Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho dù muốn an ủi là mình nghe lầm, nhưng lần lượt đối mặt với thái độ trước sau chuyển biến lớn của bọn hạ nhân, Hách Quang Quang không thể không nuốt bất mãn vào bụng, thầm than số phận đen đủi mà ông trời đặc biệt chiếu cố nàng.
Ví dụ như, trước kia những nha hoàn này chỉ xuất hiện khi chuẩn bị cho nàng ba bữa cơm, bình thường có cơ hội liền tránh xa còn bây giờ không có việc gì cũng đi lại trước mặt nàng, cố gắng tiếp cận, thái độ quả thực là rất tốt, không hề như cái đầu gỗ d'đ/l'q/d hỏi gì cũng không biết, mỗi người đều muốn trưng ra mặt cười như hoa cúc nở, dường như khôngngừng hỏi han ân cần với nàng, sợ nàng bị lạnh, bị đói.
Mà ngay cả tên thị vệ mặt lạnh từng hiểu lầm là nàng có tình cảm với hắn, từng mang nàng vào địa lao cũng trở nên cung kính tôn trọng hơn rất nhiều.
“Hóa ra ngươi còn không xứng làm mẹ kế của ta, chỉ là một di nương nho nhỏ mà thôi,” nhớ tới lúc trước thính tai nghe được lời nói nửa thương hại nửa trào phúng của Diệp Tử, Hách Quang Quang liền tức giận đến nổi hết gân xanh, chống đỡ thân thể ốm yếu vừa mới hồi phục vẫn chưa thể đi quá xa đến thư phòng của Diệp Thao.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô đừng đi nhanh như vậy, chú ý thân thể.” Nha hoàn Như Lan vẫn hầu hạ Hách Quang Quang mấy ngày nay gấp gáp mang một cái áo choàng chạy vèo tới, ân cần chu đáo choàng lên cho Hách Quang Quang. Thấy khuôn mặt nhỏ d'đ/l'q/d nhắn có ý muốn lấy lòng của Như Lan, phiền não lập tức nhảy cao lên ba thước, Hách Quang Quang trừng mắt qua: “Đối xử tốt với ta như vậy làm cái gì? Sao không hờ hững giống như trước kia?”
Như Lan lập tức đỏ mặt cúi đầu nơm nớp lo sợ hỏi: “Tiểu thư là đang oán nô tì, trách nô tì trước kia không chu đáo với người sao?”
Hách Quang Quang nghe được càng thêm bốc hỏa, nhưng là không đành lòng bắt nạt một nha đầu nhỏ hơn mình, nên cố nén bực tức mở to mắt nói: “Ta không có ý đó.”
“Vậy là cái gì? Nô tì hầu hạ không tốt ở đâu xin tiểu thư chỉ ra, nô tì sẽ sửa.” Như Lan gấp đến độ toát mồ hôi, không biết câu nói của Hách Quang Quang là từ nội tâm hay là đang nói đùa.
“Ngươi không sai, người sai chỉ là tên chủ tử đầu heo biến thái của ngươi,” Hách Quang Quang bị thái độ biến hóa quá lớn của Như Lan làm cho bực mình, ngọn nguồn là từ ai thì nên trách người đó, những hạ nhân này đơn giản là đang nhìn sắc mặt của chủ tử mà làm việc thôi, nàng còn chưa mất khống chế đến nỗi giận chó đánh mèo lên người vô tội như Như Lan.
Từ xa nhìn thấy Hách Quang Quang đi về phía này, thị vệ canh giữ ngoài thư phòng ngay lập tức vào bẩm báo với Diệp Thao, sau khi được cho phép liền cung kính mở cửa thư phòng mời Hách Quang Quang đi vào.
Như Lan không dám đi vào theo, đành phải đứng ở sau cửa. Không thể nào đi cả một đoạn đường dài, Hách Quang Quang vừa đi vừa thở hồng hộc, đi vào thư phòng cũng không thèm quan tâm đến Diệp Thao, mà trước tiên tìm cái nhuyễn tháp gần cửa nhất ngồi xuống.
