Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cho Phép Em Kiêu Ngạo
  3. Chương 6
Trước /19 Sau

Cho Phép Em Kiêu Ngạo

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tác giả: Tử Sơ Tửu

Edit: Hihihaha

Chiếc nhẫn được đẩy từ từ vào tay.

Tim đập rộn ràng không ngừng.

Diệp An có chút hoảng, đến cả tiếng hít thở cũng loạn rồi.

Không đợi cô hoàn hồn, Tạ Sóc đã buông tay cô ra, ngồi ngay ngắn lại,trở lại trạng thái lạnh lùng như trước, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.

Diệp An không điềm tĩnh như anh, sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, nhìn lướt qua anh, sự khác lạ khắp ngực mãi mãi không tan.

Bình tĩnh, Diệp An.

Người đàn ông này không biết tình cảm là gì, mày không được rung động!

Cô nhớ lại thái độ vẫn luôn lạnh nhạt của anh từ trước đến nay, hít vào một hơi thật dài, khó khăn an phận lại, ngồi lại vị trí của mình, không có trêu ghẹo thêm anh ta.

Diệp An có chút buồn ngủ, dựa vào ghế nhắm mắt lại một lát.

Lúc tỉnh dậy, vừa đúng lúc đến Tạ Gia, cô sờ sờ cái kiếng nhỏ sửa lại lớp trang điểm, cong lưng xuống xe cùng với Tạ Sóc.

Xuống xe chưa đi được hai bước, một người đàn ông trẻ tuổi đã đứng đón vào cửa, áo trắng quần đen, mặt mũi tuấn tú.

Ngũ quan của anh ta trời sinh đẹp đẽ, da dẻ trắng mịn màng, một đôi mắt mí mắt rất mỏng, trên người ngập tràn khí chất thiếu niên, thoạt nhìn giống như một người thiếu niên vừa tốt nghiệp, chỉ là mặc trên người bộ lễ phục làm cho anh ta trở nên già giặn hơn.

" anh"

Sau khi đỡ người lên, anh ta gọi Tạ Sóc một tiếng.

Sau đó anh hướng về phía Diệp An, ánh mắt lúc dừng trên mặt cô có dừng lại một chút, dường như đang nghiên cứu gì đó.

Trước lúc gả vào Tạ gia, vì người tri kỉ, Diệp An đặc biệt làm qua một vài bài học, đại khái có thể hiểu một chút về các thành viên của Tạ Gia.

Tạ Sóc có một người em họ quan hệ tương đối thân thiết, tên là Tạ Dữ Nhiên, lúc mười tuổi bố mẹ đã qua đời rồi, được gửi tới cho Tạ Bách nuôi, tận đến lúc trưởng thành.

Nếu như đoán không lầm chính là người trước mắt này.

Nghe đồn sau khi Tạ Sóc xảy ra tai nạn xe cộ, sức khỏe Tạ Bách Ngôn giảm sút, trọng trách người thừa kế của Tạ gia liền rơi trên người cậu ta, nhìn thấy khuân mặt thiếu niên trước mắt, Diệp An có chút hoài nghi,.... ngoại hình trẻ con như thế này, hoàn toàn không cùng phong cách với Tạ Sóc, thật sự không làm cho công ty phá sản chứ?

" Chị Dâu".

Tạ Dữ Nhiên đơ mất hai giây, mới mở miệng trả lời.

Diệp An cười với cậu ta một cái, kéo kéo cánh tay Tạ Sóc, chầm chậm đi vào trong.

Tạ Sóc đột ngột bị giữ lấy, động tác lại mười phần thân mật, bất giác nhíu nhíu lại chân mày, vung tay muốn thoát khỏi tay cô.

Rất nhiều ánh mắt từ mọi nơi hướng về hai người, Diệp An lập tức nắm chặt hơn nữa, người cũng nép vào người anh, như một bức tranh cô dâu ngọt ngào thẹn thùng.

Ở những nơi như thế này, Tạ Sóc dù có không vui như thế nào, cũng không thể thực sự nổi cáu đem cô đẩy ra, chỉ đành lạnh mặt nhẫn lại.

