Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hách Quang Quang đến nơi Diệp Vân Tâm ở, kết quả đúng như Như Lan nói bị ngăn lại trước cửa viện.
Có lẽ Diệp Thao cũng đoán ra Hách Quang Quang sẽ đến tìm Diệp Vân Tâm, đặc biệt phái tới đây hai ma ma cao lớn vạm vỡ đến trấn thủ trước cửa viện, mặc kệ Hách Quang Quang uy hiếp hay dụ dỗ đều không làm lay chuyển chút nào hai ngọn núi lớn này, đối mặt với hai ma ma số tuổi cộng lại đã gần trăm tuổi này Hách Quang Quang cũng chưa bỉ ổi đến mức đánh nhau với người lớn hơn để xông vào.
Vì vậy nghẹn đầy một bụng khí, Hách Quang Quang tức giận đến thư phòng Diệp Thao tính sổ.
Diệp Thao rời đi nhiều ngày, có rất nhiều chuyện cần xử lý, tối hôm qua trở về quá muộn mới sớm về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay vội vàng tới thư phòng gọi Tả Trầm Châu cùng Đông Phương Hữu tới bắt đầu xử lý đống công sự chồng chất cần hắn tự mình xem qua, xoay sở đến sứt đầu mẻ trán.
Lúc cửa thư phòng bị Hách Quang Quang nặng nề đá văng ra thì Diệp Thao đang ngồi kiểm duyệt đóng dấu thư án trước chồng giấy tờ chất thành núi, Tả Trầm Châu đang báo cáo lại chuyện quan trọng trong trang nhiều ngày qua với Diệp Thao.
“Chủ thượng, thuộc hạ không ngăn cản được Quang Quang cô nương.” Sau lưng Hách Quang Quang người phụ trách giữ của hết sức lo sợ nhận tội.
“Không có chuyện của ngươi, đi xuống đi.” Diệp Thao khẽ cau mày nhìn thủ vệ bị dọa sợ đến mặt mày trắng bệch.
Sau khi thủ vệ rời đi, Hách Quang Quang đi đến chỗ thư án trước mặt Diệp Thao vỗ mạnh một cái lớn tiếng nói: “Người nào làm người đó chịu! Là ta – Hách Quang Quang tự mình muốn rời khỏi, cùng những người khác không quan hệ, Tâm Tâm là do ta bức bách ép buộc mới lựa chọn giúp ta, ngươi muốn phạt thì phạt một mình ta là được rồi, phạt một người vô tội như Tâm Tâm là sao!”
Biểu tình Diệp Thao có chút khó coi, môi mím chặt lại, một đôi mắt đen cứ như vậy yên lặng nhìn chằm chằm vào bàn tay trước thư án của Hách Quang Quang, một câu cũng không nói.
Tả Trầm Châu thấy hậu viện Diệp Thao muốn bốc cháy, hưng phấn đến mức trong mắt đều bắn ra ánh sáng, chỉ sợ thiên hạ không loạn chạy lại gần Hách Quang Quang đang nhìn chằm chằm Diệp Thao muốn tính sổ cười hì hì nói: “Ta nói này tẩu tẩu tương lai, người như vậy không hỏi phải trái trắng đen đã xông đến trách mắng Chủ Thượng là không có lý, không nói đến tiểu đệ cùng tiểu tử Đông Phương Hữu kia đã ở đây, cho dù chúng ta không ở đây nhưng người một đường xông đến đây như vậy bị hạ nhân nhìn thấy cũng không vẻ vang gì, có lẽ sẽ có người thừa dịp này nói Chủ Thượng sợ vợ, ngay cả một nữ nhân cũng không quản nổi, nhưng ta nghĩ đại đa số mọi người sẽ chê cười tẩu tử tương lai, dễ nghe sẽ nói ngươi thật trượng nghĩa vì bạn bè dám đến khiêu khích quyền uy của Chủ Thượng, khó nghe thì cái gì cũng có…..cọp mẹ, mẫu dạ xoa, sư tử Hà Đông…Ai yêu, ối, tẩu tử tương lai đừng đánh.”
Tả Trầm Châu ôm đầu nhảy lên gào khóc tránh né Hách Quang Quang cầm một quyển trục không ngừng đánh tới.