Nghĩ đến bộ dáng nửa sống nửa chết này đều là do tên đàn ông trong phòng này ban tặng, Hách Quang Quang sau khi hít thở bình ổn lại trừng mắt nhìn qua, lấy ánh mắt như dao găm hung hăng chém lên khuôn mặt Diệp Thao.
Diệp Thao đưa mắt qua gương mặt còn đang đỏ bừng không biết vì thở gấp hay tức giận của Hách Quang Quang lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Xin nói cho ta biết chuyện muốn thu ta làm thiếp là tin đồn nhảm,” Hách Quang Quang nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thao nói.
“Là thật.”
“Tại sao? Ta có đồng ý qua muốn làm thiếp của ngươi à?” Hách Quang Quang biết được nên bực mình, đưa tay nắm cổ họng ngứa ngáy, liều mạng đè xuống cơn ho khan do kích động.
“Ta đã nhìn thấy thân thể của ngươi khi trị hàn độc trên cơ thể ngươi,” một câu nói ngắn ngủi xem như là giải thích nguyên nhân muốn thu nhận nàng.
Nghe vậy, Hách Quang Quang kinh ngạc nháy mắt, cà lắm hỏi: “Cái.... gì, cái gì?”
“Nếu không ngươi cho rằng khí lực trừng mắt nhìn ta của ngươi bây giờ là từ đâu mà đến?” Diệp Thao hỏi ngược lại.
“Là ngươi cứu ta?” Hách Quang Quang bị đả kích lớn, lúc ấy nàng bị thương quá nặng, trong hôn mê vẫn cảm thấy toàn thân rét run, lạnh như thể thân thể sắp đông thành đá đến nơi, sau lại đột nhiên không lạnh nữa, nàng vẫn cho là uống thuốc có tác dụng.
“Hàn độc trong người ngươi trùng hợp là ta có thể giải, tiện tay mà thôi.”
“Giải độc tại sao muốn cởi y phục của ta?” một vấn đề rất khó mở lời, Hách Quang Quang lại hỏi được lời lẽ thẳng thừng.
Diệp Thao bị chất vấn huyệt Thái Dương đập thình thịch, Hách Quang Quang giọng điệu chính là đang chất vấn một tên sắc lang lợi dụng người ta khi gặp lúc khó khăn.
“Ngu ngốc! Tính mạng ngươi lúc ấy như ngàn cân treo sợi tóc, hàn độc yêu cầu hóa giải cấp bách, nếu không cởi quần áo của ngươi có khả năng không cứu sống được ngươi, thậm chí d'đ/l'q/d là tăng tốc độ tử vong,” Diệp Thao mặt bình tĩnh không hờn giận nói, lần đầu tiên từ khi sinh ra bị người nghi ngờ thành tên háo sắc chiếm tiện nghi của các cô gái.
Hách Quang Quang không thể phản bác, nhưng một cỗ khí ngăn ở ngực nàng không tan đi khiến nàng khó chịu, hừ một tiếng mạnh miệng nói: “Khi dễ ta cái gì cũng không hiểu, ngươi đương nhiên nói cái gì chẳng được.”
“Mĩ nhân yêu thương nhung nhớ ta nhiều vô số kể, ta Diệp Thao đâu đến nỗi chiếm tiện nghi cái người tư sắc không thuộc dạng thượng đẳng, lại ngu ngốc đến mức thần kì như ngươi?” Diệp Thao lời nói này không chút khách khí, hiển nhiên bị tức đến không nhẹ.
"Ngươi... ngươi cái đồ nam nhân....... được tiện nghi còn khoe mẽ.” Hách Quang Quang tức giận đến nỗi ngực lại đau, thở hổn hển không sợ chết cãi lại: “Nếu ngươi khinh thường ta như vậy thì coi như chưa từng có chuyện trị thương kia có phải tốt hơn không?”
Đôi mắt tuấn tú đen như mực của Diệp Thao đột nhiên tĩnh mịch hơn, không có căm tức cũng không có bởi vì không thoát được một gánh nặng mà thở ra một hơi, mà là dùng một giọng gần như có thể nói là hòa khí hỏi: "Dù chỉ là thiếp, địa vị so với chính thê nhà người thường còn cao hơn nhiều, ngươi là người đầu tiên ta đồng ý nạp làm thiếp, d'đ/l'q/d chỉ bằng điểm này những người trong sơn trang cũng không dám chậm trễ ngươi, có lẽ người bên ngoài để cho tiện làm việc còn có thể nịnh bợ ngươi cũng nên, ngươi cuối cùng là bài xích cái gì?"