Ánh nắng mùa thu rơi trên chiếc váy màu trắng như tuyết, lấp lánh ánh sáng vàng vàng.

.............

Đi một khúc xa, những ánh mắt nhìn chằm chằm cô dần dần biến mất, Diệp An thở ra một hơi, đồng thời buông tay Tạ Sóc ra.

Kết quả, Tạ Sóc bởi vì quen được cô dẫn đường, nhất thời không đề phòng, vấp vào bậc thềm đằng trước, xém chút ngã ra đất.

Diệp An vội vàng đỡ anh, nhân cơ hội này giáo dục anh: " Không phải anh vừa nói không cần em dìu sao?

Anh xem, xém xíu là té rồi?"

Trong giọng điệu mang theo chút đắc ý.

Tạ Sóc tức tới xanh mặt, liền bỏ tay ra khỏi tay cô.

Vừa vung ra liền bị Diệp An giữ lại.

Cô dỗ anh giống như giỗ một đứa bé: " được rồi, nhiều người ở đây như vậy, đừng giận nữa."

Mặt của Tạ Sóc lập tức xanh lét.

Diệp An kéo Tạ Sóc bước vào cửa, ở trong phòng khách gặp được ông cụ Tạ gia người đặc biệt từ nhà cũ đến.

Ông cụ tóc bạc trắng, mặt mũi hiền từ, nhìn có vẻ tinh thần không được tốt lắm, Tạ Bách Ngôn đứng một bên bồi.

Hai người đi đến trước mặt ông cụ.

" a Sóc".

Ông cụ cầm lấy tay Tạ Sóc, ánh mắt tràn ngập ý cười, đây là đứa cháu trai ông thương yêu nhất, không ngờ đến lại....

Ở trước mặt ông cụ, Tạ Sóc cuối cùng cũng thu lại vẻ hung ác trên người, sắc mặt hiền hòa: " ông nội."

Ông cụ lại chuyển tầm mắt qua người Diệp An, híp mắt quan sát cô.

Diệp An đè lại cảm giác căng thẳng trong lòng, chủ động nắm lấy tay ông: " Ông nội".

Ông cụ gật gật đầu, vỗ vỗ lòng bàn tay cô, nắm lấy tay cô đặt trong tay Tạ Sóc.

Da tiếp xúc với da, hơi nóng bàn tay quấn lấy nhau.

Diêp An nhìn lướt qua Tạ Sóc, lần này Tạ Sóc không có bày ra khuân mặt lạnh lùng nữa.

Lúc sau, ông cụ kêu người đem tới một chiếc hộp họa tiết trang nhã đến, trong hộp là một chiếc vòng ngọc bích, chất ngọc nguyên chất tinh khiết, ấm áp như nước.

" Đến đây nào, đây là quà gặp mặt của ông, sau này hai đứa, phải sống tốt,...."

Diệp An cười nhận lấy: " Cám ơn ông nội."

......

.........

Nghi thức cơ bản gặp người thân xong xuôi, Diệp An cuối cùng cũng có thời gian, có thể vào phòng cô dâu nghỉ ngơi lúc.

Tạ Sóc không biết bị ai kêu đi, một mình cô đánh giá xung quanh phòng, làm quen với môi trường mới mà cô sắp sửa vô ở.

Phòng ngủ chính hoa văn lạnh lẽo, thông với phòng thay đồ y như vậy, trong phòng thay đồ ánh đèn ấm áp, soi sáng đồ vật trên kệ thủy tinh, ánh đèn rực rỡ, có cảm giác đẹp ma mị hoang tưởng.

Một bên của căn phòng, có cửa kính trong suốt nhìn thấy toàn cảnh, trên ban công rộng rãi sắp xếp hoa cỏ theo mùa,..... nhớ lại lần trước Diệp An tới dường như không nhìn thấy, chắc là mới sắp xếp lại.

Diệp An nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên chiếc giường ở giữa phòng, gối đôi, chăn mềm sạch sẽ không nhìn thấy một vết gấp li ti.

