Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Sư Tử Biển
Beta: Bánh Bao Nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
- - -
Chương 14: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (1)
- - -
Đồng hồ chỉ sáu giờ rưỡi, Dương Tiếu lập tức từ ghế làm việc đứng lên thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi văn phòng.
Anh Ngô trêu chọc nói: "Uây, đồng chí Dương Tiếu cuồng việc của chúng ta ba ngày liên tiếp đúng giờ tan ca rồi...Hôm nay bạn trai trẻ của em lại đến đón à?”
“Dạ.” Dương Tiếu nói, “Sắp vào đông rồi, trời nhanh tối, anh ấy không yên tâm, nên đến đón em.”
“Cũng phải. Anh nghe người ở bãi đỗ xe bên kia nói rằng, cách đây không lâu tòa nhà làm việc của chúng ta có xảy ra một chuyện. Hình như là bạn trai cũ của một nữ đồng nghiệp đã đến quấy rối. Hắn ta mai phục trong bãi đậu xe lúc hai giờ sáng. Cuối cùng lên cả đồn cảnh sát luôn!", Anh Ngô lo lắng nói, "Anh nghĩ rằng mấy đứa con gái bọn em sau này nên về sớm một chút, công việc chưa xong thì đem về nhà mà làm, đừng kéo dài thời gian ở đây nữa."
Lưu Duyệt Nguyệt bên cạnh cúi đầu xuống, cô là người duy nhất trong Đài biết chân tướng của kẻ đó, cô cần phải để bí mật này thối rữa trong bụng.
Dương Tiếu gật gật đầu, cảm ơn anh Ngô, mang theo túi xách nhanh chóng đi xuống tầng dưới.
Đúng như dự đoán, “bạn trai” của cô đang đứng ở cửa đài truyền hình chờ cô rồi.
Mặt trời lặn sau núi, nhiệt độ đã giảm xuống đến hàng đơn vị, mọi người xung quanh đã mặc quần áo mùa đông rồi. Nhưng Mạnh Vũ Phồn vẫn mặc một bộ trang phục thể thao, dưới chân đi một đôi giày AJ phối màu uyên ương, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai.
Cậu trước giờ không cố ý hướng cách ăn mặc của mình theo phong cách trưởng thành, mà vẫn luôn là: trẻ trung, tràn đầy sức sống, mang theo một chút hương vị của ánh hào quang mạnh mẽ, khóe mắt chân mày đều vô lo vô nghĩ.
Thông thường, Dương Tiếu luôn mặc trang phục công sở, khí thế mạnh mẽ, đứng bên cạnh một cậu bạn trai thể thao, hẳn là có cảm giác không hài hòa mới đúng.
Thế nhưng hai người lại rất ăn ý, bầu không khí đều vô cùng hài hòa.
Thấy Dương Tiếu từ cửa lớn đài truyền hình đi tới, Mạnh Vũ Phồn chạy nhanh đến đón, chủ động đỡ lấy túi xách trong tay Dương Tiếu.
Dương Tiếu nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Ơ, hôm nay không có quà à?”
Mạnh Vũ Phồn cảm thấy rất ngượng ngùng: “Hôm nay chưa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, bị huấn luyện viên phạt ném bóng vào rổ hai trăm lần, vì vậy đến đây đã muộn, không kịp mua trà sữa.”
Ném bóng vào rổ hai trăm lần, đây đúng là sự trừng phạt rất nặng rồi. Dương Tiếu nhìn kỹ, thấy đầu ngón tay của Mạnh Vũ Phồn run rẩy, đó rõ ràng là một biểu hiện của cơ bắp mệt mỏi quá mức.
“...Lần sau vất vả như vậy thì không cần tới đón tôi nữa.” Dương Tiếu nhẹ nhàng bấm bấm đầu ngón tay anh, còn lấy giọng điệu của một người mẹ già nói, “Nói với tôi một tiếng trên Wechat là được rồi, đừng chạy tới chạy lui làm khổ bản thân như thế.”
