Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Bọn chị đã chia tay rồi.”
Giang Nha đưa hộp chocolate trị giá bằng một tháng lương cho cô y tá kia: “Nhưng đồ đã đưa tới tận cửa thì cũng không cần tính toán quá nhiều, em đem chia cho mọi người đi.”
“Dạ?”
Cô y tá đó nuốt nước bọt: “Vậy có được không ạ? Bác sĩ Giang, loại chocolate này không rẻ đâu, chị thật sự không cần sao?”
Hộp chocolate này chưa bóc ra, nếu đưa lên trang web bán đồ cũ có lẽ cũng bán được rẻ hơn 20% so với giá gốc.
Giang Nha nói: “Gần đây chị đang giảm cân nên không ăn đồ ngọt, không sao đâu, em cứ đem đi chia cho mọi người đi. Lần sau anh ta lại gửi thứ gì tới thì em cứ trực tiếp từ chối là được.”
“Vâng.”
Nếu bác sĩ Giang đã nói như vậy, cô y tá vui mừng cầm lấy hộp chocolate rồi đi ra ngoài, trước đó còn chụp vài bức ảnh với hộp chocolate rồi mới đem đi chia.
……
Buổi chiều khi tan làm, Giang Nha bị Tiêu Khải Minh chặn lại ở cổng bệnh viện.
Anh ta mặc vest, đầu tóc chải chuốt cẩn thận, đeo kính gọng mạ vàng, trông rất lịch lãm và hào hoa.
“Giang Nha.”
Tiêu Khải Minh chặn đường Giang Nha, cười nói: “Anh cố tình tan sớm hơn một tiếng để đợi em, chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé.”
“Là tôi nói chưa đủ rõ ràng hay là năng lực hiểu biết của anh có vấn đề vậy?”
Giang Nha nhíu mày nhìn anh ta: “Chúng ta đã chia tay rồi. Tiêu Khải Minh, bây giờ anh có ý gì vậy?”
“Anh nói anh không đồng ý chia tay.”
Tiêu Khải Minh ngẩng đầu, liếc nhìn dòng người ra vào ở cổng bệnh viện: “Em có chắc muốn đứng đây nói chuyện với anh như này không?”
“…”
Ở đây không thiếu người ra ra vào vào là đồng nghiệp của Giang Nha, nếu cứ như vậy không chừng ngày mai mấy cái miệng lắm lời sẽ đồn đại tin đồn khắp văn phòng mất.
Giang Nha miễn cưỡng ngồi lên chiếc Mercedes-Benz của Tiêu Khải Minh.
Hơn nửa tiếng sau, chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước một nhà hàng Tứ Xuyên. Tiêu Khải Minh đã đặt chỗ trước, là ở tầng 2.
Giang Nha không nghĩ sẽ gặp Bạc Kỳ ở đây.
Bạc Kỳ ngồi đối diện với chỗ mà Tiêu Khải Minh đã đặt trước, ngồi cùng bàn với cậu còn có một đôi nam nữ nữa, cả hai đều ăn mặc giống như trong giới thượng lưu.
“…”
Trên tầng 2 không có nhiều người. Khi ánh mắt Giang Nha chạm vào Bạc Kỳ, chân cô loạng choạng một cách khó hiểu.
“Cẩn thận.”
Tiêu Khải Minh nghĩ rằng cô đi không vững nên anh ta đã vươn tay ra đỡ cô, bàn tay to lớn giữ chặt cánh tay cô kéo lại.
“Không sao.”
Giang Nha tức khắc nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, hất tay anh ta ra, lập tức kéo ghế ngồi xuống, vừa hay ngồi đối diện với Bạc Kỳ, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cậu.
Người phục vụ mang thực đơn tới.
Tiêu Khải Minh đưa thực đơn cho Giang Nha, Giang Nha không cầm lấy, chỉ nói: “Anh chọn đi.”
Tiêu Khải Minh chọn đồ ăn. Anh ta nhớ rất rõ khẩu vị của Giang Nha, cô thích ăn cay, cho nên anh ta đã gọi những món mà cô thích ăn khi hai người còn hẹn hò.
“Có chuyện gì thì anh mau nói nhanh đi.”
Giang Nha lấy khăn giấy lau tay, chờ người phục vụ rời đi mới mở miệng: “Tôi nói một lần rõ ràng cuối cùng, để sau này anh đỡ phải lì lợm mất công.”
“Em đúng thật là.”
Tiêu Khải Minh mỉm cười, giọng điệu có chút bất lực: “Thật sự phán án tử hình cho anh, một chút cơ hội cũng không cho sao?”
“Đối với tôi, ngoại tình là chuyện không đáng được tha thứ. Đàn ông có thể ngoại tình một lần thì có thể có vô số lần.”
Giang Nha nhìn anh ta: “Thật sự, hai chúng ta đã chia tay trong hòa bình, sau này anh cũng đừng mang bất cứ thứ gì đến bệnh viện cho tôi nữa,
chúng ta dừng lại ở đây đi.” “Được.”
Tiêu Khải Minh thở dài: “Anh đồng ý chia tay với em, nhưng với một điều kiện.” Anh ta cười: “Em ăn cùng anh xong bữa cơm này.”
“Vậy thôi sao?”
Khi Giang Nha ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạc Kỳ ở bàn bên cạnh đang nhìn mình, cô tức khắc không được tự nhiên mà cụp mắt xuống.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.
Thật sự Giang Nha không có hứng thú ngồi ăn với Tiêu Khải Minh. Cô gắp miếng gà cay trước mặt, ăn một miếng liền cảm thấy cay xé lưỡi, cô cầm cốc nước lên uống hơn một nửa.
