Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyện được đăng tại Vietwriter
MKI8 Chương 8
Bà Vân thở dài, ánh mắt xa xăm, bà ta chỉ lên ban thờ, nơi có di ảnh một người đàn ông trẻ chỉ hơn tôi vài tuổi, thấp giọng “Con trai tôi cũng thường kể, nó mơ thấy bố nó hàng đêm.
Bố nó bị nhét vào trong một chiếc quan tài, muốn giãy ko giãy được, muốn thoát ko thoát được…”
Tôi và mẹ im lặng.
“Con trai tôi thường kể, nó mơ thấy một người đàn bà mặc quần áo dân tộc, khuôn mặt già nua nhưng mái tóc đen nhánh, bà ta…không có tròng mắt!”
Tôi ko kiềm chế được run rẩy, không phải chính bản thân tôi cũng thường mơ thấy những điều này sao?
“Cuối cùng, công ty của bố nó để lại làm ăn thua lỗ, ở mỏ than bị sập, có 3 người chết, chúng tôi phá sản, nợ ngập đầu…” Bà Vân nói như tưởng niệm “Thế rồi con trai tôi ko chịu được, nó tự sát!”
“Nó tự dùng dao móc mắt mình, mất máu mà chết!”
Một cái chết thật đau đớn, thật đáng sợ, tôi ko kiềm được bật khóc.
Mẹ tôi chợt quỳ xuống đất, nắm tay bà Vân “Chị à, tôi biết Diệu em tôi có lỗi với chị, chúng tôi có lỗi với chị, nhưng lỗi của đời trước xin hãy để đời trước gánh lấy. Nó…nó chỉ có một mình Tâm thôi, Tâm ko có tội, xin chị hãy chỉ cho chúng tôi làm thế nào giải được nghiệp chướng này.
Có dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của Tâm, tôi cũng chịu, xin chị…” Bà vừa khóc vừa nói.
“Mẹ, mẹ đứng lên đi, đừng quỳ nữa…” Tôi kéo tay mẹ nhưng mẹ tôi kiên quyết quỳ dưới đất, không chịu đứng lên.
“Tôi ko thể giúp gì cho các người. Tôi phải nhìn con trai tôi nằm xuống, các người nghĩ tôi có cách sao?
“Tôi chỉ có thê kể cho các người biết nguyên nhân vì sao đời con của ông Quảng và cô ta phải chịu nghiệp như vậy, còn việc giải được hay không là do các người thôi!”
Trên đường về Hà Nội, mẹ con chúng tôi im lặng.
Tôi biết được 2 việc lớn.
Thứ nhất: tôi ko phải con của mẹ Như, tôi là đứa con trước đây dì Diệu tuổi trẻ lầm lỡ sinh ra, nhưng cũng ko phải con của ông Quảng, vì vậy nghiệp này, tôi phải thay mẹ tôi gánh chịu!
Thứ hai: hơn 20 năm trước, sau khi lẩm lỡ sinh hạ một đứa bé gái rồi gửi nó cho chị gái ruột nuôi nấng, dì tôi (mẹ ruột tôi) dạt về Quảng Ninh kiếm việc và cũng là để lánh xa chốn thành phố thị phi, bị người người chỉ trỏ “chửa hoang”. Dì đến Hạ Long làm nhân viên quán bia thì gặp ông Quảng, ông Quảng là người cao lớn phong độ, lại giàu có, dì vừa nhìn đã yêu, quyết tâm phải có được lòng của ông ta. Nhưng dì biết mình ko phải là người có nhan sắc, so với vợ của ông Quảng thì bà chỉ là một người phụ nữ hết sức nhạt nhoà. Sau có người mách cho dì về Hà Giang gặp một thầy phù thuỷ để luyện ngải, vừa sai ngải làm việc cho mình, nhìn thấu tương lai, vừa nắm trái tim của đàn ông, khiến ông ta say dì như điếu đổ. Không biết ngải ấy như thế nào nhưng bà Vân bảo chắc chắn ngải này vô cùng tàn độc, có lẽ phải lấy máu của trinh nữ để luyện thành, theo như giấc mơ của con trai bà và tôi, dường như còn khoét đi đôi mắt của người sống để soi rõ tương lai, chính vì vậy ông Quảng mới làm ăn khấm khá như thế, mà dì tôi mới nắm chặt trái tim của ông Quảng suốt nhiều năm như vậy. Có lẽ sau ngần ấy năm điều khiển bùa ngải theo ý mình, thầy phù thuỷ ở Hà Giang kia đã chết hoặc pháp lục yếu đi, bọn họ mới bị ngải quật. Trước hết là ông Quảng phát bệnh chết, vài tháng sau dì tôi cũng phát bệnh chết. Nhưng thù hận mà người con gái bị mang ra luyện ngải kia ko dừng ở đời bố – mẹ, thù hận ấy còn chuyển lên con cháu, những người máu mủ ruột thịt với bọn họ, là con trai ông Quảng và tôi, con gái ruột của dì Diệu.
