Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lạc Lạc
Wattpad: @Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Thiếu gia, ngày đó ta không ở biệt thự, ta nghe nói Tô thiếu gia ở đây, vậy rốt cuộc là vì sao mà cháu lại té cầu thang?" Lý thẩm mặc dù có bệnh luôn nghi ngờ cả nhân loại này hãm hại thiếu gia nhà mình, nhưng cũng không phải tùy tùy tiện tiện mà oan uổng người vô tội.
Thiếu gia tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng Lý thẩm không ngốc, bà có thể cảm giác được aaaaa.
Vừa nhìn thấy Trình Diệp né tránh ánh mắt cùng ngữ khí không muốn nhắc đến, Lý thẩm lập tức biết chuyện này có chỗ không đúng.
Thiếu gia sẽ không phải là bởi vì Tô thiếu gia nên mới lăn xuống cầu thang đi, hoặc là thiếu gia sẽ không phải là bị Tô thiếu gia đẩy xuống cầu thang chứ.
Tiểu tiện nhân này, ngày đó ở trong biệt thự, mắt cứ nhìn láo liêng, nguyên lai không phải là bị doạ sợ, mà là có tật giật mình!
Lý thẩm tự mình não bổ xong thì lại càng không thích Tô Bạch Duệ, thậm chí hiện tại liền muốn đuổi đối phương ra khỏi cửa.
Tiểu tiện nhân đến đây nhất định là vì muốn che giấu tội!
Lý thẩm nhìn tiểu thiếu gia nhà mình, nhìn dáng dấp đơn thuần vô tội, vô cùng đau thương mà nghĩ tiểu tiện nhân âm hiểm lại giả bộ ngây ngô vô tội, nếu dám đùa giỡn dở thủ đoạn gì với thiếu gia, bà nhất định sẽ bí mật tố cáo cậu ta cho đại thiếu gia biết! Hứ!
Bị ép nghe vào tai toàn là Tô Bạch Duệ, Tô Bạch Duệ, bạch bạch bạch bạch bạch bạch, Trình Diệp đầy đầu đều bị bạch liên hoa chiếm đóng: "Lý thẩm! Đừng tiếp tục nói nữa, Tiểu Bạch không phải người như vậy! Cậu ấy chỉ là không cẩn thận thôi!"
Xem đi, bà biết ngay là chuyện tiểu thiếu gia bị té cầu thang có liên quan đến tiểu tiện nhân kia mà!
Hơn nữa nhìn Trình Diệp đầy mặt đau thương, vẫn còn muốn nói giúp cho tiểu tiện nhân kia, Lý thẩm đau lòng không thôi, vốn là muốn nói gì đó để khuyên bảo, nhưng vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia không có một chút đề phòng, thậm chí bởi vì nghe tiểu tiện nhân đến thăm còn tươi cười rạng rỡ, bà không thể làm gì khác hơn là nuốt lời định nói lại.
Quả nhiên là lại có tâm kế, tiểu thiếu gia hoàn toàn bị lừa, bất quá còn có đại thiếu gia, bà phải đem chuyện của Tô Bạch Duệ nói cho đại thiếu gia biết trước, ngàn vạn lần không thể để cho cái tên Tô thiếu gia kia hại tiểu thiếu gia nữa!
Trình Diệp hoàn toàn không biết mình vì ngại phiền phức mà một câu nói đỡ cho Tô Bạch Duệ kia, lại làm cho Trình Cẩm Nhiên chú ý tới những chi tiết nhỏ trước đây của cậu ta, tâm lý tính toán nên lấy tâm trạng gì đối xử với bạch liên hoa, không nhanh không chậm đi đến phòng khách.
Tô Bạch Duệ đang dày vò ngồi ở trên ghế salon, khuôn mặt cậu ta thanh tú, làn da trắng nõn, một thân áo sơ mi trắng cùng quần bò đồng dạng một màu, giống như đi nhầm vào rừng mưa nhiệt đới thấy một chú thỏ nhỏ đơn độc, tinh khiết lại vô hại, khiến người ta không đành lòng đụng vào, càng không cần phải nói gì đến là thương tổn.
Trình Diệp từ sân trước đi tới, ánh nắng xuyên thấu qua lá cây loang lổ chiếu xuống trên mặt cậu, lờ mờ thấy không rõ khuôn mặt, mà khí chất cao cao tại thượng lại không thể nào bị lu mờ đi.