Hách Quang Quang tức cười: “Ý ngươi là ta chẳng những phải ngoan ngoãn đồng ý, còn phải cảm động đến rơi nước mắt?”
Diệp Thao không trả lời, nhưng ít nhiều vẫn có ý này.
“ Hừ, cha ta từng nói, thà cầm một cái bát vỡ đi xin cơm cũng không thể chịu thiệt làm một người thiếp không có tôn nghiêm. Mặc kệ là làm thiếp của ai, dù là so với đại địa chủ còn dễ chịu hơn cũng không được. Hách Quang Quang từ nhỏ sống nương tựa lần nhau cũng với Hách Đại Lang, với nàng lời của hắn còn có hiệu lực hơn là thánh chỉ.
Diệp Thao nhất thời sắc mặt tối sầm lại, lúc mấp máy môi muốn nói gì bên ngoài đột nhiên có người thông báo: "Chủ Thượng, Ngụy trạng nguyên tới."
Hách Quang Quang nghe vậy hơi hồi hộp một chút, bởi vì Diệp Thao sinh vạn trượng lửa giận lập tức mọi tức giận như ỉu xìu, không nói thêm lời, hốt ha hốt hoảng đứng dậy chạy trốn.
Như có điều suy nghĩ, quan sát Hách Quang Quangnhất cử nhất động, Diệp Thao đối bên ngoài giao phó nói: "Mang Ngụy trạng nguyên đến phòng khách, thông báo Tả Hộ Pháp hãy đi chiêu đãi trước, ta sẽ đến ngay."
"Vâng" thị vệ đi xuống truyền lời.
Hách Quang Quang nào còn nhớ được việc tranh luận với Diệp Thao, chống cơ thể không lưu loát lắm do bệnh nhanh chóng đi ra ngoài, nàng phải thừa dịp trước khi Ngụy Triết vào cửa về phòng trốn đi.
"Ngươi xác định chỉ là trộm của Ngụy Triết đồ đơn giản như vậy?" Diệp Thao mang theo hoài nghi âm thanh từ sau người truyền đến.
"Ngươi đừng quý nhân hay quên, giáp thảo ta đã trộm được, bây giờ ta là người tự do." Những lời này có nghĩa là Diệp Thao không có quyền tới hỏi nàng chuyện.
Ra khỏi thư phòng, Hách Quang Quang một khắc cũng không dám chậm chễ, khiến cho Như Lan dìu lấy vội vã trở về phòng, khi rốt cuộc đã nằm trên giường ngủ thì thần kinh căng thẳng mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hai ngày nữa Diệp Thao sẽ phải trở về phương Bắc, vốn là hôm nay muốn đi, bởi vì lo lắng mới vừa dùng qua giáp thảo nhỡ trên đường xảy ra vấn đề, vì vậy cố ý chậm trễ hai ngày.
Hách Quang Quang đã nghĩ kỹ, hai ngày nay thân thể nàng hư nhược cần tĩnh dưỡng tinh thần trước, đợi hai ngày sau nàng liền mang theo đồ đạc của mình đi, Diệp Thao thân là đại thủ lĩnh của một sơn trang, ngay trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy không thể nào nói không giữ lời, nàng rõ ràng đã trộm xong giáp thảo rồi còn không để cho nàng đi.
"Ngươi giúp ta chú ý, lúc Ngụy trạng nguyên đi lập tức cho ta biết." Hách Quang Quang không yên tâm nói với Như Lan, thật ra thì hiện tại nàng "đang dưỡng bệnh," Ngụy Triết chắc chắn sẽ không quá đáng đến yêu cầu nàng ra đi, mặc dù hiểu một điểm này, nhưng chuyện Ngụy Triết tới này chính là làm nàng lo lắng đề phòng, không cách nào an tâm ngủ.