Diệp An bất giác có chút nóng mặt, ấn ấn mắt, tính đi ra ban công ngồi một lúc.

Đằng sau bất giác truyền đến tiếng động, một bé gái vụng trộm chuồn vào, đôi mắt to đen nhánh, dáng vẻ tinh nghịch, tầm 7 8 tuổi.

Bởi vì tiệc gia đình, khách khứa hôm nay đến không nhiều, trẻ con gần như không có, bạn nhỏ này cũng không biết là ai đem tới.

Diệp An ngẩn ra một lúc.

Tiểu cô nương chớp đôi mắt to mong ngóng, tò mò nhìn cô mấy giây, nghiêng nghiêng đầu: " Chị ơi, chị lớn lên xinh đẹp quá."

Nghiêng nghiêng đầu, lại còn đáng yêu như vậy, trong lòng Diệp An lập tức liền nở hoa.

Cô cúi người xuống, đối mặt với đôi mắt của cô bé, mỉm cười: " Em cũng rất xinh đẹp."

Tiểu cô nương bộ dạng đoan trang lắc lắc đầu: " Mẹ em nói cô dâu là xinh đẹp nhất."

Diệp An vui vẻ, duỗi tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô bé, hỏi: " Em là tiểu công chúa nhà ai a, vừa dễ thương vừa thông minh như thế?"

Nhìn thấy nụ cười trên môi cô, người bạn nhỏ triệt để buông lỏng phòng bị, vui vẻ kéo lấy tay cô.

" Em tên là Tuế Tuế..."

Diệp An đúng lúc một mình buồn chán, liền cùng cô bé chơi đùa.

Rất nhanh, trong phòng liền truyền tới tiếng cười đùa vui vẻ...

"..... Chị có thể mô phỏng rất nhiều giọng nói, em có muốn nghe không?"

" Thật vậy sao?"

" Vậy chị có thể mô phỏng tiếng mèo kêu không?"

" meo ooo"

" aaa giống quá đi, vậy tiếng chim nhỏ thì sao?"

" gu gu"

" tiếng ếch kêu a?"

".........."

Nhìn thấy khuân mặt vừa kinh ngạc vừa ngập tràn tiếng cười, Diệp An cảm nhận sâu sắc bản thân trên phương diện dỗ trẻ con thế mà có thiên phú.

Giỡn một lúc, tiểu cô nương đột nhiên tò mò hỏi: " Chị ơi chị với anh Tạ làm sao quen được ạ?"

Diệp An không kịp phòng bị, nghẹn nghẹn họng...chả lẽ lại nói với cô bé, bọn họ là quan hệ hôn nhân kinh doanh, gặp mặt một lần liền quyết định kết hôn?

Không được, không được làm tổn thương tâm hồn đơn thuần mềm yếu của trẻ con.

Diệp An suy nghĩ một lúc, để lộ ánh mắt mơ mộng, dùng giọng nói ấm áp mà chậm rãi ngữ khí nhớ lại nói........

" Đó là vào một buổi tối mù mịt, bên ngoài đang mưa rơi..."

Mới nói được hai câu tiểu cô nương đã mở to mắt hỏi: " Chị ơi chị muốn kể truyện ma sao?"

Diệp An: "..."

" Không kể truyện ma kể truyện chị và anh em quen nhau như thế nào?"

Diệp An hắng hắng giọng, điều chỉnh ngữ điệu, một lần nữa diễn đạt...

" Đó là và một buổi tối trời mưa, thời tiết có chút lạnh, chị chỉ mặc một chiếc đầm mỏng, không đem theo dù... một mình chị ngồi bên đường lớn, muốn về nhà, nhưng đi không được, đúng lúc này, anh của em đã xuất hiện,...."

Cô chăm chú miêu tả, thần sắc chuyên nghiệp, dường như đang chìm đắm trong đoạn hồi ức đó.

Tiểu cô nương hỏi:: " Sau đó thì sao?

Anh cho chị mượn ô sao?"

Diệp An lắc đầu, đáy mắt ngập ánh cười nói: " không có, anh ấy không cho chị mượn ô, anh em trực tiếp đưa chị về nhà, sau đó..."