“Ngươi nói ai là cọp mẹ, mẫu dạ xoa hả? A! Ngươi mới là cọp mẹ, mẫu dạ xoa! Ngươi không có việc gì muốn đi gây chuyện để người khác chỉnh hả, cái khác không biết, riêng bản lãnh đổ thêm dầu vào lửa lại là số một, sau này còn dám nói lời khó nghe như vậy liền sai người khâu miệng ngươi lại, xem cái miệng thối của ngươi còn khạc ra được cái quỷ gì nữa!” Hách Quang Quang cầm quyển trục đánh cho tơi bời hoa lá, nói thế nào nàng cũng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp mỹ miều lại dám nói thành mẫu dạ xoa, đánh chết hắn!
Đông Phương Hữu lôi kéo Tả Trầm Châu đang vui sướng chơi đùa, che trước mặt kẻ rỗi hơi xen vào chuyện người khác Tả Trầm Châu, chê cười nói: “Quang Quang cô nương xin bớt giận, ta đây sẽ đưa hắn đi.”
Bị Đông Phương Hữu ngăn cản, Hách Quang Quang không tiện tiếp tục đánh người, siết chặt quyển trục có chút không tình nguyện nhìn chằm chằm kẻ ‘tránh’ sau lưng Đông Phương Hữu, Tả Trầm Châu, hít sâu một hơi cố gắng giảm đi cảm giác bạo động nói: “Quả nhiên vẫn là khối băng huynh hiểu đạo lý hơn nhiều, không trách được Tâm…..Hừ, nếu tất cả mọi người giống như Tả Trầm Châu không ngừng đi thêu dệt chuyện vậy Diệp thị sơn trang mỗi ngày đều chỉ lo giải quyết tranh chấp thôi!”
Tả Trầm Châu thò đầu ra vô tội nói: “Tẩu tẩu tương lai đối với tiểu đệ có chút hiểu lầm, tiểu đệ chưa bao giờ gây ra chuyện hiềm khích, ta lấy nhân cách ra đảm bảo.”
“Ngươi có nhân cách cái rắm ý!” Hách Quang Quang vừa nghe Tả Trầm Châu nói chuyện liền tức giận, lời thô tục đều mắng ra, căm giận mà nói: “Nếu không thành thật liền ném ngươi lên thuyền cho tự sinh tự diệt!”
Tả Trầm Châu nghe vậy cả kinh, vội vàng thu hồi vẻ mặt vui đùa yếu thế nói: “Tẩu tẩu tương lai đừng dọa tiểu đệ, tiểu đệ biết sai rồi vẫn không được sao?”
Tả Trầm Châu họ Tả tên Trầm Châu (đồng âm với chìm thuyền), “Chìm Thuyền” danh tự này quả thật chính là vận mệnh hình dung cuộc đời hắn, chỉ cần hắn đi thuyền, thuyền kia chắc chắn lật, ăn qua vài lần đau khổ suýt nữa chết chìm Tả Trầm Châu quyết định học bơi, sẽ bơi sau thuyền, xui xẻo là thuyền vẫn như cũ không lật thì bị đắm, trăm lần đều linh.
Từ sông bơi đến bờ mỗi lần đều mệt đến ngất ngưởng, vì vậy phàm là lên đường, Tả Trầm Châu toàn bộ đều đi trên đất liền, hơn nữa đường xa cũng không đi thuyền, huống chi cũng không ai dám nhận khách nhân Tả Trầm Châu giống như bị Hà Bá ghét bỏ, tất cả nhà đò lúc nhìn thấy hắn đều hận không được quỳ xuống cầu xin hắn đừng đi thuyền của bọn họ.
Cho nên muốn uy hiếp Tả Trầm Châu nói muốn trừ bổng lộc của hắn hay đánh hắn đều không có tác dụng, chỉ có nói ném hắn trên thuyền cho tự sinh tự diệt mới có thể dọa sợ.
“Chủ Thượng, Quang Quang cô nương các ngươi cứ trò chuyện, bọn thuộc hạ đi ra ngoài trước.” Đông Phương Hữu nói xong tóm Tả Trầm Châu vội vã ra cửa, không quên đóng kỹ cửa lại cho bọn họ.
Tả Trầm Châu vừa ra khỏi cửa, chú ý của Hách Quang Quang lại lần nữa dời lên người Diệp Thao, ‘ba’ hướng thư án mà quăng quyển trục, đứng trước thư án từ trên cao nhìn xuống chất vấn Diệp Thao: “Tâm Tâm là một cô nương ngây thơ hoạt bát bị ngươi liên tục phạt giam nửa tháng còn tốt được sao?”
