Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
  3. Chương 3: 3: Bị Cướp Mất Vị Hôn Phu 3
Trước /97 Sau

Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 3: 3: Bị Cướp Mất Vị Hôn Phu 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Lạc Lạc

Wattpad: @Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong lòng Tô Bạch Duệ ngổn ngang suy nghĩ, mà trên mặt không dám biểu hiện ra, cậu ta thậm chí sợ Trình Diệp giận cậu ta, vậy cậu ta liền cả đời chỉ có thể là người được Tần gia giúp đỡ.

Cho dù có thể dùng thủ đoạn khác tiếp cận Túc ca, nhưng cái nào cũng không có tư cách đứng ở bên người Túc ca.

Tô Bạch Duệ cẩn thận từng li từng tí một kéo tay Trình Diệp, lấy lòng hỏi: "Diệp Tử, vết thương trên đầu cậu có vẻ tốt lên rồi, tớ đến chính là muốn thăm cậu một chút, tớ muốn nói xin lỗi với cậu, tớ lúc đó xác thực tâm tình có chút kích động, việc đó có thể quên đi được không?..."

666 cười lạnh, thay nguyên chủ bất bình: "Tiểu bạch liên còn muốn giả bộ đáng thương, gương mặt kia còn không bằng Đại Diệp tử, suýt nữa làm ngã chết người dựa vào đâu mà nói muốn quên là quên, cũng quá xem trọng mặt mũi mình rồi đi, chuyện này nhất định không thể bỏ qua!!!!!!!"

"Ngày đó tớ bị giật mình, liền trở về nhà, khoảng thời gian này tớ vẫn luôn ngủ không ngon..." Tô Bạch Duệ cúi đầu, trong thanh âm tràn đầy hổ thẹn, cậu ta cắn môi dưới, đáy mắt đã nổi lên hơi nước, nếu như bây giờ có người xông vào nhìn thấy cảnh này, e rằng sẽ nghĩ là cậu ta bị Trình Diệp ăn hiếp, "Chúng ta là bạn, tớ làm sao có thể hại cậu?"

Cái bộ mặt làm bộ làm tịch này thiệt là khiến con người ta buồn nôn mà.

Trình Diệp lắc đầu: "Không có chuyện gì, cậu yên tâm đi, tớ đã nói với anh mình là mình vô ý ngã từ trên cầu thang xuống, không sao đâu."

"...! Diệp Tử." Tô Bạch Duệ thở ra một hơi, cậu ta biết Trình Cẩm Nhiên đối với cậu ta có hảo cảm, nhưng cũng biết Trình Cẩm Nhiên là một tên đệ khống điển hình.

Cậu ta nhớ một lần có người lấy Trình Diệp ra cười nhạo, sau đó liền không ai thấy người học sinh kia lần nào nữa, không phải chỉ ở trong trường học, mà là toàn bộ đều không còn thấy học sinh đó xuất hiện nữa.

Cả nhà người học sinh kia sau đó liền chuyển ra khỏi thành phố.

Cái này còn chưa hết, dọn nhà ba ngày sau, ba của tên học sinh kia bị khui ra chuyện thâm ô, mẹ hắn kinh doanh mỹ phẩm thì bị kiện vì sản phẩm kém chất lượng, dẫn đến không ít người bị dị ứng, nghiêm trọng hơn là trên báo còn viết có người bị hủy dung...

Trong thâm tâm Tô Bạch Duệ khinh thường Trình Cẩm Nhiên lợi dụng pháp luật, mặc dù nói đối phương xác thực làm trái pháp luật, nhưng cũng không thể bởi vì em trai hắn mà hại cả một nhà người ta như thế!

Bất quá những cái này không có quan hệ gì tới mình, Tô Bạch Duệ nghĩ thầm, nếu như Trình Diệp không cáo trạng nói, vậy đã nói rõ cậu ta vẫn còn quan tâm đến người bạn thân là cậu.

