Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Bạn trai nhỏ kia của con còn không biết là thật hay giả nữa.”
Mẹ Giang nhỏ giọng nói: “Nhỡ con lừa mẹ thì sao? Nếu không phải con không đáng tin cậy thì mẹ có cần phải nhọc lòng vì con vậy không?”
“…”
Thiếu chút nữa thì Giang Nha không nhịn được mà muốn đưa ảnh của Bạc Kỳ cho mẹ mình xem. Cuối cùng, vẫn là lý trí kéo cô lại.
…
Vé tàu cao tốc của Giang Nha là vào buổi chiều, mẹ Giang đã chuẩn bị xong mọi thứ cho cô vào buổi sáng, đều là đặc sản địa phương của Tứ Xuyên, chất đầy trong hai túi lớn.
Con gái một người bạn cũ của mẹ Giang kết hôn vào hôm nay, người ta cũng đã gửi thiệp mời mời bà đến tham dự hôn lễ.
Khi Giang Nha rời giường thì mẹ cô đã chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay đi dự hôn lễ, bà mặc một bộ sườn xám có hoa văn màu đỏ sẫm, còn trang điểm nữa.
Chỉ chưa đầy 5 phút sau khi mẹ Giang ra ngoài, Bạc Kỳ gọi điện tới. “Anh vừa thấy dì Giang ra ngoài.”
“…”
Giang Nha uống một hơi hết ly sữa, đi tới ban công liếc nhìn xuống dưới, quả nhiên Bạc Kỳ đang đứng bên cạnh bồn hoa dưới sân.
Không biết có phải có thần giao cách cảm hay không, cậu ngẩng đầu lên rất đúng lúc, nhe hàm răng trắng bóng cười với Giang Nha.
“Bây giờ anh lên nhà em có tiện không?” “…”
Giang Nha cảm thấy người này đã sớm ủ mưu, chắc chắc cậu đã biết từ trước rằng hôm nay mẹ Giang sẽ ra ngoài.
Đây là một tòa nhà cũ có 6 tầng, không có thang máy. Gia đình Giang Nha sống trên tầng 3.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nha cúi đầu nhìn bộ váy ngủ hai dây của mình, dứt khoát trở về phòng, nhanh chóng thay bộ quần áo mặc ở nhà.
Chưa đầy 5 phút sau, chuông cửa vang lên.
Giang Nha tiện tay buộc mái tóc thành một cái đuôi ngựa lỏng, tức giận đi ra mở cửa. Người bên ngoài nghiêng người bước vào, không cho Giang Nha cơ hội phản ứng, đè cô lên ván cửa đằng sau mà hôn.
“A…”
Giang Nha sợ muốn chết, tim đập thình thịch, vô thức muốn đẩy cậu ra nhưng lại bị Bạc Kỳ bế lên.
“Phòng của em ở đâu?”
Giang Nha nhìn thấy dục vọng dần dâng lên trong đôi mắt đào hoa của cậu. Cô nuốt nước bọt: “Anh đừng có làm bậy, mẹ em —”
“Dì Giang đã đi dự hôn lễ rồi, mẹ anh cũng đi, ít nhất cũng phải đến chiều mới kết thúc, em còn lý do nào nữa không?”
Bạc Kỳ nhìn xung quanh, thấy một cánh cửa đang mở, dứt khoát bế cô đi vào bên trong đó.
Chiếc váy ngủ mà Giang Nha vừa mới thay ra vài phút trước vẫn còn trên giường, chính là chiếc mà cô đã mặc trong cuộc gọi video với Bạc Kỳ đêm hôm qua.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");