Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lazy Girl.
Chu Lệnh Hành nhướng mắt nhìn Tô Hành đối diện, không trả lời câu hỏi của cô, "Tôi đói bụng rồi, đi ăn thôi."
Nói xong liền đứng dậy xuống xe.
Tô Hành sững sờ hai giây, ngoan ngoãn đi theo Chu Lệnh Hành.
Kỳ lạ, cô rõ ràng có chuyện muốn hỏi, nhưng bây giờ nhìn thấy bóng dang cao lớn trầm mặc của người đàn ông này hòa cùng màn đêm, cô lại nói không nên lời.
Hai người lặng lẽ bước đi, vỉa hè rộng rãi không một bóng người, yên tĩnh cực kỳ.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, gió xuân còn phảng phất chút lạnh khiến Tô Hành không khỏi rùng mình.
Người đàn ông phía trước hơi dừng lại, tự nhiên mà cởϊ áσ khoác ra, khoác vào cho cô.
Tô Hành ngẩn người, giọng nói Chu Lệnh Hành truyền đến bên tai.
"Ăn mì không? Gần chỗ này không có gì để ăn."
Tô Hành nhìn áo khoác vẫn còn hơi ấm trong trên người, lẳng lặng mặc vào, vội vàng đuổi theo.
Tuy rằng biểu tình trên mặt không thay đổi, nhưng ý cười trong mắt đã phản ánh tâm tình của cô lúc này.
Người đàn ông này đúng là bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp mà.
Hai người tìm một quán mì ngồi xuống, khách không nhiều, chỉ lác đác vài ba bàn.
Chu Lệnh Hành lấy thực đơn, trực tiếp đưa cho Tô Hành.
Ông chủ cười tủm tỉm thò đầu ra: "Tới rồi hả, vẫn như cũ?"
Người đàn ông cười gật đầu.
Tô Hành nhìn ý cười trên mặt anh, cảm thấy có chút mới lạ.
Cô nhanh chóng khép lại thực đơn rồi đưa cho ông chủ: "Của tôi giống anh ấy."
Ông chủ nở một nụ cười bí hiểm, rồi nháy mắt với Chu Lệnh Hành.
Lúc này mới chậm rãi rời đi.
Biết Tô Hành cũng nhìn thấy ánh mắt xấu xa của ông chủ, Chu Lệnh Hành không khỏi cảm thấy xấu hổ, liền lấy điện thoại ra mở khóa, chọc chọc lên màn hình, không biết đang làm gì.
Tô Hành nhìn Chu Lệnh Hành, nhẹ giọng hỏi: "Anh thích ăn mì hả?"
Động tác tay của Chu Lệnh Hành vẫn không ngừng lại, liếc nhìn Tô Hành, tầm mắt lại hướng trở lại điện thoại: "Sao lại hỏi vậy?"
Tô Hành cũng không bởi vì Chu Lệnh Hành không trả lời nghiêm túc mà tức giận, không nhanh không chậm nói: "Anh thường xuyên tới đây hả? Thấy anh cùng ông chủ có vẻ có quen biết."
Đôi mắt Chu Lệnh Hành vẫn như cũ dán vào điện thoại: "Tiện đường thôi."
Tô Hành gật đầu, nghĩ nghĩ cuối cùng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Giọng người đàn ông lười biếng: "Nhìn xem có bao nhiêu người chửi mắng cô."
Vẻ mặt Tô Hành vẫn không thay đổi: "Nhiều hay ít?"
Chu Lệnh Hành ngoài ý muốn nhướng mi, nhìn biểu tình nhàn nhạt của Tô Hành, mím môi cười: "Không ít."
Tô Hành gật gật đầu, không nói gì.
Chu Lệnh Hành hứng thú hỏi: "Cô không để ý à?"
Tô Hành nhún vai còn hỏi ngược lại:"Cùng tôi có quan hệ gì đâu?"
"Người trong miệng bọn họ là cô." Người đàn ông nhướng mày.