Mặc dù Hách Quang Quang đứng là bộ dáng hưng sư vấn tội nhưng vẫn là miệng cọp gan thỏ mà thôi, không có một chút khí thế như Diệp Thao đang ngồi.
“Muội ấy bị giam nàng áy náy? Về sau còn dám chạy trốn không?” Diệp Thao khẽ nâng mí mắt âm thanh lạnh nhạt hỏi.
“Nàng bị giam do ta chạy trốn, hiện tại ta đã trở về không phải ngươi nên thả nàng ấy ra sao?” Hách Quang Quang dựa vào một bầu máu nóng cùng lửa giận nên khí thế mười phần, đứng trước mặt Diệp Thao chống nạnh hung hăng nói.
Diệp Thao nhìn Hách Quang Quang hai tay chống nạnh bình thản nhặt lại quyển trục, nói: “Cấm Tâm Tâm là ta ra lệnh, khi nào thả nàng cũng tùy vào quyết định của ta, đây là nội vụ của Diệp thị sơn trang chỉ có chủ tử mới có quyền nhúng tay, người lúc nào cũng muốn phủi sạch quan hệ cùng Diệp thị sơn trang không nhọc phí tâm lo lắng.”
“Ngươi!” Hách Quang Quang bị một câu trúng đích của Diệp Thao nói không ra lời, nàng không phải người của Diệp thị sơn trang không có quyền quản lý, nếu muốn có quyền quản lý như lời nói kia vậy chỉ có thể…..Nàng không cam tâm!
Diệp Thao bình chân như vại nhìn mặt Hách Quang Quang lần lượt biến đổi từ xanh đến hồng, cười khẽ: “Còn việc gì sao? Không có việc thì trở về đi, ta có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.”
Hách Quang Quang một ngụm nuốt không trôi, hít sâu mấy lần vẫn như cũ nuốt không trôi, vì vậy quyết định không để ý đến lệnh đuổi khách của Diệp Thao đổi chất vấn thành khuyên nhủ: “Tâm Tâm đáng thương như vậy, ngươi cũng không cho nàng ấy gặp khối băng Đông Phương Hữu thì không có tình người quá rồi, hay cho Đông Phương Hữu đi gặp nàng đi, dù chỉ gặp mặt một lần cũng coi như tích chút công đức được không?”
Diệp Thao nghe vậy mắt lóe không vui, cằm dưới bạnh ra, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ gần đây quá mức dung túng nàng vì thế muốn khoa chân múa tay với ta? Hả?”
Âm thanh kia ‘Hả?” giống như thùng nước lạnh hắt thảng vào lửa giận hừng hực của Hách Quang Quang, lý trí giống như mọc cánh bay vèo trở lại, Hách Quang Quang giật mình buông xuống tay chống eo, lưng thẳng tắp cũng buông lỏng, không dám dùng khóe mắt nhìn Diệp Thao nữa, thu hồi bén nhọn vẻ mặt thấp thỏm nghi ngờ nghiêm túc đánh giá sắc mặt Diệp Thao, đang xác định là hắn tức giận thật hay giả bộ.
Nhìn thấu án mắt quan sát của Hách Quang Quang, đáy lòng Diệp Thao cười khẽ, biểu tình nghiêm túc cũng vỡ nát, mắt lạnh đảo qua: “Lựa chọn thế nào do chính nàng quyết định, không có chuyện thì trở về phòng, nếu về sau còn giống như hôm nay lỗ mãng nóng giận xông vào, ta sẽ không nhân nhượng nữa!”
Ánh mắt Diệp Thao hàm chứa cảnh cáo, quanh người Hách Quang Quang không nhịn được phát rét, lúc trước ăn phải gan hùm mật gấu nhất thời tan đi phân nửa, khi sắp lùi bước thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vân Tâm uất ức rơi lệ lại trào lên trong đầu, vì vậy lá gan lại to ra, Hách Quang Quang cắn răng nghiến lợi nói: “Phá hoại nhân duyên người khác phải xuống địa ngục, ngươi cứ như vậy không để cho Diệp Vân Tâm gặp khối băng Đông Phương Hữu kia là phá hoại nhân duyên, sau này có báo ứng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”
Mạnh mẽ lấy dũng khí mười phần nói xong câu này, không đợi phản ứng của Diệp Thao, Hách Quang Quang ưỡn thẳng lưng xoay người nhanh chóng rời khỏi, đợi đến khi ra khỏi thư phòng sau lưng đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, không nhịn được thở phào thầm mắng mình không có tiền đồ, bị Diệp Thao trừng mấy lần uy hiếp mấy câu lập tức hèn nhát từ ông nội biến thành cháu nội rồi.
