Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mua Vân Nam bạch dược* cùng một ít thuốc mỡ khác, dù sao ở tiệm thuốc bác sĩ đề cử cái nào cô liền mua cái đó, kể cả băng gạc cũng mua, cầm một túi to, trở lại tiệm cơm, Long Ngọc vẫy tay với cô. Trương Lam đi tới, đem túi thuốc đặt ngay ngắn bên cạnh Tiết Nhượng: "Cho cậu!"
*Là một loại thuốc y học cổ truyền Trung Quốc độc quyền được bán trên thị trường và được sử dụng như một sản phẩm cầm máu có sử dụng trong cả thuốc thay thế cho người và thú y.
Trên bàn mọi người an tĩnh.
Túi thuốc kia phải to chừng nửa cái bàn họ đang ngồi.
Phan Vĩ kéo túi qua nhìn, bật cười ha ha: "Tiểu tỷ tỷ, cậu đây là đem toàn bộ tiệm thuốc đều chuyển đến đây sao? Tiết Nhượng chỉ bị đụng một ngón tay út, có hơi bầm mà thôi, cậu ngay cả băng gạc cũng mua rồi! Dựa vào! Đây là cái gì? Thuốc mỡ? Ha ha ha? Thuốc cảm mạo?"
Cậu ta vừa nói vừa run, run lên một hồi, một tấm mỏng nho nhỏ rơi trên đùi Tiết Nhượng, cậu cúi đầu, nhìn hai giây, ngón tay khớp xương rõ ràng, cầm lên, nhìn một hồi, cậu giơ đến trước mặt Trương Lam, giọng trầm thấp: "Đây là cái gì?"
" Cái gì là cái gì?" Trương Lam có chút mờ mịt, nhìn cái trên tay cậu.
Trên đó viết "Durex".
Đây là bao - cao - su? Trương Lam kịp phản ứng, cậu tựa tiếu phi tiếu: "Biết nó sao?"
"..."
Phan Vĩ nhìn lại, nửa giây sau: "Con mẹ nó! Bao, cao, su!"
Xoát một tiếng, mọi người trên bàn nhìn về phía Trương Lam, Trương Lam mặt càng đỏ hơn, cô duỗi tay muốn đem nó lấy lại, Tiết Nhượng nhấc tay một cái, tránh né, cậu câu môi: "Trương Lam, thật không nghĩ tới."
Trương Lam đỏ mặt, nắm lấy tay của cậu, kéo về bên này, cổ tay cậu có chút lạnh, cô nắm chặt hơn tim liền đập nhanh, cô đỏ mặt, túm tay cậu, tay kia thì lấy lại áo mưa, cậu so với tay kia của cô nhanh hơn, lấy đi, sau đó ném sang người bên cạnh, ném vào lòng Phan Vĩ.
Trương Lam trừng cậu.
Cậu cười: "Cố ý mua?"
" Làm sao có thể!" Trương Lam cắn răng, trở lại trên ghế ngồi xuống, Phan Vĩ cầm áo mưa hướng Trương Lam vẫy vẫy: "Tiểu tỷ tỷ không tới cướp sao?"
Trương Lam: "Không, các cậu ném đi, tớ thật không biết bác sĩ tiệm thuốc sẽ bỏ cái này vào!"
Tiết Nhượng cười nhìn cô: "Giải thích chính là che giấu!"
Trương Lam cắn răng nghiến lợi, nửa ngày không nói ra lời.
Long Ngọc mặt đã sớm đỏ, chọc chọc Trương Lam, cẩn thận hỏi: "Cậu thật sự không mua?"
Trương Lam trợn to hai mắt: "Cẩu ***! Tớ mua nó làm gì? Tớ đang là vị thành niên!"
Lớp trưởng ha ha cười to: "Vậy làm sao giải thích nó ở đây?"
Một túi thuốc to, bên trong có một cái bao cao su, người mua lại là bạn gái, đây là bạn gái mua cho bạn trai.
Thấy quái dị thế nào.
Chỉ chốc lát, thức ăn dọn lên, trên mặt Trương Lam nóng hừng hực, cô chỉ có thể vùi đầu ăn cơm, ba nam sinh bọn họ uống hai chai bia, rót trong một cái cốc duy nhất, Tiết Nhượng đầu ngón tay kẹp thuốc, cầm bia lên cùng bọn Phan Vĩ cụng, hơi ngửa cằm lên uống, Trương Lam cắn đũa, nhìn chằm chằm cậu.
Cậu uống xong, nhìn cô một cái, buông cốc xuống: "Nhìn cái gì?"
Trương Lam chậc một tiếng: "Không nghĩ tới, học thần cũng biết uống rượu bia."
" Ha ha ha tiểu tỷ tỷ, cậu nói gì, học thần thì không phải là người sao?" Phan Vĩ bật cười, cậu ta lấy cái cốc ở một bên, rót bia đưa cho Trương Lam: "Tiểu tỷ tỷ sẽ uống sao?"
"Tất nhiên sẽ, đừng xem thường tôi."