“Không được!” Mạnh Vũ Phồn vội vàng nói, “Ít hơn một ngày cũng không được!”
Dương Tiếu nghĩ, Mạnh Vũ Phồn là một người ham tiền, sợ bị trừ tiền lương như vậy sao?
Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Dương Tiếu tích tích tích vang lên, người gọi điện cho Dương Tiếu là mẹ cô.
Dương Tiếu nhảy dựng trong lòng, ba mẹ Dương Tiếu bình thường rất ít khi gọi điện thoại cho cô, trừ phi là...
Cô vội vàng nhận điện thoại, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Mẹ, sao vậy ạ?”
Mẹ Dương Tiếu lại không biết do dự chuyện gì, một mực vòng vo nói: “Tiếu Tiếu à, tan làm chưa con? Gần đây công việc có bận không?”
Nhưng bà càng vòng vo, Dương Tiếu càng cảm thấy không bình thường.
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì?” Dương Tiếu lập tức hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao ạ?”
“...” Mẹ Dương Tiếu lúc này mới lắp bắp nói thật, “Nếu như con tan làm rồi, vậy hãy tới bệnh viện đi, ba con nhập viện rồi.”
Mắt của Dương Tiếu ngay lập tức đỏ lên.
Ba cô mới làm phẫu thuật nối mạch máu tim năm ngoái, nhưng không phải...
Cô tắt điện thoại liền chạy tới bãi đỗ xe, vừa chạy vừa dặn Mạnh Vũ Phồn: “Cậu về trước đi, tôi phải đến bệnh viện, hôm nay không thể tiễn cậu được rồi.”
Ai ngờ Mạnh Vũ Phồn nắm chặt tay cô, vội vàng nói: “Tôi cùng chị đến bệnh viện!”
“Nhưng mà...”
“Chị Tiếu Tiếu, bây giờ tôi là bạn trai của chị! Ba vợ nhập viện, thân làm bạn trai theo lý mà nói vẫn nên đến thăm mới phải?”
“...”
Cậu nói như vậy rất có lý, trong lúc nhất thời, Dương Tiếu rõ ràng không thể tìm ra lý do để bác bỏ.
Cô lại nghĩ, cô và mẹ mình hai người đều là nữ chăm sóc ba nhất định có vài chỗ không tiện. Có Mạnh Vũ Phồn giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn.
Về phần tiền lương tăng ca, đến lúc đó tính sau.
...
Trên đường, Dương Tiếu lái chiếc xe Buick màu đỏ bay nhanh như chớp.
Hai người xuống xe liền đi về phía khu điều trị nội trú. Năm ngoái ba Dương Tiếu làm phẫu thuật là ở tầng sáu khoa tim mạch, cô theo quán tính chạy theo về hướng khoa tim mạch, cô không nghĩ rằng khi đến bàn làm việc của y tá, lại không thể tra ra thông tin của ba cô.
Dương Tiếu: “...?”
Mạnh Vũ Phồn nhắc cô: “Chú có thể nhập viện vì bệnh khác không?”
Bệnh khác? Não tụ huyết? Cao huyết áp? Bệnh tiểu đường? Trúng gió? Hay là ung thư này kia?
Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên vô số loại bệnh tật.
Cô run rẩy gọi điện thoại cho mẹ, điện thoại rất nhanh được kết nối.
“Alo? Mẹ, con tới bệnh viện rồi.” Dương Tiếu hỏi, “Ba nằm ở khoa nào ạ?”
“Tiếu Tiếu, con vừa mới cúp điện thoại mà đã tới nhanh vậy sao?” Mẹ Dương Tiếu nói với giọng khiển trách, “Ba mẹ đang ở tầng bốn khoa chỉnh hình đó.”
“...Hả?”
Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn hai người không hiểu làm sao đi được đến khoa chỉnh hình, còn chưa đến gần, đã nghe thấy âm thanh nói chuyện vui vẻ của ba cô phát ra từ trong phòng.
Giọng nói hào sảng kia, ai có thể nghe ra được ông ấy là một người bệnh?!