Ở cửa thư phòng, Tả Trầm Châu cùng Đông Phương Hữu vừa chờ vừa nói chuyện, thấy Hách Quang Quang ra ngoài liền ngừng lại, cùng nhau nhìn Hách Quang Quang đang thở hồng hộc, mặt liên tục biến đổi hết xanh lại đỏ.
“Tẩu tẩu tương lai nói xong rồi hả? Vậy tiểu đệ vào trong đây.” Tả Trầm Châu dò hỏi.
Hách Quang Quang nhíu mày trợn mắt nhìn Tả Trầm Châu một cái, sau đó mặt không biểu tình nhìn Đông Phương Hữu, đối với vẻ mặt lạnh nhạt lại có vết sẹo kia mỗi lần thấy trong lòng Hách Quang Quang không tự chủ được dâng lên sợ hãi, vì thế nàng rất bội phục Diệp Vân Tâm, nam nhân lạnh như băng lại có vết sẹo như vậy nàng không sợ hãi còn dám yêu đương.
“Ta có lời muốn nói, làm phiền ngươi một lát được không?” Hách Quang Quang vừa mới bị Diệp Thao dọa, lúc này thấy vẻ mặt nhàn nhạt của khối băng không dám ra lệnh, chỉ có thể hỏi thăm.
“Phốc.” Tả Trầm Châu bên cạnh nhìn thấu sợ hãi của Hách Quang Quang không khỏi bật cười.
“Cười cái gì? Cút sang một bên!” Hách Quang Quang thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Tả Trầm Châu, nàng sợ Diệp Thao sợ Đông Phương Hữu nhưng không sợ Tả Trầm Châu một chút nào.
Đối với việc Hách Quang Quang bắt nạt kẻ yếu, Tả Trầm Châu cũng không chút tức giận, tương lai nữ chủ tử có núi dựa phía sau là Diệp Thao, hắn không dám đắc tội, vì vậy rất cho mặt mũi mà đi ra mấy bước coi như là ‘Cút’ rồi.
“Quang Quang cô nương có lời gì mời nói.” Đông Phương Hữu lễ phép gật đầu.
Hách Quang Quang thở phào nhẹ nhõm, cất bước về phía trước, cách một khoảng phía sau thì dừng lại, quay đầu nghiêm túc nhìn Đông Phương Hữu vẫn duy trì khoảng cách năm bước phía sau.
“Tâm Tâm bị nhốt hơn nửa tháng, ngươi có muốn thấy nàng hay không?” Hách Quang Quang hỏi.
Đông Phương Hữu đoán được Hách Quang Quang tìm hắn là muốn nói chuyện Diệp Vân Tâm, nghe vậy vẻ mặt có chút xấu hổ lại dẫn theo mấy phần phức tạp: “Này, này muốn gặp thì thế nào? Chúng ta làm ra việc kia quả thật đã chọc giận Chủ Thượng bị phạt cũng là chuyện đương nhiên.”
Bị Đông Phương Hữu chấp nhận ‘phận nô tài’ chọc tức, trong lòng Hách Quang Quang đã điên lên nhưng vẫn cố dằn lại, trợn mắt cả giận nói: “Tình cảm của ngươi có thể tùy ý kìm nén như vậy sao, Tâm Tâm bị giam ở phòng kia còn bị phạt chép sách ngươi một chút cũng không nghĩ biện pháp cứu nàng ra sao? Nếu thật sự không được thì đi nhìn một chút cũng được mà, đừng nói với ta nhiều ngày như vậy ngươi đều chưa từng đi xem qua nàng!”
Đông Phương Hữu bị quở trách gương mặt tuấn tú đỏ sậm, cúi mặt mím môi không nói, thái độ tương đương với chấp nhận.