Cô ngưng một lát, ngẩng đầu lên, đáy mắt toát ra vẻ dịu dàng, giống như mối tình đầu của thiếu nữ nảy nở, " Sau đó chị liền nhất kiến chung tình với anh em."

Một giây sau nụ cười của Diệp An trở nên cứng đờ.

Cửa phòng không đóng, Tạ Sóc không biết đến đó từ lúc nào, mặt không chút biểu tình đối mặt với bên này, một gương mặt lạnh như núi băng, hoàn toàn không giống với cách diễn tả " nhất kiến chung tình".

Diệp An....

Vả mặt ngay tại chỗ.

Tiểu cô nương hình như có chút sợ Tạ Sóc, gặp thấy anh liền nhỏ giọng nói " hẹn gặp lại chị", nhảy qua sô pha, mất hút.

Căn phòng đầy ắp tiếng cười lúc nãy liền rơi vào im lặng, trong không khí lờ mờ sinh ra chút ngại ngùng.

Tạ Sóc đi vào phòng, mò mẫm tay vịn sô pha, ngồi xuống một bên.

Nửa ngày sau Diệp An mới từ trong cảm giác ngại ngùng đó chậm chạp bước đến, nhìn lướt qua anh, nhẹ giọng ho hai tiếng, giải thích nói: " Cái đó... em vừa nói bừa... anh.. đừng tưởng thật..."

Tạ Sóc khí sắc không đổi, một mặt không biểu cảm, hiển nhiên không để chuyện vừa nghe được trong lòng.

...... xem ra cô giải thích dư thừa rồi.

Diệp An chỉ cảm thấy bản thân mình vừa đánh trên chiếc bông mềm, trong lòng có chút khó chịu.

Hai người trầm lặng ngồi đó.

Vợ chồng mới cưới làm thành như hai người, coi như cũng không có ai rồi.

Trầm lặng một lúc, Diệp An liền đem sự chán trường đổ lên khung cảnh xung quanh.

Trên bức tường trắng tuyết, gọn gàng sạch sẽ, ngay đến cả một bức hình cưới cũng không có.

Lướt mắt một vòng, dừng lại trên người Tạ Sóc, người đàn ông mắt mày nghiêm khắc, phối với áo sơ mi trắng và nơ cổ, lạnh lùng cao quý, phù hợp bổ mắt.

Diệp An nhìn Tạ Sóc chăm chú, đột nhiên nảy ra một ý định, không có hình cưới, vậy chụp một tấm hình chung chắc có thể a.

Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, điều chỉnh chức năng tự chụp, không tiếng động lùi về phía Tạ Sóc.

Dịch về bên mặt nghiêng Tạ Sóc, đầu hướng về phía anh, vừa giơ điện thoại lên, giọng nói lạnh lùng của anh........

" Cô làm gì vậy?"

Diệp An nghiêng đầu, Tạ Sóc cũng tình cờ quay mặt về phía cô, đôi mắt sâu của anh đối diện với cô, lông mày anh hơi nhíu lại.

Có những lúc như vậy, Diệp An thật sự nghi ngờ Tạ Sóc không bị mù.

Hai người chỉ cách nhau một khe nhỏ, cảm nhận được tiếng hít thở của nhau, không khí mập mờ.

Tim Diệp An đột nhiên đập dữ dội, sửng sốt hai giây, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, nói: "Trên mặt anh dính đồ dơ, em giúp anh lau."

Cô có chút hoảng loạn duỗi tay, lau đi lau lại trên mặt anh.

Ngón tay đột nhiên bị cầm lấy, Tạ Sóc nắm lấy tay cô ra, cả khuân mặt lạnh lùng, đi về phía nhà vệ sinh.

"..."

Một gáo nước lạnh dội lên đầu, một chút rung động hồi nãy cũng bị dập tắt, tan biến như mây khói.

Đồ đàn ông vô tình.

Diệp An mép miệng, đặt điện thoại ở bên cạnh.

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Thử Miêu] Tiểu Bạch Đích Ái Miêu Nhật Ký

Copyright © 2022 - MTruyện.net