Dương Tiếu đẩy cửa bước vào, bốn người trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại___Trong phòng bệnh, bệnh nhân và người nhà khác, đều dùng một ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo sát vóc dáng Mạnh Vũ Phồn, Dương Tiếu hiểu rõ trong ánh mắt họ viết lên “chàng trai này cao quá!”
Giường bệnh chỗ cửa sổ, ba Dương Tiếu đang thoải mái nằm trên giường, một cái chân bó bột, bị treo lên cao.
Mẹ Dương Tiếu ngồi bên cạnh, trong tay cầm hoa quả đã gọt đang đưa lên miệng cho ba Dương Tiếu ăn.
Thấy Dương Tiếu và Vũ Mạnh Phồn cùng nhau đến, hai người lớn vừa mừng vừa lo.
“Ơ, Tiểu Mạnh cũng đến à?”
Mạnh Vũ Phồn vội vàng chào hỏi: “Con chào cô chú, lúc cô gọi điện thoại, con đang ở cạnh Tiếu Tiếu, hai chúng con liền cùng nhau tới bệnh viện.”
Dương Tiếu bước nhanh đến trước giường bệnh của ba mình, thấy sắc mặc ba không sao mới yên tâm một chút: “Ba, ba làm sao vậy ạ? Đang yên đang lành sao lại bị thương ở chân thế? Trong điện thoại mẹ không nói rõ ràng, con còn đang nghĩ rằng tim của ba có vấn đề.”
“Ấy... Mẹ con thật là, ba đã nói với bà ấy, đừng gọi điện thoại cho con, công việc của con bận rộn, đây chỉ là một chấn thương nhỏ, ba chịu khó nghỉ ngơi là được rồi.” Ba Dương Tiếu dựa nửa người vào giường bệnh, để tự mình có thể ngồi và nói chuyện với con gái, “Con xem xem, là chuyện nhỏ, lại làm khổ hai đứa chạy qua đây rồi.”
Dương Tiếu thấy ba mình tránh né việc nhắc đến nguyên nhân của vết thương, càng khiến cô cảm thấy không hợp lý. “Chân của ba rốt cuộc làm sao bị như này?”
Ba Dương Tiếu ho khan một tiếng: “Là, ...do..., ba không cẩn thận, lúc tập thể dục...”
Mẹ Dương Tiếu bên cạnh ôn nhu giải thích: “Đơn vị của ba con đã đưa ra một thông báo, tổ chức một đại hội thể dục thể thao dành cho 'nhân viên đã nghỉ hưu và người nhà' cùng tham gia. Ba của con muốn đăng ký một trận đấu bóng bàn, kết quả là ông ấy chưa kịp ra sân thì đã bị rạn xương rồi.”
Xương của người già rất mỏng manh, chân của ba Dương Tiếu bị rạn. Hạn chế vận động một trăm ngày, trong thời gian này ba Dương Tiếu nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.
“Đại hội thể dục thể thao???” Dương Tiếu có một chút nóng giận, “Ba, ba mới làm xong phẫu thuật nối mạch máu tim năm ngoái, bác sĩ nói ba phải tĩnh dưỡng! Tĩnh dưỡng ba có biết nó nghĩa là gì không, ba chơi thể thao gì chứ?”
“Chơi thể thao thì làm sao? Bác sĩ cũng nói rồi, vận động vừa phải có lợi cho sức khỏe! Con giữ ba ở nhà cho đần người ra, lâu ngày đâm sinh ra bệnh đó?!”
Cả ba và con gái đều rất nóng tính, nhìn thấy bọn họ tự nhiên lại vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ồn ào, mẹ Dương Tiếu lập tức hòa giải.
“Tiểu Mạnh, con ở lại với chú, cô dẫn Tiếu Tiếu ra ngoài nói chuyện.”
Nói xong, Mẹ Dương Tiếu nài ép lôi kéo con gái ra khỏi phòng bệnh.
Dương Tiếu nhớ lại những lo lắng và căng thẳng của mình trên đường đi, thực sự vừa tức giận vừa bất lực.