Hách Quang Quang hít sâu một hơi, từ khi ra khỏi thư phòng nàng vẫn liên tục làm động tác này, nhắm mắt lại ẩn nhẫn nói: “Mệt ta còn cảm thấy ngươi với Tâm Tâm có cảm tình, thì ra cũng không phải như vậy, là ta nhiều chuyện rồi! Tốt lắm, không nhọc Hữu hộ pháp đại giá, ta tự mình nghĩ biện pháp.”
Quang Quang xoay người rời đi, trong mắt Đông Phương Hữu trào lên lo lắng, đưa tay muốn ngăn cản Hách Quang Quang đi.
Lúc này, Tả Trầm Châu đứng cạnh cửa thư phòng đột nhiên hô lên: “Đông Phương, Chủ Thượng cho gọi.”
Đông Phương Hữu bất đắc dĩ thu tay lại, nhẹ nhàng thở dài, thu lại tâm tình theo phương hướng Tả Trầm Châu bước đi.
Hách Quang Quang đi náo loạn lại mang một bụng khí trở về, về phòng liền dồn sức rót một bụng đầy nước trà, nàng không chỉ tức Diệp Thao mà còn tức cả Đông Phương Hữu, căm tức Diệp Thao lấy chuyện chung thân đại sự uy hiếp nàng, còn tức Đông Phương Hữu không có chí, cảm thấy một mảnh cuồng dại của Diệp Vân Tâm thật không đáng giá.
Như Lan thấy Hách Quang Quang tức thành cái dạng này, có chút sợ, đặt lên bàn bánh ngọt trái cây liền đứng một bên, không dám nói lung tung.
“Nam nhân không có đến một người tốt!” Trừ cha nàng, Hách Quang Quang nhìn ánh mắt cả kinh của Như Lan ngẫm nghĩ thấy câu nói này đúng là đúng đắn vô cùng, cầm lên một quả táo hung hăng cắn, vô cùng dùng sức, giống như mỗi miếng nàng cắn được đều là tên Diệp Thao kia.
Ăn hết một quả táo, Hách Quang Quang tiếp tục ăn chuối tiêu, lúc sắp ăn xong thấy Diệp Tử Thông đột nhiên đến đây.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tử Thông cau lại, sau khi đi vào liếc mắt thấy Hách Quang Quang đang ăn không vui, hơi bực bội ngồi xuống cái ghế cạnh nàng, không nói lời nào.
Nuốt xuống ngụm chuối tiêu cuối cùng, Hách Quang Quang không hiểu sao Diệp Tử Thông hờn dỗi hỏi: “Làm sao lại vậy?”
Trên mặt Diệp tử Thông từng tầng giận tái đi, đầu nhìn về phía người hoàn toàn tương phản như Hách Quang Quang không vui nói: “Hôm nay ngươi nói đến tìm ta, kết quả ngươi không đến! Lần nào cũng vậy, luôn luôn là ta tới tìm ngươi!”
“Ha ha.” Nhịn tức đã lâu sau khi nghe lời náo loạn của tiểu hài đồng như Diệp Tử Thông cơn tức cũng tiêu mất phân nửa, Hách Quang Quang nở nụ cười, cưng chiều vuốt đầu Diệp Tử Thông nói: “Mới vừa rồi ta có việc ra ngoài mới trở về không bao lâu, nếu ngươi không tới ta cũng lập tức đi tìm ngươi.”
“Thật? Không lừa ta?” Diệp Tử Thông nghiêng đầu dùng khóe mắt liếc Hách Quang Quang nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Không lừa ngươi.” Kể từ sau khi biết Diệp Tử Thông thích nàng, Hách Quang Quang càng nhìn Diệp Tử Thông càng thuận mắt, nhìn hắn cũng như nhìn con trai mình, lấy một quả chuối lột vỏ đưa tới: “Nào ăn chuối tiêu đi.”
Diệp Tử Thông vốn không thích ăn chuối tiêu nhưng thấy ý tốt dịu dàng của Hách Quang Quang bèn nuốt cự tuyệt vào trong, nhận lấy chuối bắt đầu ăn.
Hách Quang Quang không phát hiện Diệp Tử Thông ăn chuối có chút không tình nguyện, nói chuyện một chút bắt đầu chuyển sang ý nghĩ xấu, thần thần bí bí nói: “Tử Thông, cầu xin ngươi giúp chút chuyện được không?”