Tô Hành nghiêm túc nói: "Những người này ở trên mạng, tôi cũng không biết diện mạo ra sao, bối cảnh thế nào, hay tên là gì. Cho nên họ nói gì cũng đâu có liên quan đến tôi đâu?"
Chu Lệnh Hành cười nhạo: "Bởi vậy nên cô mới đeo khẩu trang lên sân khấu thi đấu hả?"
Người con gái lắc lắc đầu, cảm thấy có chút buồn cười: "Tôi đeo khẩu trang là vì tôi không muốn bị nhìn thấy."
Chu Lệnh Hành nuốt câu hỏi sắp thốt ra vào trong cổ họng, trực giá cảm thấy dù có hỏi thì cô cũng sẽ không trả lời.
Vì thế lại tiếp tục chủ đề vừa rồi và hỏi: "Nếu cô đã bước vô ngành này, thì cô phải sớm chuẩn bị tâm lí thật tốt. Đừng đánh giá thấp lòng hiếu kỳ của họ. Có những thứ nếu mà cô càng che đậy thì họ lại càng muốn đào sâu hơn."
Tô Hành cũng học theo giọng điệu người đàn ông: "Anh tò mò sao?"
Những ngón tay của cô gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, truyền đến từng trận âm thanh.
Chu Lệnh Hành trầm mặc một hồi lâu, anh hiểu ẩn ý của cô.
Anh đương nhiên rất tò mò, vì cô không phải là một người xa lạ đối với anh, mà là một người đồng đội kề vai sát cánh.
Tô Hành không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Chu Lệnh Hành, như thể phải nhận được câu trả lời của anh mới hài lòng.
Đột nhiên, một đôi tay cầm bát xuất hiện, chắn ngang tầm mắt của hai người.
Đưa mì xong, ông chủ còn không quên hướng Tô Hành làm cái mặt quỷ: "Tặng thêm một món ăn kèm đó. Ăn ngon miệng nhe."
Lúc này mới rời đi.
Chu Lệnh Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ mở miệng: "Ăn đi."
Tô Hành thấy rõ, cười nhẹ rồi lấy đũa ra ăn.
*
Khi cả hai trở về căn cứ, Thẩm Giai Niên đã đợi trong phòng huấn luyện được nửa tiếng rồi. Lão Ngư nhìn thấy Tô Hành như nhìn thấy vị cứu tinh.
Cho Tô Hành một cái ôm thắm thiết, thì thầm bên tai cô: "Chị gái à, cô cuối cùng cũng đã trở về, huấn luyện viên chờ cô lâu lắm rồi đấy, Anh ta ở đây làm tôi không dám lấy di động ra chơi luôn."
Tô Hành không khỏi bật cười trước biểu cảm của khuôn mặt tròn trịa này.
Thẩm Giai Niên lười quăng ánh mắt dư thừa cho Lão Ngư, lập tức bước đến chỗ Tô Hành: "Đi thôi, đi ký hợp đồng rồi trở về nghỉ ngơi."
Cô sững sờ mất hai giây, hai ngày nay, toàn bộ sức lực của cô đều dồn cho trò chơi, mém nữa quên bén mất việc này.
Thẩm Giai Niên cùng Tô Hành đi vào văn phòng, ra hiệu cho cô ngồi xuống, trong ngăn kéo lấy ra bản hợp đồng đã soạn sẵn từ trước.
"Cô trước nhìn đi, để tôi giải thích sơ qua. Tuyển thủ chuyên nghiệp yêu cầu rất khắt khe về độ tuổi nên thường thời hạn hợp đồng sẽ không quá ba năm. Bởi vì cô được tuyển không theo chính quy nên tôi sẽ trả với mức lương ban đầu. Chu Lệnh Hành nói lương một năm 80 vạn, mức lương này sẽ không xuất hiện lần hai với những người mới khác."
"Về mặt lý thuyết, việc ký hợp đồng cần phải trải qua tất cả lịch trình tập luyện và thi đấu do chúng tôi sắp xếp, nhưng vì thể chất của cô có chút đặc biệt, điều này cũng không ảnh hưởng gì cả. Tất nhiên, tôi cũng hi vọng cô có thể cố gắng hết sức để xứng với mức lương này."