Tô Bạch Duệ dường như có cảm giác mà ngẩng đầu, liếc mắt một cái đối mặt nhìn Trình Diệp phảng phất như mang anh hào quang, trên mặt hiện bao nhiêu lo lắng bất an, nhưng trong nháy mắt liền biến mất.
Nhân sinh tại sao lại không công bằng như thế, có người sinh ra chính là thiếu gia, nhưng mình —— lại bị cha mẹ ruột vứt bỏ, từ nhỏ đã phải ăn nhờ ở đậu.
Còn chưa đến gần, liền nghe thấy 666 báo cáo những suy nghĩ trong lòng của Tô Bạch Duệ lúc này, Trình Diệp ở trong lòng mạnh mẽ lườm một cái —— ăn nhờ ở đậu? Tần gia thực sự là một —— vườn thú, rõ ràng Tần gia đối xử với cậu ta như đối xử với con trai ruột, cho ăn cho mặc cho đi học, toàn là đồ tốt nhất, trường học tốt nhất, này nếu như bị Tần gia biết, chẳng phải là sẽ tức đến nổ phổi hay sao, nuôi một con bạch nhãn lang lòng dạ không đáy.
Nguyên chủ là thật lòng xem Tô Bạch Duệ là bạn, gia cảnh cậu quá tốt, anh trai lại có tài, rất nhiều người nhắc đến anh cậu đều sẽ không phải là nịnh bợ, mà là kiêng kỵ, bởi vì anh trai nguyên chủ từ nhỏ gặp qua rất nhiều vật bẩn thỉu, trong nội tâm có ý nghĩ rất giống Tần Túc, cũng rất yêu thích Tô Bạch Duệ - loại người đơn thuần này.
Không tâm cơ, giao du cùng cũng không phí công.
Nguyên chủ có gia thế, cũng có tư cách có tình yêu, cho nên cậu có thể tùy tâm sở dục làm bất kỳ cái gì mình thích, bao gồm cả việc muốn cho cả người mình gọi là bạn bè, cho nên nguyên chủ đem Tô Bạch Duệ phân chia đến phạm trù sau, vẫn cùng đối phương chia sẻ tất cả mọi thứ của mình.
Mà trong mắt đối phương, vì anh trai quá thương yêu, nhất định phải tham gia không ít tiệc rượu, cũng để anh cậu vừa lòng mà không thiếu gì nhân viên muốn lấy lòng cậu, cái này có thể xem là một loại khoe khoang, nhưng Trình Diệp trong thế giới này, cậu đích thực xem chuyện này đều bình thường mà thôi, dù sao —— cậu thật sự không biết gia cảnh những nhà khác không bằng cậu sẽ sinh hoạt như thế nào.
Cậu cho rằng giữa bạn bè với nhau chính là không cần phải giấu diếm điều gì, cùng nhau tâm sự, cùng nhau giải sầu, nhưng nguyên chủ lại nửa điểm cũng không nhìn ra chính là người mà nguyên chủ vẫn cho là bạn tốt càng ngày càng đố kị cậu, cho nên tâm lý đã sớm bất mãn với cậu.
"Lý thẩm, thẩm đi về trước đi, cháu muốn...!Một mình tâm sự với Tiểu Bạch." Trình Diệp ấn ấn huyệt thái dương, trên mặt mang theo chút hoang mang, tựa hồ có hơi không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với người gây nên tổn thương sâu sắc đến mình còn được gọi là "Bạn thân".
"Tiểu thiếu gia!" Lý thẩm thật sự không muốn đi ra ngoài, nhìn về phía phòng khách, ánh mắt giống như là đang nhìn một động vật nguy hiểm ở rừng mưa nhiệt đới, tựa hồ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể lao ra một con mãnh thú đưa tiểu thiếu gia của bà đi bất cứ lúc nào.
"Lý thẩm, không có chuyện gì, cháu biết đúng mực." Trình Diệp kiên trì, cậu nhỏ giọng nói: "Lý thẩm, Tiểu Bạch, cậu ấy hẳn là có rất nhiều lời để nói với cháu, thẩm ở đây không tiện."
Lý thẩm đương nhiên biết mình không tiện ở đây, dù sao tiểu tiện nhân kia nhất định sẽ lấy hết sức mình, thể hiện một thân bản lĩnh dụ dỗ tiểu thiếu gia giúp cậu ta giấu diếm!!!!!
Lý thẩm lửa giận ngút trời muốn bay lên cắn người, mà tiểu thiếu gia lại tươi cười, bộ dáng này làm cho bà đau lòng không thôi, không thể làm gì khác hơn là dặn dò tiểu thiếu gia vài câu, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Mà —— Lý thẩm còn có hậu chiêu!