Mẹ Dương Tiếu kéo tay cô, nhỏ giọng khuyên: “Tiếu Tiếu, con không thể nói chuyện với ba con như thế. Con biết ông ấy hai mươi lăm năm nay rồi, tính khí ba con như thế nào, con còn không biết sao?”
Dương Tiếu vẫn còn đang tức giận, cố ý quay đầu đi không nhìn mẹ.
Mẹ Dương Tiếu dứt khoát xoay qua bên cô, đối diện ánh mắt với cô: “Con lại còn không biết, ba con không chịu ngồi yên à, ông ấy trước đây là cốt cán trong các hoạt động thể thao của đơn vị, có bất kỳ hội diễn văn nghệ nào, thi đấu thể thao nào, đều là người đầu tiên hưởng ứng. Kết quả một trận bệnh lớn vào năm ngoái, khiến ông ấy phải rút lui, ngoài miệng không nói ra thôi, chứ thực ra trong lòng đặc biệt không thoải mái. Ông ấy luôn nói với mẹ, cảm thấy bản thân già rồi, vô dụng. Nay đơn vị nói mở một đại hội thể dục thể thao, ông ấy ngay lập tức đăng kí___nói đúng ra là, vẫn chưa chấp nhận là mình già.”
“...”
“Con còn nhớ không, khi con còn nhỏ, mỗi ngày ba của con đều ra ngoài chạy bộ vào sáng sớm, đánh bóng bàn cũng mang về giải thưởng của đơn vị. Sức khỏe của ông ấy lúc đó rất tốt, kết quả bây giờ, không còn thi đấu trên “chiến trường” liền chấn thương, bác sĩ nói phải ngồi xe lăn một tháng, cho dù bình phục tốt, sau này ngày mưa gió cũng sẽ đau... Con nghĩ xem, ông ấy khó chịu rất nhiều đó.”
Dương Tiếu yên lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy vừa khó chịu, vừa chua xót, lại lo lắng, bùi ngùi.
Ba cô thật ra mới năm mươi tuổi, vẫn chưa đến độ tuổi nghỉ hưu. Trước khi về hưu, ở trong đơn vị ông là một cán bộ nhỏ, người khác gặp ông đều gọi một tiếng “Chú Dương”. Nhưng một trận bệnh lớn ập tới, ông liên tiếp trải qua hai cuộc phẫu thuật, nháy mắt liền già đi chục tuổi.
Dương Tiếu im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Không phải là đại hội thể dục thể thao 'nhân viên đã nghỉ hưu và người nhà' hay sao? Vậy con thay ba con đăng kí được không?”
Ngày xưa có Hoa Mộc Lan thay cha nhập ngũ, ngày nay có Dương Tiếu thay cha tham gia đại hội thể dục thể thao.
Mẹ Dương Tiếu không nhịn được cười: “Được rồi, con tỉnh lại đi. Con từ bé thành tích thể thao đều không tốt, bóng bàn không biết đánh, cầu lông đỡ không được, sở trường duy nhất là nằm ngửa gập bụng, nếu không thì mẹ đã đem đến cho con một tấm thảm, mời Tiếu Tiếu nhà mình biểu diễn ở nhà thi đấu rồi?”
Dương Tiếu: “...” Đây thật là mẹ của con sao!
Dương Tiếu ngượng tới mức mặt đỏ bừng, đang muốn mở miệng nói cái gì, phía sau bỗng truyền tới một giọng nam giới trong trẻo___
___”Vậy con thay chú tham gia được không cô?”
Hai mẹ con sửng sốt, đồng thời quay người nhìn lại. Không biết khi nào, Mạnh Vũ Phồn từ trong phòng bệnh đi ra, đứng ở phía sau bọn họ, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con.
Mà ở trong tay của cậu là một tờ thông báo đại hội thể dục thể thao của đơn vị.
“Con thấy thông báo đại hội thi đấu của người nhà công nhân viên có mục số một là bóng rổ.” Cậu nói một cách đầy tự tin: “Con đăng kí cái này, mang cúp chiến thắng về cho chú!”