Tôi nắm chặt tay, nước mắt lăn dài. Cả đời tôi chưa từng làm điều gì ác, nhưng “phúc đức tại mẫu”, người mẹ mà tôi những tưởng là mẹ ruột hoá ra ko phải mẹ tôi. Còn bây giờ, bản thân tôi lại đang phải đối mặt với việc bị ngải quật lại, bị ma ám, tính mạng có lẽ sắp giống như con trai ông Quảng, chỉ được tính bằng tháng bằng ngày.
Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Muốn cởi nút phải tìm người thắt nút. Muốn giải được ngải phải tìm người chơi ngải…
Gần đây tôi vẫn mơ. Trong mơ tôi tự cầm dao khoét mắt mình, bên cạnh là người đàn bà không có tròng mắt đang cười the thé độc ác. Nhiều đêm giật mình tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bếp, trên tay là con dao gọt hoa quả. Một tuần mẹ sang ngủ với tôi 5 buổi, còn 2 buổi bà trở về nhà với bố tôi. Tôi vẫn gọi họ là bô – mẹ như trước giờ vẫn vậy. Mà quả thực trong thâm tâm tôi, việc có một người “mẹ” vứt bỏ mình ngay từ khỉ tấm bé cho chị ruột, lại làm những trò thất đức như chơi ngải, cướp chồng, thật khó mà chấp nhận được. Tôi thà ko phải con bà ấy, tôi thà ko nhận một đồng thừa kế từ bà ấy, còn hơn bây giờ phải chịu nghiệp báo từ những gì bà ấy gây ra. Bà Vân nói linh hồn của ông Quảng, người biết nhân tình chơi ngải nhưng đồng loã để trợ giúp trong sự nghiệp và dì Diệu tôi, hay mẹ ruột tôi, đang bị nhốt ở đâu đó mà ko được siêu thoát, ko được xuống Âm Phủ đầu thai. Chẳng phải bà B gọi hồn ở Bắc Giang cũng nói rằng linh hồn dì Diệu đâu có ở dưới đó nên ko gọi lên được hay sao? Không biết bây giờ linh hồn của họ đang bị nhốt ở đâu, phải chăng đã bị nhét vào trong chiếc áo quan ngày ngày bị “bà ta” tra tấn như giấc mơ của tôi?
Vài lần tôi “mộng du”, khi tỉnh dậy bên cạnh là một con dao nhọn, mẹ tôi đều phát hiện và hoảng sỢ tới mức, bà dặn mình ko được ngủ, phải trông chừng tôi. Nhưng kỳ lạ thay, dù chúng tôi có cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ bao nhiêu đi chăng nữa, thì cứ qua 12h một lúc là chúng tôi thiếp đi, không thể khống chế được bản thân.
Bán nhà? Tôi chắc chắn không phải căn nhà này bị ma ám, mà người bị ám chính là tôi. Vì có một lần tôi và mẹ thử thuê khách sạn để ngủ, nhưng đến đêm là tôi lại bị bóng đè, rồi dường như có ai đạp ngã tôi khỏi giường, chẹn lên ngực tôi khiến tôi khóc nức nở. Bởi vậy dù có bán nhà hay ngủ ở bất kỳ đâu, tôi cũng ko thể thoát khỏi nỗi ám ảnh đó. Tôi đâm ra sợ ngủ, chỉ ước mình vĩnh viễn không bao giờ nhắm mắt lại…
“Cứ thế này thì ko được, mẹ con mình phải lên Hà Giang tìm ông ta…”