Cũng đúng, Trình Diệp tính cách quái lạ, hỉ nộ vô thường, ngoại trừ trong nhà có tiền còn lại không có bất kỳ ưu điểm nào, cậu ta trừ mình ra một bằng hữu chân chính khác cũng không có.

Cậu ta nhất định không nỡ lòng mất đi người bạn như mình.

Tô Bạch Duệ trong lòng xác định, cũng không còn chột dạ như lúc nãy.

Trình Diệp mím mím môi, nhìn thoáng qua Tô Bạch Diệp rồi đi tới bàn trà trước mặt, rót một ly nước uống một ngụm, cậu sâu xa nói: "Tiểu Bạch, chuyện kia liền chấm dứt ở đây, chuyện tớ hoàn toàn tha thứ cho cậu là điều không thể, dù sao cậu cũng hại tớ nằm trên giường nhiều ngày như vậy, uất ức bên trong rốt cuộc vẫn là không thoải mái."

Không phải đã nói là cậu ta không cẩn thận tự mình lăn xuống cầu thang sao, tại sao vẫn không chút kiêng kị mà nói là mình làm hại cậu ta, Tô Bạch Duệ sốt ruột nhìn bốn phía, sợ bị người khác nghe thấy.

Trình Diệp lại làm như không chú ý tới thần sắc biến hóa của Tô Bạch Duệ, tự mình nói tiếp: "Bất quá tôi nói lại cho cậu biết, hôm đấy tôi với cậu cãi nhau không phải vì tôi nghĩ cậu sẽ cướp Tần ca, dù sao tôi cũng là Trình tiểu thiếu gia, cậu sẽ không cãi nổi tôi, tôi chẳng qua là cảm thấy cậu không thể vô liêm sỉ như vậy, coi như tôi không thích Tần đại ca, thì dù sao anh ấy và tôi cũng có hôn ước, cậu không thể mơ ước vị hôn phu của bạn mình có đúng không, cái này mà truyền ra thì cậu cũng xấu hổ, mà tôi thì cũng cảm thấy rất mất mặt đúng chứ?"

"Người ngoài họ sẽ nói thế nào, bạn bè quay lưng với nhau chỉ vì thích cùng một người? Vẫn là Trình tiểu thiếu gia nhận thức người không thấu, bạn tốt ở sau lưng đâm một đao, cướp mất vị hôn phu?" Trình Diệp mím môi, vệt nước làm nổi bật đôi môi nhỏ càng thêm đỏ tươi của cậu, khá giống dính nước anh đào, có thể nói mỗi một từ như là đao nhọn mạnh mẽ đâm vào lòng Tô Bạch Duệ.

Sắc mặt Tô Bạch Duệ trắng bệch, khiếp sợ nhìn Trình Diệp, tựa hồ không nghĩ tới đối phương sẽ nói ra những lời có sức đả thương lớn như vậy.

"Diệp Tử...!Tớ..."

"Sách." Trình Diệp không kiên nhẫn, hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội mở miệng, trực tiếp đánh gãy, không cho cậu ta lại nói ra những câu gây buồn nôn khác, còn nữa, không cho cậu ta nói chuyện, nhìn cậu ta làm sao giả bộ đáng thương, cậu làm như vậy không khác nào làm loạn thiết lập rồi!

Trình Diệp thậm chí quay đầu, hoàn toàn không thèm nhín cậu ta giả vờ giả vịt, chỉ nói: "Mặc dù chúng tôi chỉ là thông gia trên thương mại, nhưng nói cho cùng Tần Túc đã bị mang lên người con dấu Trình Diệp, không quản cậu đối với anh ấy là tình yêu, hay là lòng cảm kích, đều không được phép, đều không thấy được ánh sáng, cậu biết không?"

Tô Bạch Duệ nghe vậy, huyết sắc trên môi cũng mất, môi trắng bệch, hai tay cậu ta nắm chặt thành quyền, móng tay mạnh mẽ đâm vào trong lòng bàn tay.

