Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cậu sao vậy?"
Phùng Duệ Hiên đuổi kịp Hạ Thụy, kéo tay cậu lại.
Hạ Thụy quay lại, mặt lạnh lùng nhìn anh: "Anh chạy ra đây làm gì?"
"Tôi chạy theo cậu đó, tự dưng cậu bỏ về, có chuyện gì à?"
Hạ Thụy quay mặt đi: "Không có chuyện gì cả."
Phùng Duệ Hiên vẫn tinh ý nhận ra có gì đó: "Cậu giận gì à?"
"Không."
"Bạn tôi nói gì với cậu à?"
"Không."
"Bạn tôi chỉ trêu thôi, không có ác ý gì cả đâu."
Hạ Thụy lúc này mới tức tối: "Vậy "chị dâu" là như thế nào? Người sau đẹp hơn người trước là sao?"
Hạ Thụy biết mình có tình cảm với Phùng Duệ Hiên, đương nhiên từ chị dâu thì cậu không có ý kiến gì, chỉ là câu sau, người sau đẹp hơn người trước là có ý gì?
Cậu cảm giác bản thân như bị người ta trêu đùa vậy, bị lôi ra so sánh với một "người trước" nào đó của Phùng Duệ Hiên mà cậu còn không biết mặt.
Cậu cảm giác mình như phi tần đứng xếp hàng chờ thị tẩm vậy?!
Không nuốt trôi nổi!
Phùng Duệ Hiên nhẹ nhàng nói: "Nó nói bậy nói bạ đó, cậu đừng giận nhé.
Tôi không có người trước người sau gì hết, không chơi bời lăng nhăng."
Hạ Thụy: "Sao anh phải giải thích với tôi làm gì?"
"Tôi muốn cậu hết giận mà! Đừng để bụng nhé!"
Hạ Thụy im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Thôi được rồi, anh vào trong đi, hôm nay tôi hơi mệt, tôi về sớm chút.
Lúc khác mời anh ăn sau."
Phùng Duệ Hiên biết không thể thay đổi quyết định của Hạ Thụy, bèn nói: "Vậy tôi gọi xe cho cậu."
Chờ Hạ Thụy lên xe an toàn rồi, Phùng Duệ Hiên mới quay trở vào.
Đám bạn anh nhao nhao lên: "Mày đi đâu thế?"
"Tự nhiên bỏ đi là sao?"
"Qua đây chịu phạt đê!"
Phùng Duệ Hiên làm như không nghe thấy, bẻ khớp ngón tay, đi đến bàn của đám bạn, giọng trầm xuống: "Vừa nãy đứa nào trêu cậu ấy?"
***
Hạ Thụy trở về nhà, trên đường về và cả buổi tối hôm đó cậu đã nghĩ rất nhiều.
Yêu vào là cứ thích nghĩ mấy chuyện lung tung như vậy.
Cậu thấy mình cũng có phần vô lí vì tự nhiên đùng đùng bỏ về, nhưng trách sao được, mỗi người có một cảm nhận khác nhau, trêu đùa phải tùy hoàn cảnh.
Có thể người khác thấy vui nhưng cậu thì không, chuyện này không phải lỗi của ai cả, chỉ là do quan điểm, cách nhìn khác nhau nên suy nghĩ sẽ khác nhau.
Hạ Thụy kết luận như vậy mới thoải mái đi ngủ, định bụng sẽ chọn một ngày nào đó mời Phùng Duệ Hiên đi ăn.
Nhưng sau khi khai trương nhà hàng, Phùng Duệ Hiên cũng bận như lúc chưa khai trương, vậy nên mãi đến gần một tháng sau, hai người mới ăn với nhau được một bữa cơm.
Chuyện buổi tối hôm khai trương đó, Hạ Thụy cũng chẳng giận dỗi gì nữa, Phùng Duệ Hiên e dè nhắc lại cậu liền xua tay cho qua.
Thấy cậu không để bụng gì nữa, Phùng Duệ Hiên mới nhiệt tình hơn, bóc cho cậu một đ ĩa tôm đầy, ăn hết cà rốt, cần tây, hành lá mà cậu không thích ăn.
Trước khi ra về, Phùng Duệ Hiên có nói đến chuyện Bánh Bột năm nay lên lớp 1 rồi.
"Tôi muốn nhờ cậu dạy kèm cho thằng bé trong hè, dạy mấy thứ cơ bản thôi, học phí tôi sẽ trả theo giá thị trường."
Hạ Thụy suy nghĩ: "Chắc bao giờ tôi thi xong thì mới dạy được, nhưng mà tôi không hứa chắc chắn đâu.
Còn về học phí thì nếu như tôi dạy, tôi sẽ lấy nửa giá thôi.
Anh đừng vội nói gì hết, tôi lấy nửa giá vì một nửa còn lại là tình cảm tôi dành cho Bánh Bột."
Phùng Duệ Hiên biết không phản bác lại ý kiến của cậu được, cuối cùng đồng ý nghe theo cậu.
"Được, vậy tùy cậu sắp xếp!"
***
Trường Hạ Thụy kết thúc môn thi cuối cùng vào giữa tháng 6, cậu chính thức kết thúc năm nhất, bắt đầu kì nghỉ hè.
Cậu đồng ý chuyện dạy kèm cho Bánh Bột nên vừa nghỉ hè hai ngày là lên kế hoạch sắp xếp lịch học cho Bánh Bột.
Năm nay mới lên lớp 1 thì chỉ cho thằng bé làm quen mấy thứ cơ bản để bao giờ đi học sẽ không bị bỡ ngỡ chứ Hạ Thụy không dạy trước chương trình.
Bánh Bột khi biết chuyện phải học hè thì buồn xỉu, nhưng khi nghe người dạy là Hạ Hạ của nhóc thì lại thấy tinh thần phấn chấn hẳn!
Phùng Duệ Hiên mua cho Bánh Bột một cái bàn học xinh xinh, Bánh Bột trong mấy ngày đợi Hạ Thụy đến dạy, tự mình sắp xếp đồ lên bàn học, hộp bút để chỗ này, vở để chỗ kia.
Hạ Thụy đi dạy ngày đầu tiên, nhìn thấy bàn học của Bánh Bột mà woa một tiếng, khen nhóc ngăn nắp làm Bánh Bột cười tít mắt.
Dạy cho từng đối tượng thì thái độ sẽ khác nhau, đối với trẻ nhỏ như Bánh Bột, Hạ Thụy phải dùng hết tất cả dịu dàng trong 19 năm cuộc đời cậu để dạy nhóc.
Mà Bánh Bột học nhanh nên dạy cũng thoải mái, còn rất ngoan và nghe lời, thậm chí lúc Hạ Thụy bảo một tuần học 3 buổi thôi, mặt nhóc liền bí xị ra.
Hạ Thụy buồn cười bảo: "Con còn bé, không nên nhồi nhét học nhiều, học như vậy thôi."
Bánh Bột gật gật đầu nghe lời, nhưng thực ra nhóc đang nghĩ, Hạ Hạ mà đến thường xuyên thì ba sẽ bớt cô đơn hơn!