Bà quay đầu liếc mắt nhìn tiểu tiện nhân, cấp tốc đi tới góc tường tối tăm nhanh chóng gọi cho Trình Cẩm Nhiên: "Đại thiếu gia, Tô Bạch Duệ lại đến tìm thiếu gia, cậu ta nói là đến xin lỗi, nhưng tôi lại nhìn ra không phải như vậy, người như thế đầy bụng ý nghĩ xấu...!Không được a, thiếu gia không cho tôi đi vào, tôi không biết bọn họ đang nói cái gì...!Nhất định là cái tên Tô Bạch Duệ không muốn cho tôi đi vào, cậu ta sợ tôi nhìn thấu âm mưu quỷ kế của cậu ta...!Được được được, đại thiếu gia cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ để ý tiểu thiếu gia...!Tôi hiểu, tôi hiểu."
Cúp điện thoại Lý thẩm nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Trình Diệp, bà chẹp chẹp miệng, lại sợ bị Trình Diệp phát hiện sẽ tức giận nên không thể làm gì khác hơn là đi ra sân sau.
"Diệp Tử! Cậu không sao chứ?" Tô Bạch Duệ vội vàng đứng lên đi tới nghênh đón rồi kéo tay Trình Diệp, "Ngày đó tớ thật sự bị hù chết, may mắn cậu không có chuyện gì, không thì mấy ngày này tớ đều sẽ ngủ không yên."
Nhưng khi tay cậu ta đụng tới Trình Diệp, Trình Diệp không giống như quá khứ nắm lại cậu ta, sau đó hai người ngồi trên ghế salon tán gẫu, mà là né tránh tay cậu ta, mắt cũng không thèm nhìn đến.
"Cậu là còn đang trách tớ sao?" ngữ khí của Tô Bạch Duệ hạ xuống, "Tớ thật sự không cố ý, tớ chỉ là có chút sợ hãi, đúng, Diệp Tử, cậu không thể trách tớ, không phải lỗi của mình tớ, nếu không phải cậu nhìn lén đồ của tớ, tớ sao lại có thể ầm ĩ với cậu, cuối..." Cuối cùng cậu còn té xuống cầu thang.
Sâu trong nội tâm, cậu ta còn mơ hồ có chút giận Trình Diệp.
Rõ ràng hai người bọn họ là bạn tốt nhất, nhưng vì cái gì cứ như vậy mà chất vấn cậu ta, còn uy hiếp cậu ta là sẽ nói cho Tần đại ca.
Vừa nghĩ tới Tần đại ca biết mình thích anh ấy, Tô Bạch Duệ hai má trắng nõn hiện lên một mạt ửng đỏ, thoáng chốc lại biến thành trắng bệch.
Tần đại ca và Trình Diệp có hôn ước!
Tô Bạch Duệ xốc lên mí mắt, tức giận cùng ghen tỵ liếc mắt nhìn Trình Diệp một cái.
Chỉ muốn người này vĩnh viễn chỉ là hòn đá nhỏ ven đường không đáng chú ý đến, trời cao vì sao lại không công bằng như thế, rõ ràng cậu ta chẳng hề kém Trình Diệp chỗ nào, tại sao xuất thân yếu lại quyết định tất cả!
"Tại sao cậu không đến thăm tôi?" Trình Diệp nhìn chằm chằm con mắt của cậu ta, "Thời gian dài như vậy trôi qua, cậu cả một cú điện thoại cũng không thèm gọi!!
Tô Bạch Duệ rụt cổ một cái: "Tớ sợ cậu vẫn đang tức giận, sợ sợ cậu tâm tình kích động sẽ không tốt đến thân thể, cho nên bây giờ mới đến thăm cậu."
Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại con ngươi: "Vậy sao, xem ra tôi còn phải cảm tạ cậu vì cậu suy nghĩ cho tôi à?"
Tô Bạch Duệ một mặt bi thương mà nhìn cậu: "Diệp Tử, cậu sao có thể nói như vậy, tớ...!Cậu là đang trách tớ sao, cậu nhất định là đang trách tớ, nếu cậu không nhìn lén nhật ký của tớ, tớ..."
Mắt thấy tiểu bạch liên sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt oan ức một giây sau liền có thể khóc lên, Trình Diệp trong nội tâm lườm một cái, ngoài miệng vẫn là ủy khuất nói: "Tớ không có, chính cậu làm rơi trên mặt đất, tớ chỉ là thấy được tên Tần đại ca."