Dựa vào cái gì, kết hôn còn có thể ly hôn, hiện tại hai người chỉ có một tờ khế ước thôi, Túc ca vì cái gì lại bị Trình Diệp trói chặt, Tô Bạch Duệ cúi thấp đầu, thu lại đáy mắt phẫn hận, khiến cả người phát run mà cũng không dám phản bác.

Cậu ta bây giờ chưa thể nói ra tình cảm đối với Tần Túc, bằng không nhất định sẽ bị đuổi khỏi Tần gia.

Thế nhưng, Túc ca chọn ai cũng không phải là thứ mà Trình Diệp có thể định đoạt, so với Trình Diệp một tên công tử ngốc bạch ngọt, Túc ca nhất định sẽ yêu thích mình hơn.

Sau này cùng Tần Túc nói chuyện yêu đương, tất cả ủy khuất hôm nay cậu phải chịu, một phân cậu cũng phải đòi lại cho bằng hết!!!

Tô Bạch Duệ hít sâu một hơi, đè xuống cơn tức giận, chỉ cảm thấy Trình Diệp như vậy là tốt nhất, cậu ta biểu hiện ra dụng vọng chiếm hữu và ngang ngược không biết lý lẽ càng nhiều, sẽ chỉ làm Túc ca càng ghét cậu ta hơn.

Nghĩ như vậy, Tô Bạch Duệ cũng không còn tức giận nữa, thậm chí còn muốn Trình Diệp càng kích động, tức giận hơn chút, tốt nhất hiện tại liền đi chất vấn Túc ca thì càng tốt.

Mắt Tô Bạch Duệ hơi động, nghĩ tới một diệu kế tuyệt vời.

"Đại bảo bối, hảo cảm của Tô Bạch Duệ đối với cậu tăng lên không ít!"Nếu không phải khả năng này quá thấp, nó liền nghĩ có phải tên Tô Bạch liên này định thu Trình bảo bối vào hậu cung của cậu ta hay không.

"!" Trình Diệp híp mắt lại, hiển nhiên cũng đang suy nghĩ tới cái phương án khả thi này.

Điểm ấy cũng không thể trách cậu ta, tiểu bạch liên chính là vạn nhân mê, cũng yêu thích đam mê vạn người, không cần biết là ai cũng phải thử một phen, cũng phải thiệt thòi cậu ta tự mình mang vầng sáng ngồi chèo thuyền.

Không may —— Trình Diệp bị say sóng, tiểu bạch liên có mang xích sắt bắt cậu vào hậu cung của cậu ta thì cậu cũng không muốn tiến vào, yên lặng lùi về sau mở ra khoảng cách của hai người.

"Diệp Tử, tớ..." Tô Bạch Duệ ấp a ấp úng nửa ngày, hai hàng nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, cậu ta nghẹn ngào nói, "Diệp Tử, tớ vốn không muốn nói cho cậu nghe, lúc đầu tớ thật sự chỉ có lòng cảm kích với Tần đại ca, thế nhưng bây giờ, bây giờ, tớ không quá chắc chắn, Diệp Tử, tớ không muốn cùng cậu tranh giành, tớ chỉ là..

Chỉ là khó kìm lòng nổi..."

"Ba —— "

Tô Bạch Duệ bưng nửa bên mặt, không thể tin nhìn về phía Trình Diệp.

Trình Diệp xoa xoa lòng bàn tay của mình, mang đầy tức giận: "Tiểu Bạch, cậu mang tâm tình ra sao mà có thể ở trước mặt tôi nói cậu có tình cảm với vị hôn phu của tôi, mặc dù chúng tôi không có tình cảm gì, nhưng ----- Nhưng cậu là bạn tốt nhất của tôi!! Cậu tại sao lại như vậy, vợ bạn không thể chạm, cậu còn có nhận thức được điều đó không?!"

