Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi cô về đến nhà thì đã là 8 rưỡi. Bạc Kỳ cũng vừa mới về không lâu.
Cậu còn tưởng rằng tối nay Giang Nha phải tăng ca, đang định gọi điện hỏi cô có mang ô không.
“Sao vậy?”
Sắc mặt Giang Nha đặc biệt khó coi, Bạc Kỳ nhíu mày, lấy dép lê ra cho cô thay, sau đó đưa tay lên sờ trán cô.
“Không sao cả.”
Người Giang Nha ướt hơn phân nửa: “Em đi tắm trước. Anh ăn tối chưa, nếu chưa thì gọi cơm hộp đi, em cũng chưa ăn.”
Bạc Kỳ đã ăn rồi.
Cậu hôn lên trán Giang Nha, bảo cô mau đi tắm rửa đi rồi xoay người cầm ví đi ra ngoài.
Mặc dù đang là mùa hè nhưng trời mưa buổi tối vẫn hơi lạnh, lúc đứng dưới vòi hoa sen, Giang Nha cảm thấy thoải mái hơn khi được dội nước nóng lên người.
“Phù.”
Cô thở ra một hơi, đưa tay lên lau mặt. Khi nghĩ đến chuyện của Tiêu Khải Minh, cô phân vân không biết có nên nói với Bạc Kỳ không.
Nếu Bạc Kỳ biết chuyện, liệu cậu có tức giận không?
Giang Nha thở dài, cảm thấy mình cũng thật đáng trách. Nếu lúc đó cô hỏi thêm thì chuyện cũng không đến mức như thế này.
Có lẽ không nên nói ra.
Dù sao chuyện cũng qua rồi, nói ra cũng chỉ làm Bạc Kỳ không vui mà thôi.
Giang Nha lắc đầu, gạt chuyện này đi, quyết định sẽ không nói về nó.
Sau khi tắm rửa xong, Bạc Kỳ cũng vừa hay trở về, cậu xuống dưới mua một phần cháo gà nóng hổi cùng với vịt nướng cho cô.
“Không phải bảo anh đi gọi cơm hộp sao?”
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn thích ăn cháo hơn, cơm hộp gọi tới bây giờ có lẽ đã nguội gần hết.
“Cơm hộp ăn không ngon.”
Bạc Kỳ đặt cháo lên bàn ăn: “Mau tới đây ăn đi. Lần sau nếu trời mưa mà không mang ô thì nhớ gọi điện cho anh.”
Cậu lại rót cho cô một cốc nước ấm: “Em một mình dầm mưa về như thế anh sẽ cảm thấy mình rất vô dụng.”
Sống mũi Giang Nha cay cay.
Cô bước tới ôm Bạc Kỳ từ phía sau, vùi mặt vào lưng cậu: “Sao anh lại tốt như vậy chứ?”
“Không tốt thì em sẽ không cần anh nữa.”
Bạc Kỳ xoay người, cúi đầu hôn lên môi cô: “Phải đối xử với em thật tốt, thật tốt, như vậy em mới cần anh.”
Giang Nha bật cười.
Tâm trạng tồi tệ mà Tiêu Khải Minh đem tới tối nay đã được Bạc Kỳ chữa lành.
…
Bạc Kỳ tiếp tục bận rộn công việc.
Giang Nha đánh răng xong cũng không có cảm giác buồn ngủ. Cô nằm lăn lộn trên giường vài vòng, đột nhiên ngồi bật dậy.
Sinh nhật của Bạc Kỳ là vào giữa tháng 8, lúc đấy cô đã ra nước ngoài nghiên cứu rồi.
Giang Nha vốn dĩ muốn tổ chức sinh nhật cho cậu trước, dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên sau khi hai người ở bên nhau.
Đợt mới quay về từ kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ, Giang Nha đã đặt mua một thứ và giấu nó vào trong tủ sau khi nhận được.
Hay là dùng nó bây giờ?
Giang Nha thật ra không cởi mở lắm về chuyện này, nhưng từ khi ở bên Bạc Kỳ, cô cũng lén xem phim khiêu d*m, muốn học một chút kỹ xảo.
Theo tổng kết của cô, đàn ông có vẻ thích phụ nữ khẩu giao cho mình. Và cũng thích phụ nữ mặc những loại quần áo khiêu gợi rất quyến rũ đó. Bạc Kỳ cũng là đàn ông, cậu cũng sẽ thích nó, đúng không?
Giang Nha không thể kìm nén được mà mở tủ quần áo, lôi một cái hộp từ trong góc tủ tầng dưới ra.
Hộp có màu hồng, bên trong là bộ đồ ngủ cosplay nàng mèo s*xy mà cô mua trên mạng, còn có cả băng đô tai mèo. Trên váy có một cái chuông vàng nhỏ, cửa hàng còn tặng thêm trứng rung.
Mặc nó vào sao? Cảm thấy rất xấu hổ!
Giang Nha nhìn cái váy mỏng này, nó gần như không che được thứ gì đã khiến cô thấy vô cùng xấu hổ rồi.
Cô khẽ cắn môi, cuối cùng thu hết can đảm để mặc nó vào.
Dù sao cô cũng đã mua nó để mặc cho Bạc Kỳ xem nhân dịp sinh nhật cậu. Chọn ngày không bằng gặp ngày, đã vậy thì chọn ngày hôm nay luôn đi.
Mặc nó!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");