"Tiểu thư quá lo lắng, có chủ thượng ở đây cô cứ yên tâm đi, Ngụy trạng nguyên sẽ không làm gì được." Lòng sùng bái của Như Lan với Diệp Thao như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, ở trong mắt nàng không có chuyện hắn không giải quyết được.
"Được rồi được rồi, ngươi nhìn chằm chằm cho ta là được." Hách Quang Quang cắt đứt ý niệm muốn tiếp tục thổi phồng của Như Lan, mấy ngày nay chỉ cần vừa tỉnh lại Như Lan sẽ ở bên tai nàng không ngừng nói Diệp Thao lợi hại như thế nào, quả thật ưu tú đến trước không có người sau cũng không có người, mặc dù nàng rất thích nghe người ta khoác lác, nhưng nếu nội dung khoác lác có liên quan đến Diệp Thao, vậy thì lại là chuyện khác.
Ngủ cũng không ngủ được, lại không có khí lực làm chuyện khác, vì vậy ta khiến cho Như Lan mang con vẹt Bát Ca tới trêu chọc.
Nghĩ đến thân thể mình bị Diệp Thao xem qua, Hách Quang Quang lông măng đứng thẳng da đầu tê dại, từ khi mẫu thân qua đời tắm đều là do đại nương tốt bụng ở sát vách giúp nàng tắm, Hách Đại Lang nói nàng trưởng thành hắn không tiện tắm cho nàng, Bạch Tiểu Tam mặc dù bái đường cùng với nàng nhưng không có vào động phòng, vì vậy từ khi nàng lớn lên Diệp Thao là người nam nhân đầu tiên xem qua thân thể nàng!
"Không làm thiếp, tuyệt đối không cần, nhất là làm thiếp của Diệp Thao!" Hách Quang Quang mắt nhìn Bát ca, ý định lại không biết bay tới đi đâu.
"Không làm, không được." Tiểu Bát Ca phe phẩy đầu nhỏ học theo tượng mô tượng dạng*.
(tượng mô tượng dạng*: giống y xì đúc)
"Rất tốt! Ngươi cũng là có cốt khí, không hổ là Bát Ca của ta." Hách Quang Quang bị chọc cười, nàng biết bọn hạ nhân cũng nghĩ không ra đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, vì sao Diệp Thao tự dưng sẽ lại nạp nàng làm thiếp.
Chuyện này chỉ có Như Lan thoáng hiểu rõ một chút, biết đêm đó Diệp Thao vào phòng Hách Quang Quang liền đưa ra cái quyết định này, nhưng Diệp Thao cũng không ở lại qua đêm, Hách Quang Quang còn trong sạch, điểm này nàng cũng rất hồ đồ.
"Chuyện bị thấy hết nếu như hắn không nói ngay cả ta cũng không biết, huống chi là những người khác, đã như vậy hoàn toàn có thể làm thành chưa từng xảy ra chứ sao." Hách Quang Quang chống cằm suy tư, nàng tình nguyện chính mình tự chịu ngậm bồ hòn cũng không nguyện ý ủy thân cho tên đại biến thái Diệp Thao làm thiếp.
Hách Quang Quang quyết định chủ ý, chờ sau khi Ngụy Triết đi muốn tìm Diệp Thao nói rõ ràng, nàng cũng không nhận ra Diệp Thao đột nhiên thích nàng, nhiều lắm chỉ là phụ trách mà thôi, nếu hai người không có tình cảm lẫn nhau, nàng lại không muốn bị "phụ trách", vậy cần gì phải xúm lại cùng nhau náo loạn không thoải mái?
Càng nghĩ càng thấy biện pháp này có thể được, nàng là người chịu thua thiệt, người chiếm tiện nghi chỉ cần đầu không phải là bị lừa đá cũng sẽ không phản đối.
Buông xuống một cái tâm sự, Hách Quang Quang chân mày buông ra mấy phần, bắt đầu chuyên tâm dạy nâng Bát Ca nói chuyện .
Cả một buổi chiều Hách Quang Quang đều chú ý tới chuyện Ngụy Triết, không ngờ lão nhân gia hắn ta đợi nửa ngày không có lập tức đi, mà là muốn lưu lại dùng cơm tối!
