Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Lần này thời gian mở phiên tòa là bốn giờ rưỡi chiều, mở phiên toà trước mười phút, nhân vật liên quan lục tục đến đông đủ, kể cả đương sự lần này, cùng với Tiễn Hạo - chồng của cô ta.
Bộ dạng Tiễn Hạo nhìn có vẻ rất đặc sắc, hoàn toàn không để quan toà và bồi thẩm đoàn vào mắt, giống như xem tuồng, cười đến rất khoa trương, dường như hoàn toàn chắc chắn có thể đánh thắng trận này quan tòa.
Đối với phản ứng của anh ta, Thi Khả Nhi ngược lại cảm thấy nhìn không quen, bởi vì luật sư biện hộ của Tiễn Hạo cũng được tính là tinh anh trong giới, làm luật sư mười năm, đánh thắng rất nhiều vụ kiện.
Chỉ là danh tiếng anh ta quá kém, bởi vì người đó hoàn toàn không có tác phong nghề luật sư, thường hay dùng chỗ sơ hở của pháp luật giải vây cho tội phạm, chỉ muốn đối phương có thể cho anh ta lợi ích lớn nhất, anh ta liền có thể là đối phương rửa sạch tội danh mà không từ thủ đoạn.
Anh ta tên Trần Thế Cẩm, 34 tuổi, dáng dấp tuấn tú lịch sự, chiều cao cũng coi như vừa phải, nhưng trên sống mũi gác một đeo mắt kiếng giảm độ cho anh ta.
Thi Khả Nhi không thích nhất chính là đàn ông cận thị, bởi vì cô vẫn cảm thấy, đàn ông không sắc, mắt sẽ không mò mẫm.
Cô thừa nhận đây là thành kiến, nhưng lại phải phủ nhận đây là thành kiến, bởi vì Trần Thế Cẩm chính là một người đàn ông trong ngoài bất nhất như vậy, nhìn bề ngoài khiêm khiêm như ngọc, như một chính nhân quân tử, trên thực tế là trái tim còn lão hồ ly hơn trời cao.
Bình thường lúc nào cũng dùng chuyện trao đổi trên công tác với nữ đồng nghiệp để lấy cớ chối từ, giở trò xuôi ngược với bọn họ, xét thấy anh ta đang quyền uy trong giới luật sư, lại dùng phương thức oai môn và tà đạo lung lạc rất nhiều nhân mạch, rất nhiều nữ đồng nghiệp biết đắc tội không nổi anh ta, vì vậy cũng chỉ có thể cắt nát răng nuốt vào trong bụng.
Vì xã hội này quá thực tế, muốn chỗ dựa, nhất định phải học được loại sinh tồn nhìn sắc mặt người làm việc.
Lúc Thi Khả Nhi vào tòa án, Trần Thế Cẩm lập tức nhiệt tình nghênh đón, nhiệt tình duỗi tay về phía cô, "Thi dại luật sư, đã không thấy rất lâu, hôm nay may mắn có thể làm đối thủ của cô, mong cô xuống tay lưu tình."
Thời gian Thi Khả Nhi vào nghề không có lâu như Trần Thế Cẩm, nhưng những năm gần đây kinh nghiệm cô tích lũy được cũng không ít hơn Trần Thế Cẩm, cô là một người luật sư duy nhất trong giới chưa từng thua kiện qua, cho nên đến cả Trần Thế Cẩm ở trước mặt cô, cũng phải khách khí gọi cô một tiếng "Đại Luật Sư".
Chỉ là tuy rằng thái độ của anh ta rất thân mật, nhưng câu nói lại có hàm ý khác, để Thi Khả Nhi xuống tay lưu tình, trên thực tế là đang nhắc nhở cô "Tốt nhất cẩn thận một chút".
Đương nhiên, Thi Khả Nhi sẽ không thể không nghe ra huyền âm bên ngoài, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên giao thiệp với Trần Thể Cẩm rồi.
Trước bọn họ giao đấu ở trên tòa ba lần, Thi Khả Nhi thắng hiểm một lần, ngoài ra hai lần đánh thành thế hoà, là vì Trần Thế Cẩm biết mình thất bại, cho nên vào lúc nghỉ tòa khuyên bảo người trong cuộc hoà giải ngoài tòa, vì vậy hóa giải nguy cơ.
Thi Khả Nhi rất rõ ràng Trần Thế Cẩm không phải một dĩa đèn cạn dầu, nếu nói ai là đối thủ mạnh mẽ nhất mà cô từng gặp, vậy thì nhất định là anh ta.
Trước khi lên tòa, cô cũng không biết luật sư của Tiễn Hạo là Trần Thế Cẩm, cũng không nghĩ ra Tiễn Hạo sẽ tìm đến anh ta, cho nên vẫn khinh thường, sơ sót một chút chi tiết, không có điều tra xem vụ án trước kia Trần Thế Cẩm từng phụ trách.
Đều nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nhưng lần này cô không có làm chuẩn bị rất đầy đủ, cho nên chỉ có thể dùng mù phương thức đánh mù thôi.
Kết quả cuối cùng thắng hay thua cô không thể đoán trước, cũng không cách nào kiểm soát được, cô có thể làm được chính là dùng tận lực của mình đánh vụ kiện này, đòi lại công bằng cho đương sự của cô.