"Miễn là tình trạng thể chất của cô cho phép, cô phải tuân theo những buổi biểu diễn, hoạt động truyền thông, đại diện cho những sản phẩm, phát triển kinh doanh cho bản thân, xây dựng thương hiệu, và tất cả những hoạt động liên quan đến thể thao điện tử khác."
"Ngoài ra, tôi cũng đã liên hệ với bên nền tảng phát sóng trực tiếp, mỗi tháng 20 tiếng, 60w mỗi năm. Lượng thời gian này là tôi đã cố gắng tranh thủ cho cô giảm đến mức tối thiểu rồi đó. Còn có cái gì không hiểu hay không hài lòng thì có thể nói tôi ngay bây giờ. Sau khi hợp đồng có hiệu lực là không có đổi ý được đâu đấy."
Tô Hành lẳng lặng nghe xong, thấy Thẩm Giai Niên không mở miệng nữa, liền qua loa đọc hợp đồng, cuối cùng ký tên vào trang cuối rồi đưa qua.
Thẩm Giai Niên thấy thế không khỏi bật cười: "Nhanh như vậy? Không sợ tôi gài hàng cô à?"
Tô Hành lắc đầu: "Anh sẽ không."
Giọng nói vô cùng chắc chắn.
Thần sắc Thẩm Giai Niên dần trở nên hứng thú: "Ồ?"
Tô Hành đứng lên nhìn Thẩm Giai Niên: "Anh không những không gài hàng, mà còn giúp đỡ em."
Thẩm Giai Niên sau khi nghe xong, ánh mắt tối sầm lại, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, giọng nói có chút trầm thấp: "Làm sao cô thấy được?"
Tô Hành hướng ra cửa, không quay đầu lại: "Trực giác."
Sau khi Tô Hành rời đi, Thẩm Giai Niên cầm lấy tờ hợp đồng trên bàn.
Thật lâu sau, cười khẽ: "A, giác quan thứ sáu của phụ nữ đây sao."
*
Với sự nhiệt tình của Lão Ngư, Tô Hành cuối cùng cũng đã lập tài khoảng Weibo cùng WeChat.
Chuyện đầu tiên cần làm chính là thêm bạn bè với mọi người và tham gia vô nhóm chat GI.
Wave ở một bên ghét bỏ: "Cô có phải là người hiện đại không mà đến cả Weibo với WeChat đều không có vậy."
Trào phúng xong vẫn không quên thêm bạn tốt với Tô Hành.
Lão Ngư ở bên cười trộm, miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật.
Tô Hành bình tĩnh hỏi lại: "Không muốn giao tiếp với ai, thì dùng mạng xã hội để làm gì?"
Sau mấy ngày chung sống dưới một mái hiên, Tô Hành phát hiện cho dù mình có phớt lờ tên này, thì Wave vẫn luôn không cho cô sắc mặt tốt. Sau khi khai thông tư tưởng, quen dần liền không cảm thấy bối rối nữa.
Quả nhiên, Wave trợn mắt: "Cô không có bạn bè?"
Tô Hành dừng lại, mí mắt rũ xuống, không phát ra âm thanh.
Wave chờ nửa ngày vẫn không thấy đáp án liền kinh ngạc: "Không thể nào? Bị tôi nói trúng rồi hả?"
Chu Lệnh Hành ý thức được có gì đó không ổn, trầm giọng nói: "Lý Vĩ Dật, tới đây đánh đôi đi."
Wave nghe thấy Chu Lệnh Hành rủ mình đi đánh đôi, làm gì còn tâm trí nào để mà quản nữa, tung ta tung tăng chạy qua.
Tôn hòa tới cạnh Tô Hành cười nói: "Cậu ấy hay vậy lắm, ở chung lâu rồi sẽ phát hiện kỳ thật tính tình cũng không xấu, chỉ là lúc nói chuyện đều luôn không suy nghĩ nên mới vậy."