Cô cầm cốc lên, cốc lại bị một bàn tay khớp xương rõ rằng lấy đi, Tiết Nhượng chống đầu, môi mỏng bị bia lạnh làm cho hơi đỏ lên, tròng mắt đen nhánh, tựa như có chút hơi nước, Trương Lam tâm hơi động, cười hỏi: "Làm gì? Không để cho tớ uống."
Tiết Nhượng cười nhạo: "Vị thành niên!"
Trương Lam: "Cậu không phải cũng giống như thế sao."
"Tôi là con trai, ngươi phải không?"
"Cậu đây là kỳ thị giới tính."
"Đúng, tôi kỳ thị giới tính đấy." Đầu ngón tay cậu ngoắc ngoắc, đem cốc nhỏ lấy đi, ngửa đầu uống, hầu kết chuyển động lên xuống, Trương Lam không chỉ tim đập mạnh, mà mặt cũng nóng.
Long Ngọc ở một bên, nước miếng theo khóe môi chảy xuống, cô ấy che mặt, thấp giọng nói với Trương Lam: "Cậu ấy thật soái, tớ rất thích.!"
"Đẹp trai, đẹp trai cái lông!" Trương Lam cứng rắn nói.
...
Ban đêm, trong tiệm Nông Gia Tiểu Sao, học sinh tới rồi lại đi, người dần dần ít, Trương Lam đem đũa cơm cuối cùng nhét vào trong bụng, ba người con trai bọn họ uống hết hai chai bia, Tiết Nhượng ăn xong, cúi đầu chơi điện thoại di động, một tay khác để bên người, kẹp một điếu thuốc, lười biếng, tai cậu có chút đỏ, chắc là do bia đi.
Tầm mắt Trương Lam đi xuống, thấy ngón tay thon dài đang kẹp thuốc của cậu, một mảnh bầm đen, ngón tay kia hơi cong.
Cô lấy thuốc từ trong túi, từ bên trong cầm ra một chai xịt Vân Nam, để trước mặt cậu, dùng ngón tay gõ bàn nói: "Bôi thuốc."
Tiết Nhượng không quan tâm, tiếp tục chơi điện thoại di động, hạ ngón tay cong kia xuống, ẩn sau ngón dài hơn.
" Tiết Nhượng!" Cô lại gõ gõ.
Người trên điện thoại di dộng bị đụng một cái, chết, màn hình nhảy ra hình ảnh kết thúc, cậu hơi ngẩng đầu, nhấc mí mắt: "Làm gì?"
Trương Lam đem thuốc giơ lên trước mặt cậu: "Bôi thuốc."
"Không cần." Cậu nói, nói xong tiếp tục mở trò chơi, âm nhạc vang lên, Trương Lam liếc một cái, cầm chai xịt lên, đi tới bên người cậu, ngồi xổm xuống, mở nắp ra, đè ở miệng bình xịt.
" Tê ——" Nhắm ngay ngón tay cậu xịt tới.
Trên đầu ngón tay nóng lên, rồi tan đi.
Cậu liếc cô, Trương Lam cứng đờ, cười lấy lòng: "Tớ không phải cố ý."
Cô lắc chai thuốc trong tay.
"Tôi nói." Cậu mặt mày không chút cảm xúc, môi mỏng khẽ mở: "Tiểu tỷ tỷ, cậu xác định không thích tôi?"
Đầu Trương Lam nổ tung: "Phi, tớ thích cậu làm gì? Chúng ta là bạn cùng bàn! Cách mạng hữu nghị!"
" Phải không?" Cậu lười biếng ném đưa điện thoại di động lên bàn, môi hơi nhếch, mắt tùy ý nhìn, lại làm cho da đầu Trương Lam tê dại, cô đứng lên, ném chai thuốc vào trong ngực cậu: "Tự mình bôi đi, tớ lười phục vụ cậu."
Nói xong, cô xoay người ngồi về ghế của mình, lấy điện thoại ra, bấm loạn, cũng không thèm nhìn cậu, cậu nhẹ cười một tiếng, lấy khăn giấy trên bàn, xoa xoa ngón tay thon dài.
Long Ngọc không nhịn được, xích lại gần Trương Lam: "Cậu ấy nói cậu thích cậu ấy?"
Trương Lam trợn trắng mắt, nhìn cô: "Cậu cảm thấy tớ thích cậu ấy sao?"
" Không quá giống."
Trương Lam thở phào: "Vậy được rồi."
Phan Vĩ cười ha ha: "Thích Tiết Nhượng làm gì? Cậu ấy tính lãnh đạm! Thích tớ mới khá thích hợp!"
Lớp Trưởng: "... Không cho phép yêu sớm, đều là vị thành niên!"
Xoát, tất cả mọi người nhìn về phía cậu ta, ánh mắt lớp trưởng nhìn đến ánh mắt tựa như hồ ly của Trương Lam, cứng lại, cười khan, nói: "Đúng rồi ngày mai..."
Lời còn chưa nói xong, di động Trương Lam để trên bàn liền vang lên, cô nhìn một cái, là chú Trần gọi tới, chú ấy ở đầu bên kia cười hỏi: "Chuẩn bị lúc nào về nhà? Chú đi đón cháu."