Tô Bạch Duệ tỉnh mộng, đặc biệt là nhìn thấy vành mắt ửng đỏ ửng nhưng vẫn kiên định chưa rơi nước mắt, miệng run rẩy đến cùng là một chữ cũng không thể nói ra.

Cậu ta vốn là muốn giả bộ đáng thương, nhìn Trình Diệp đi tìm Tần Túc chất vấn, không nghĩ tới Trình Diệp trực tiếp nổi giận với mình, cậu ta giả bộ viền mắt ửng đỏ thoáng qua liền thật sự đỏ, bởi vì cái tát này...!Thực sự quá đau.

Trình Diệp cũng cảm thấy đau, cậu mắt thấy nửa gương mặt Tô Bạch Diệp bị đỏ rất nhanh liền sưng tấy, cảm giác được lòng bàn tay truyền đến từng cơn đau nhức, lén lút cảm khái nguyên lai người xấu cũng không phải dễ làm, chẳng trách người cổ đại phàm là vả miệng đều là để tự vả miệng (*)!

(*) Mọi người coi phim cung đấu thì mấy bà phi trong cung hay phạt người hầu tự vả miệng ấy chứ mấy bà phi sẽ ít khi tự tát người khác.

"Một tát này, coi như là vì bị cậu đẩy ngã xuống lầu ngày đó, trước tôi còn nghĩ là cậu vô tình, bây giờ nhìn lại cậu thật sự là cố ý đúng không, cậu đố kị tôi?"

Lòng bàn tay tuy rằng rất đau, thế nhưng nhìn thấy mặt Tô Bạch Duệ tràn đầy khiếp sợ, giận dữ và xấu hổ, sỉ nhục cùng với các loại cảm xúc phức tạp khác, nhìn đáy mắt cậu ta từ từ dâng lên hơi nước, Trình Diệp cảm thấy tâm tình thực khoan khoái, mấy ngày liên tiếp bị ấm ức tức giận được vơi đi, cậu dùng sức ngăn chặn khóe miệng cong lên.

"Tớ không có cố ý đẩy cậu xuống lầu!" Cái tội này cậu ta tuyệt đối không thừa nhận, Tô Bạch Duệ cắn chặt hàm răng, có chút hối hận vì đã ngả bài với Trình Diệp.

Trong quá khứ Trình Diệp sẽ không nỡ lòng tức giận với mình, nhưng Trình Diệp ngày hôm nay lại ra tay đánh mình! Có thể do cậu nói quá trực tiếp, cần phải chuyển cách khác mập mờ hơn nhưng Trình Diệp ngu ngốc đại khái không thể hiểu được, lúc đó khi mình và Túc ca ở cùng một chỗ thì mình đã sớm nói với cậu ta mình thích Túc ca, cũng không tính là cướp vị hôn phu của bạn bè.

Tâm lý Tô Bạch Duệ hối hận muốn chết, trên mặt lại là một mặt oan ức, mũi chua xót, nước mắt liền rơi xuống như mưa, không hổ là bạch liên hoa, ánh nắng cùng với những giọt nước mắt rơi xuống như những hạt châu.

truyện xuyên nhanh

Cậu ta oan ức mà nhìn Trình Diệp, da thịt trắng nõn hòa với ánh sáng dìu dịu, nhìn qua đích thực rất giống thánh mẫu Mary Sue (*)!

(*) Mary Sue: một thuật ngữ miêu tả về dạng nhân vật hoàn mỹ quá mức cho phép, sở hữu nhan sắc và tài năng hoàn hảo.

666 vội vàng nói: "Đừng sợ, Đại Diệp Tử, vầng sáng bạch liên hoa của cậu được buff chói mắt hơn nhiều so với cậu ta!"

Trong nháy mắt liền nghĩ đến bảy màu nước mắt, gương mặt trắng nõn như bảo thạch—— Trình Diệp run lập cập, loại vầng sáng này tôi thật sự không cần, Thật sự đó!!