Hách Quang Quang tức giận tới mức cắn răng, âm thầm muốn lưu lại dùng cơm, không phải là còn muốn lưu lại ngủ nữa chứ?
Cơm tối Hách Quang Quang ở trong phòng ăn được lòng không yên, vùi ở trong phòng ngay cả ra ngoài hóng mát một chút cũng không dám.
Cũng may nàng không cần lo lắng quá lâu, Ngụy Triết dùng qua bữa cơm chiều không lâu rồi rời đi, cũng không đề cập là đã tới đêm.
Buổi tối đi ngủ do lo lắng nhiều canh giờ, Hách Quang Quang vừa mệt vừa mỏi, nằm ở trên giường mơ mơ màng màng sắp sửa ngủ, nghe được Như Lan cùng một nha hoàn khác bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện, không có chút nào muốn nghe, thế nhưng lời nói như cố tình mọc cánh thẳng tắp bay vào lỗ tai nàng.
"Nghe Tiểu Hổ nói Ngụy trạng nguyên đối với chuyện giáp thảo đã bị Thiếu chủ sử dụng mặc dù tiếc nuối nhưng không tức giận, hắn hôm nay tới chỉ là đối với người trộm giáp thảo cảm thấy tò mò mà thôi."
Tiểu Hổ là thuộc hạ của Tả Trầm Châu, rất nhiều tin tức hắn đều có thể biết trước tiên, điểm này Hách Quang Quang hiểu.
"A, Ngụy trạng nguyên cư nhiên đối với tiểu thư tò mò?" Như Lan nhỏ giọng hô.
"Nhìn ngươi này sợ, Ngụy trạng nguyên biết tiểu thư là người của Chủ Thượng, sẽ làm gì được? Cùng lắm chính là muốn gặp một lần á."
"Ngụy trạng nguyên không lấy được giáp thảo thật không nổi giận sao? Nhưng hắn là chạy tới từ Kinh Thành xa xôi." Như lan hỏi.
"Không nổi giận mới là lạ! Nếu không phải người trộm giáp thảo là người của Chủ Thượng, Ngụy trạng nguyên hận không thể rút gân của hắn, lột da hắn, sau đó kéo đi cho chó ăn!"
Vùi ở trong chăn, Hách Quang Quang bị dọa đến cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, thình lình rùng mình một cái.
"Thật may, thật may là, tiểu thư sẽ theo Chủ Thượng trở về trang, trên đường có chủ thượng bảo vệ sẽ không xảy ra chuyện." Như Lan may mắn nói.
"Nghe Tiểu Hổ nói Chủ Thượng mời Ngụy trạng nguyên cùng đi, nhưng Ngụy trạng nguyên từ chối rồi, nói có chuyện phải làm, nên rời đi muộn một ngày so với Chủ Thượng."
"Không cùng đi là tốt nhất, không biết vì sao hình như tiểu thư rất sợ Ngụy trạng nguyên."
"Mặc kệ bởi vì sao lần này không phải sợ rồi, không đi cùng nhau, về sau cơ hội đụng phải ít hơn." Diệp Thị Sơn Trang cách kinh thành cũng không gần.
Hai nha hoàn còn nói cái gì đằng sau, Hách Quang Quang hoàn toàn không có tâm tư nghe, suy nghĩ của nàng chỉ tập trung ở hai điểm, một là Ngụy Triết rời đi trễ, hai là hắn đối với nàng rất "cảm thấy hứng thú" . . .
Hai ngày sau đó, khi đoàn người Diệp Thao lên đường Hách Quang Quang rất không có cốt khí nói mà không làm, đem Bạch Mã dắt ra đưa tới cho một thị vệ của Diệp Thao cưỡi, một tay cầm bọc quần áo, một tay nhấc lồng chim ngoan ngoãn leo lên chiếc xe ngựa duy nhất vì nàng mà chuẩn bị.
Trên đường Hách Quang Quang không ngừng khuyên bảo chính mình, nàng làm như vậy là chính xác, muốn tránh xa người đang hận không thể lột gân bóc da nàng Ngụy Triết, chỉ có trước tiên "tạm thời" dựa vào thân cây to Diệp Thao này, chờ khi cách xa Ngụy Triết lại nghĩ biện pháp chạy đi. . ...