Trình Diệp ngày càng gần, gần đến mức Trình Diệp sắp không nhìn thấy cả khuôn mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt thâm thúy sâu không thấy đáy cơ hồ muốn hút cậu vào kia.
"Tần đại ca, đèn xanh rồi!" Trình Diệp bỗng nhiên kêu thành tiếng, đánh gãy bầu không khí kiều diễm này.
Nghe xe phía sau bấm kèn inh ỏi, Tần Túc sâu sắc nhìn Trình Diệp một cái, một cước đạp ga tiến liên phía trước.
"Hô ——" Trình Diệp như quả cầu bị xì hơi, chán nản dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nghĩ, coi như Tần Túc không ở bên cạnh cậu.
"Cậu đi lên trước, tôi đi gửi xe."
Trình Diệp tay cũng đặt trên dây an toàn, do dự nói: "Tần đại ca, em vẫn là chờ anh cùng lên thôi."
"Tại sao?" Mới vừa rồi còn một bộ dáng coi hắn là bệnh độc, hiện tại —— nhìn vành mắt cậu ửng đỏ như thỏ nhỏ, sốt sắng mà không dám nhìn vẻ mặt hắn, biết rõ hiện tại Trình Diệp không thể chịu kích thích, nhưng Tần Túc vẫn là không nhịn được bắt nạt cậu.
Cho dù chỉ là trêu chọc trên ngôn ngữ một chút, cũng vẫn cảm thấy chơi vui.
Tần Túc trước giờ chưa từng nghĩ tới có một người có thể trong nháy mắt biến ảo nhiều biểu tình như vậy, không nói người hắn quen biết, dù là người hắn từng tiếp xúc qua, không một ai là không hỉ nộ đều giấu kĩ không nhìn rõ tâm tư, nhưng bây giờ hắn cảm thấy, hóa ra một người cũng có thể có nhiều biểu tình thú vị như vậy, như thế —— rất hấp dẫn người khác.
Là bởi vì sự chân thật đi.
"Sợ người lạ?" Tần Túc nhướng mày, nhìn xéo cậu.
"A, dĩ nhiên không phải." Trình Diệp đỏ mặt, bĩu môi thầm thì nhỏ giọng nói, "Em cũng không phải trẻ con, Chỉ...!Chỉ là em không có thẻ nhân viên của công ty anh, lễ tân cũng không quen biết em, làm sao để đi lên?"
Thanh âm cậu mềm mềm dẻo dẻo, bởi vì căng thẳng còn mang theo chút gấp gáp thở dốc.
Tần Túc bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng: "Được rồi, lần này tôi mang theo cậu, lần sau cậu cứ xoát mặt rồi tiến vào."
Trình Diệp trợn tròn mắt, trong đôi mắt to như con mèo nhỏ tràn đầy nghi hoặc, không để ý tầng sâu hàm nghĩa phía sau lời nói của hắn, Tần Túc cũng không giải thích, cởi dây an toàn, ngay lúc Trình Diệp còn đang sững sờ rất tự nhiên cúi người giúp cậu tháo dây an toàn, xoa xoa đầu lông xù của cậu, "Đi thôi."
"Em..." ngay lúc hắn tới gần mặt Trình Diệp trong nháy mắt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, ngón tay gắt gao cầm lấy mặt đệm ngồi dưới mông, thân thể cứng đờ như tấm thép.
"..." Nguyên lai thật sự là con mèo nhỏ, còn muốn mài móng vuốt.
Độ cong khóe môi Tần Túc lại mở rộng thêm mấy phần, sự mù mịt do vừa rồi bị nhiều lần né tránh thoáng chốc tan thành mây khói.
Hắn biết hiện tại Diệp Tử thích hắn, cũng biết tâm lý Diệp Tử có rất nhiều lo lắng, nhưng đối với hắn mà nói, chuyện này căn bản không đáng để lo lắng.
Hắn có nhiều thời gian và tinh lực, còn có tự tin, khiến tình cảm của Diệp Tử đối với hắn từ yêu thích biến thành yêu tha thiết, để người này vĩnh viễn không thể rời bỏ mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu bạch liên vs Đại bạch liên!
Đại Diệp Tử thắng!.