Tô Hành gật gật đầu, mím môi: "Ngày mai em phải về quán cà phê Internet một chuyến, lấy vài thứ. Trận thi đấu tiếp theo là khi nào vậy?"
Tôn Hòa hơi chần chừ, không biết nên trả lời vấn đề của cô như thế nào.
Tuy rằng hôm nay thi đấu thắng, nhưng hai vị tướng duy nhất mà Tô Hành biết chơi đều đã bị người ta biết.
Lỡ mà có ai nhắm vào cô BAN đi hết cả hai, thì có hỏi khó giải quyết.
Trước mắt phải để Tô hành gia tăng bể tướng đã, có thể để cho Tiểu Bản ở đội hai lên đấu giùm một thời gian vậy.
Cuối cùng, Tôn Hòa vẫn quyết định ăn ngay nói thật: "Ván thi đấu tiếp theo nên để cho Tiểu Bản thế vị trí cho em, trong khoảng thời gian đó, em nên luyện thêm mấy vị tướng nữa cho chắc. Những buổi đấu tập mỗi tối sẽ luân phiên hai người."
Vẻ mặt của Tô Hành vẫn không thay đổi, gật đầu nói: "Được."
Tôn Hòa quan sát Tô Hành một lát, lại nói tiếp: "Anh có tag Weibo của em trên trang chính thức. Hai ngày này nhớ bắt đầu phát sóng trực tiếp, nhớ cập nhập Weibo thường xuyên."
Tô Hành tiếp tục gật đầu: "Đã biết."
Nói xong liền mở ứng dụng ra, bắt đầu đánh chữ.
Mười phút sau, Sleeping, tài khoản được chứng thực là người đi rừng GI của đội LOL chuyên nghiệp, đã đăng bài Weibo đầu tiên:
【 Buổi phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu vào ngày mai, đường link: http:dsnbcm room_312498. 】
Chỉ trong chốc lát, số lượt bình luận đã vượt qua mốc 1000, những lời nhắc thông báo tăng đến chóng mặt.
Tô Hành làm mới Weibo lại, rất nhiều bình luận mới xuất hiện, cô xem từng cái, thi thoảng trả lời lại vài câu.
Làn sóng đầu tiên đều là những fan lâu năm của GI, nội dung tương đối bình tĩnh
【Sleeping cố lên, hy vọng năm nay có thể nhìn thấy GI ở trận chung kết! 】
【 Cầu hình sinh hoạt thường ngày của LING!!! 】
【 Hôm nay nhìn cô thi đấu, đánh không tồi. 】
Sleeping: 【 Cảm ơn, sẽ tiếp tục nỗ lực. PS: Di động không có chức năng chụp lén. 】
Làn sóng thứ hai là của những người khinh thường nữ tuyển thủ chuyên nghiệp và những người bị Miya dắt mũi hôm nay.
【 Lâu không onl, nữ mà cũng đòi đi đánh chuyên nghiệp. 】
【 Chị gái xinh đẹp sao không ở nhà mà lại tới cùng nam nhân cướp miếng ăn? 】
【 Chỉ muốn hỏi là cô có bật camera trong lúc phát sóng trực tiếp không? 】
【 Lần sau thi đấu vẫn tiếp tục đeo khẩu trang chứ? 】
【 Xấu xí quá sợ người ta chê cười hay sao vậy? 】
Sleeping: 【 Không phục thì solo, nhắn tin lấy số xếp hàng đi. 】
Làn sóng thứ ba là những người thực sự biết đến Sleeping.
【 Không nghĩ tới sát thủ rank Bạc đi thi đấu chuyên nghiệp lại bình thường đến vậy 233333】
【 Lầu trên đang nói nhảm cái gì vậy? Sleeping rõ ràng luôn trộm rừng của đối phương mà a ha ha ha ha 】
【 Màn lấy mạng hạ gục hôm nay đỉnh thiệt đó 6666666】
Sleeping: 【 Tôi không còn là sát thủ rank Bạc nữa. (ảnh chụp màn hình rank Bạch kim) 】