“Tôi đi toilet.”
Bạc Kỳ thỉnh thoảng lại nhìn cô, Giang Nha bị nhìn liền cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, cuối cùng dứt khoát đứng dậy đi toilet.
Giang Nha cũng không biết mình chột dạ vì cái gì.
Trên tầng 2 có một cái toilet, Giang Nha đi tiểu xong bước ra để rửa tay. Cô nhìn khuôn mặt mình qua tấm gương.
“Phù.”
Cô nhìn vào gương thở ra một hơi, đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình, sửa sang lại quần áo trên người sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Ai ui.”
Vừa đi ra ngoài thì đụng phải người nào đó, Giang Nha sửng sốt, cơ thể lùi về phía sau hai bước, giơ tay vỗ vỗ ngực mình.
“Em đang làm gì vậy?”
Bên ngoài toilet nữ, khuôn mặt của Bạc kỳ không chút cảm xúc nào mà nhìn cô, giọng điệu không nghe ra được là đang vui mừng hay là đang tức giận: “Quay lại với bạn trai cũ sao?”
“Quay lại cái rắm.”
Giang Nha bị cậu làm cho sợ hãi, tức giận nói: “Chỉ là ăn cơm chia tay bình thường thôi, em suy nghĩ cái gì vậy?”
“Đã chia tay rồi còn ăn cơm chia tay làm gì?”
Bạc Kỳ vẫn không vui lắm, sắc mặt có hơi xấu: “Đã chia tay rồi thì quãng đời còn lại nên tránh xa nhau mới phải.”
Giang Nha buồn cười, không khỏi đưa tay lên nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của cậu: “Sao chỗ nào trên người em cũng sinh ra lửa lớn vậy, chẳng lẽ sau này em có bạn gái rồi hai người chia tay, em sẽ không bao giờ gặp mặt người ta nữa sao?”
“Nếu em có bạn gái, em sẽ không bao giờ chia tay với cô ấy.”
Bạc Kỳ hừ hừ mấy tiếng, gạt tay cô ra: “Ăn nhanh rồi về đi, đừng để hắn ta đưa chị về, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chị nên cẩn thận một chút.”
“…”
Bạc Kỳ đi ra ngoài trước.
Giang Nha ở phía sau thêm mấy phút mới đi ra ngoài.
Sau khi ăn xong, đúng như dự đoán, Tiêu Khải Minh đề nghị đưa cô về, nhưng Giang Nha lắc đầu từ chối: “Cứ như vậy đi, sau này đừng làm phiền nhau nữa.”
“Em, lúc đã tàn nhẫn thì thật sự rất tàn nhẫn.”
Tiêu Khải Minh mỉm cười: “Nhưng anh sẽ không từ bỏ. Giang Nha, hôm nay chúng ta chia tay, ngày mai anh có thể chính thức theo đuổi lại em.”
“…”
Giang Nha trợn tròn hai mắt, Tiêu Khải Minh lên xe, chiếc Mercedes màu đen từ từ hòa vào dòng xe cộ.
“Đúng là có bệnh mà!”
Giang Nha tức giận dậm chân, cảm thấy đêm nay mình bị tên khốn Tiêu Khải Minh chơi đùa như một con khỉ.
“Sao vậy?”
Bạc Kỳ cùng hai nhà đầu tư ăn cơm xong đã đi ra ngoài trước, chỉ khi nhìn thấy đối phương lên xe rời đi, cậu mới đi tới bên cạnh Giang Nha.
Vừa mới đi tới liền nghe thấy Giang Nha đang tức giận chửi bới. “Không sao.”
Giang Nha hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình không cần phải so đo với Tiêu Khải Minh, tên khốn này không đáng.
Cô hỏi: “Về chưa?”
Bạc Kỳ gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người đi xe buýt về nhà. Khi đi đến siêu thị ở tầng dưới tiểu khu, Giang Nha chợt nhớ ra trong nhà hết nước tương, cô muốn mua một chai mới.
Trong siêu thị đang có một hoạt động, chỉ cần mua sắm hơn 68 tệ là có thể tham gia rút thăm trúng thưởng một lần trên mỗi hóa đơn mua sắm.
Vì để rút thăm trúng thưởng, Giang Nha mua rất nhiều đồ, cô mua một đống trái cây cùng với đồ ăn vặt.
Sau khi tính tiền, cô đưa tấm phiếu nhỏ cho Bạc Kỳ, trong mắt tràn đầy sự mong đợi: “Đi thôi, chị cảm thấy em có thể giành được giải nhất.”
Giải nhất là máy ép trái cây nhập khẩu cao cấp. Bạc Kỳ: “… Em sẽ cố gắng hết sức.”
Rút thăm trúng thưởng là khách hàng sẽ tự mình xoay chiếc đĩa xoay lớn của siêu thị. Sức lực của Bạc Kỳ rất lớn, khi đĩa xoay chuyển động phải mất khoảng 2 phút mới dừng lại.
Không phải là giải nhất, kim chỉ của đĩa xoay dừng lại trên ba chữ “Giải đặc biệt.”
Giang Nha cầm túi mua hàng hỏi dì phụ trách rút thăm trúng thưởng của siêu thị: “Giải đặc biệt là gì vậy ạ?”
Dì đó cười tủm tỉm: “Là một hộp quà bí ẩn có thể sử dụng trong nửa năm, hai người về nhà có thể mở ra xem.”
Nói xong, bà ấy lôi một thùng giấy được bọc kín dưới gầm bàn ra, đưa cho Bạc Kỳ: “Chúc mừng, chàng trai trẻ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");