"Không cần đâu ạ, bọn cháu gọi xe về cũng được."
"Không phải đi cùng bạn học sao? Đã trễ thế này, chú đi đón cháu, thuận tiện đưa bạn học cháu về luôn."
Chú Trần cười, giọng ôn hòa.
" Ách?" Trương Lam dừng một chút, cô che điện thoại di động, nhìn một bàn bốn người: "Chú tớ đến đón tớ, thuận tiện muốn đưa các cậu về?"
" Không cần, tớ đi xe đạp về là được." Lớp trưởng lắc đầu.
Tầm mắt cô dời đi, nhìn về phí Phan Vĩ cùng dời một chút: "Các cậu đi chứ?"
Phan Vĩ suy nghĩ: "Không được đi."
"Tự chúng tôi về." Tiết Nhượng từ màn hình điện thoại di động giơ tay lên, chống đầu nhàn nhạt nói, Trương Lam ngơ ngẩn, hỏi: "Cậu say sao?"
Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nghĩ gì vậy? Uống một chục chai tôi cũng không say."
Trương Lam bĩu môi: "Lợi hại nha."
Tiết Nhượng cầm điện thoại di động xốc lên, đứng dậy, hướng quầy đi đến.
Lớp trưởng cũng vội vàng đuổi theo, nói: "Tớ mời mà ——"
Tầm mắt Trương Lam nhìn sau ót của cậu, buông ra microphone, nói: "Chú Trần, cháu ở gần Nông Gia Tiểu Sao."
"Được." Chú Trần đáp.
Trương Lam muốn về ngay, nhưng Long Ngọc người nho nhỏ, yếu ớt, cũng không biết nhà cô ấy ở đâu, thuận tiện đưa cô ấy về.
Cúp điện thoại, Trương Lam nói với Long Ngọc: "Tớ đưa cậu về."
Long Ngọc có chút mệt, bình thường giờ này cô ấy đã ngủ, cô ấy gật gật đầu: "Cảm ơn cậu."
Trương Lam cười: "Không cần khách khí."
Ăn no nê, năm người đi ra cửa, Phan Vĩ hút thuốc lá, khói bay vào mắt cậu ta, rất nhiều, Tiết Nhượng lười biếng dựa vào cột đèn trên đường, cúi đầu chơi điện thoại, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống mặt cậu, trong mông lung mang theo thần bí.
Trương Lam nói: "Các cậu di trước đi, tớ ở đây chờ là được rồi."
Phan Vĩ cười: "Dĩ nhiên phải chờ đến khi cậu an toàn lên xe mới được, tiểu tỷ tỷ, mẹ cậu có phải Trì Bình không vậy?"
"Đúng, sao vậy?"
"Mẹ cậu thật là một đại mỹ nhân." Phan Vĩ búng tro thuốc cười nói.
Trương Lam đắc ý: "Đương nhiên, mẹ tớ từ nhỏ nổi danh là người đẹp."
Chỉ chốc lát, một chiếc xe Jaguar màu đen chậm rãi đi tới, dừng ở bên cạnh năm người, cửa sổ xe hạ xuống, chú Trần mặt ôn hòa đi ra, nhìn một vòng, cuối cùng nhìn vào trên mặt Trương Lam: "Lên xe nào."
Trương Lam mở cửa xe đỡ Long Ngọc vào, xoay người vẫy tay với ba người bọn họ: "Tớ đi đây, các cậu trở về cận thận."
"Biết!" Phan Vĩ cũng vẫy tay.
Lớp Trưởng giúp đóng cửa xe lại, nói: "Sớm nghỉ ngơi một chút."
Trương Lam cười nói: "Được được được, cậu mau đạp xe về đi thôi."
"Ừ."
Cửa xe đóng lại, Trương Lam nhìn Tiết Nhượng đang lười biếng đút tay vào túi, mới nói chú Trần lái xe.
Chú Trần cùng ba nam sinh bọn họ chào tạm biệt, nổ máy xe, đi ra đường.
Sau khi đi một đoạn, chú Trần cười hỏi: "Đều là bạn cùng lớp?"
Trương Lam đỡ Long Ngọc, nói: "Đúng vậy, còn có lớp trưởng."
"Còn hai người kia?"
" Đều là học bá, thành tích rất tốt." Trương Lam cười hì hì.
Chú Trần nhướng mi: "Thật không tệ, mặc dù nhìn không giống học sinh giỏi."
Trương Lam cười ha ha, lại thấy bả vai hơi động, cô lập tức im lặng, cẩn thận đỡ Long Ngọc.
Thật là không có phòng bị bạn học.
...
Nhìn xe dung hòa vào trong màn đêm.
Phan Vĩ nói: "Cảm giác tiểu tỷ tỷ không cùng một thế giới với chúng ta."
Lớp trưởng cũng gật đầu: "Ừ."
" Đi!" Tiết Nhượng đeo tai nghe lên, từ dưới đèn đường đi ra, xoay người đi về phía ngược lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu tỷ tỷ: Đó là ngoài ý muốn a!!!