"Thật vậy sao?" Tô Bạch Duệ thở ra một hơi, nhấc mắt nhìn Trình Diệp, cậu ta liền sợ hết hồn, cậu ta vội vàng nắm lấy tay Trình Diệp, tựa hồ thông qua đụng chạm có thể làm cho cậu ta một chút cảm giác an toàn, "Sao vậy, sao lại nhìn tớ như vậy? Cậu vẫn chưa tin tớ sao? Diệp Tử, tớ đối với Túc ca thật sự chỉ là tình cảm ơn nghĩa, nếu không phải Tần gia, tớ đã sớm chết đói, tớ...!Tớ sẽ không đòi hỏi tớ cũng không chiếm thứ không thuộc về mình."
Trình Diệp lại một lần tránh né tay cậu ta, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt mà theo dõi Tô Bạch Duệ.
Nhìn cậu ta đáy mắt thâm đen, nghĩ đến Tô Bạch Duệ bởi vì lo lắng nguyên chủ đem nội dung quyển nhật ký nói ra, khoảng thời gian này cũng không thể ngủ ngon giấc, lần này chắc là tới thăm dò nhìn xem cậu có nói lung tung hay không!
Đại khái đoán ra được mục đích của Tô Bạch Duệ, Trình Diệp gật gật đầu, hiểu rõ, nói: "Cũng đúng, không môn đăng hộ đối(*), Tần đại ca cũng sẽ không muốn làm như vậy với người anh ấy từng giúp, tớ tin tưởng cậu."
(*) Môn đăng hộ đối: sát nghĩa là từ ngoài cửa cho đến trong nhà đều phải tương xứng, ý chỉ hai bên gia đình khi cưới nhau thì đều phải xứng với nhau về mọi thứ.
"!" Tô Bạch Duệ đang chuẩn bị giải thích một tràng dài thì bị nghẹn ở trong cổ họng, thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu, cậu ta ngẩng đầu, đối mặt cậu ta là cặp mắt nhìn như tinh khiết, không rành thế sự, nhưng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều đang giễu cợt mình của Trình Diệp, ngượng ngùng cười cười, cắn răng nói: "Phải, phải, cậu tin tưởng tớ, tin tưởng tớ là tốt rồi, là tốt rồi..."
"Cậu lần này tới là có chuyện gì sao?" Nhìn đáy mắt Tô Bạch Duệ chợt lóe lên phẫn hận, Trình Diệp trong nội tâm cười nhạo bạch liên hoa này vẫn chỉ là nụ hoa thôi, ngay cả việc che giấu cảm xúc cũng không làm được, trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra cười nhạo, nhưng lông mày mạnh mẽ nhíu lại.
Tô Bạch Duệ từ nhỏ đã am hiểu nghe lời đoán ý, cơ hồ là trong nháy mắt liền nhận ra được Trình Diệp mất hứng, cậu ta có chút hoảng loạn, mà càng nhiều hơn đó là phẫn nộ.
Trình Diệp dựa vào cái gì mà cao ngạo! Rõ ràng không phải lỗi của mình!!!
Yêu thích một người thì có lỗi à!! Dựa vào cái gì mà bởi vì hắn là Trình gia tiểu thiếu gia thì mình phải nói xin lỗi, phải ngoan ngoãn nhường Túc ca cho Trình Diệp?!
Tô Bạch Duệ không phục, nhưng vì thân phận chênh lệch nên hoàn toàn không dám biểu hiện ra.
Mình rốt cuộc chỉ là đứa trẻ mà Tần gia giúp đỡ, Trình Diệp mới thật sự là tiểu thiếu gia nhà giàu, chỉ có thông qua Trình Diệp mình mới có thể chậm rãi dung nhập vào xã hội thượng lưu, chỉ có lời mời của Trình Diệp, cậu mới có thể đi vào phòng ăn xa hoa kiểu Tây, học tập lễ nghi của những người này, chỉ có trông ngóng vào Trình Diệp, cậu mới có thể từng bước từng bước chậm rãi rút ngắn khoảng cách với Túc ca.
Dù sao có một câu Trình Diệp nói đúng, người như Túc ca, người đứng ở bên cạnh cũng không có thể không có mặt mũi (*).
(*) Mặt mũi ở đây là chỉ độ tương xứng về danh phận, gia cảnh, số má...
Tô Bạch Duệ nghiến răng nghiến lợi, nhưng cậu ta lại không thể không thừa nhận, thân phận của Trình Diệp so với cậu ta có ưu thế hơn nhiều!.