"Tớ thật sự không muốn đánh cậu, chỉ là nếu tớ không động thủ tự khắc cũng sẽ có người động thủ." Trình Diệp dừng lại trong nháy mắt, sâu sắc nhìn Tô Bạch Duệ, "Những người kia không có mắt, không biết nặng nhẹ, tớ đến cùng..." Cậu hít một hơi, không đành lòng nói, "Cậu là bạn của tớ, tớ cũng không đành lòng nhìn họ thay tớ trả thù, chuyện này coi như qua!"

Trình Diệp làm một bộ tớ đánh cậu là vì cứu mặt mũi của cậu khiến Tô Bạch Duệ đau răng, hiện tại liền muốn thẳng eo lên đánh vỡ cái đầu chó của cậu, nhưng đáng tiếc không thể, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ mà nhìn Trình Diệp.

"Tớ không đẩy cậu, thật sự không đẩy cậu, lúc đó phải.."

"Mọi chuyện đều đã qua, nhà tớ cũng không phải là không lau dọn sửa chữa, tớ không có khả năng không vu oan giá họa cho cậu đúng chứ?"

Tại sao không thể là chính mày không cẩn thận mà té xuống?! Tại sao nhất định phải thêm tao vào, tại sao lại không thể nghe tao giải thích?!

Mày không cố gắng tìm cái lý do để giải thích rõ ràng, bọn họ chắc chắn sẽ không tin tưởng những lời mày nói! Lại muốn đổ lên đầu tao!

Nội tâm Tô Bạch Duệ gào thét, có thể ngẩng mặt đối mặt với biểu tình hơi chút lạnh lùng của Trình Diệp, nửa bên mặt của cậu ta đau rát, nhiều lời đi đến miệng rồi mà cũng không thể nào nói được.

"Tiểu Bạch, tớ có chút đau đầu, đi lên ngủ trước." Trình Diệp cũng không dám ở dưới này chiêu đãi, tiểu bạch liên lô-gic còn đang bình thường, đợi lát nữa lô-gic của cậu ta bị ném cho chó ăn thì không tốt, cậu lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói, "Chuyện cậu thích Tần đại ca, tớ sẽ không nói cho ai biết, nhưng hôn ước không phải là chuyện tớ có thể làm chủ, tư tưởng của Tần đại ca càng là thứ mà tớ không thể gây ảnh hưởng, chuyện này...!Cậu tự lo lấy."

Nói xong, cậu nhắm mắt lại, sâu sắc nhìn Tô Bạch Duệ liếc mắt một cái, chầm chậm mà lên lầu.

Tô Bạch Duệ hoàn toàn đắm chìm vào suy nghĩ tại sao Trình Diệp hôm nay lại có thể đối xử với mình nhẫn tâm đến như vậy, rõ ràng mình là người bạn duy nhất của cậu ta, nhưng cậu ta lại đem toàn bộ chuyện hôm đó đổ lên người mình cũng không cho mình lấy một cơ hội giải thích.

Tô lô-gich bạch liên Bạch Duệ bưng hai má còn đau của mình, mờ mịt luống cuống mà đứng tại chỗ, không buồn nhúc nhích.

Trình Diệp lên lầu đến một nửa, đứng ở ngay khúc quanh phòng của nguyên chủ, quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Bạch Duệ đang hồn bay phách tán, liền đi ngủ.

Cậu không sợ Tô Bạch Duệ cáo trạng mình đánh Tô Bạch Duệ, dù sao chỉ cần Tô Bạch Duệ dám nói mình đánh cậu ta, cậu liền dám đem nguyên nhân thêm mắm dặm muối nói ra.

Không phải là bạch liên hoa giả bộ đáng thương, nà thật sự la có ai không biết mình bị bệnh liệt giường hơn một tuần lễ, thấy thế nào thì cũng là bản thân mình rất thảm.

Tác giả có lời muốn nói: Bạch Liên hoa cùng Bạch Liên hoa quyết đấu đỉnh cao ~.

Quảng cáo
Trước /97 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Copyright © 2022 - MTruyện.net