Mãi mới ăn hết được chuối tiêu Diệp Tử Thông nhíu mày cầm ly trà Hách Quang Quang đã dùng uống vài hớp, đối với con mắt liên tục đảo quanh của Hách Quang Quang khóe môi giương lên rất không khách khí nói: “Đừng nghĩ nữa, ta sẽ không giúp ngươi đi gặp Tâm Tâm cô cô đâu.”
“Đứa trẻ xấu xa! Ngươi có thái độ gì, lão nương ta muốn nhờ ngươi có chút tiện nghi cũng khó như vậy sao?” Hách Quang Quang giận dữ vỗ một cái vào vai Diệp Tử Thông.
Diệp Tử Thông ‘oanh’ một cái trượt khỏi ghế, nhảy ra thật xa, hướng Hách Quang Quang làm mặt quỷ: “Ngươi mới không phải lão nương ta, muốn làm mẹ ta phải gả cho cha ta đã.”
“Đánh ngươi, tiểu tử không nghe lời này!” Hách Quang Quang cầm lên một cây chổi lông gà đuổi theo Diệp Tử Thông muốn đánh.
Vì thế một người truy một người chạy, hai người ở trong phòng làm ầm ĩ gần nửa canh giờ mới giải tán.
Buổi tối, lúc Diệp Thao về phòng thì Hách Quang Quang đã tắm xong đang ngồi trên giường suy nghĩ.
“Đang suy nghĩ gì?” Diệp Thao bận rộn cả ngày, sau khi tắm rửa tại phòng mình xong sẽ tới phòng Hách Quang Quang.
Hách Quang Quang liếc nhìn Diệp Thao, không lên tiếng, tiếp tục vùi đầu suy tư.
“Chuyện gì mà hao tâm tổn sức như vậy?” Diệp Thao buông lỏng cả người đến bên giường ngồi xuống, xoa vài vòng cái cổ đau nhức bắt đầu cởi giày.
“Ta nghĩ tới chuyện Tâm Tâm, rốt cuộc phải thế nào ngươi mới chịu thả nàng ra ngoài đây?” Hách Quang Quang hỏi.
Diệp Thao cởi giày xong, kéo màn che giường xuống, nghe được vấn đề của Hách Quang Quang khóe môi mỉm cười: “Ở thư phòng ta đã từng nói, trừ phi nàng trở thành chủ tử Diệp thị sơn trang mới có quyền trông nom chuyện này, nếu không không nhọc nàng quan tâm.”
Hách Quang Quang chịu đựng kích động muốn mắng to người lần nữa, hỏi lại: “Ý ngươi là muốn ta gả cho ngươi, trở thành chủ tử Diệp thị sơn trang mới có thể thả Tâm Tâm ra ngoài hả?”
“Có thể nói là như vậy!” Diệp Thao nằm trên giường, nhắm mắt lại nói.
Mấp máy môi, một lúc lâu rối rắm Hách Quang Quang hạ quyết tâm mặc cho trời định nghiêm túc nói: “Ta đồng ý gả cho ngươi, thả Tâm Tâm ra ngoài đi!”
Diệp Thao như đã sớm đoán được, khóe môi cười cong càng lớn, nhắm hai mắt lại nói: “Như thế tốt lắm, ngày mai ta bắt đầu ấn định ngày, nàng phải nhớ không phải ta bắt buộc nàng là chính miệng nàng đồng ý gả cho ta.”
Hách Quang Quang không muốn tốn hơi thừa lời nữa, căm giận mà nói: “Ta hiểu rõ, không phiền ngươi nhắc nhở!”
“Ừ, trời tối rồi, ngủ đi.” Âm thanh Diệp Thao mang theo chút mệt mỏi.
Hách Quang Quang nằm xuống, mở to hai mắt nhìn nóc giường không ngủ được, suy nghĩ một chút thương lượng nói: “Có thể thả Tâm Tâm ra trước được không? Nàng bị giam lâu như như vậy rất đáng thương.”
“Đồng ý.” Tâm tình Diệp Thao không tệ, rất dễ nói chuyện.
Nghe vậy, Hách Quang Quang thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ trước đó trong mắt lướt nhanh qua chút ý cười, chỉ cần Diệp Vân tâm được thả ra, nàng mới yên lòng suy nghĩ chuyện khác.
Diệp Thao thành thân là chuyện lớn, công việc chuẩn bị trên dưới ở Diệp thị sơn trang nhất định cực kỳ bận rộn, càng bận rộn hơn nàng càng có cơ hội, đến lúc đó…..