Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạc Kỳ nằm xuống.
Giang Nha rất khí thế mà ngồi yên trên bụng cậu, giơ tay sờ soạng cơ bụng của cậu: “Đêm nay để em.”
“Được.”
Bạc Kỳ vẫn đang cười, tiếng cười từ lồng ngực truyền tới, giọng nói cũng trở nên gợi cảm hơn: “Chị Nha Nha —”
Cậu dừng lại một chút mới nói tiếp: “Không cần thủ hạ lưu tình, thích chà đạp anh bao nhiêu cũng được.”
“…”
Giang Nha kéo quần lót chữ T của mình xuống. Phía dưới của cô còn chưa ướt nên cô không dám hấp tấp cởi quần ra.
“Là anh nói đó nhé.”
Giang Nha nhéo hạt đậu màu hồng trên ngực cậu rồi đùa nghịch với nó, học theo giọng điệu của cậu: “Lát nữa đừng có khóc.”
Bạc Kỳ cười xấu xa: “Tuyệt đối không khóc.”
Giang Nha cúi đầu hôn cậu, từ đôi môi mỏng xuống đến xương quai xanh, cuối cùng dừng ở trước ngực cậu, ngậm lấy đậu đỏ rồi mút nó.
Cô xem phim khiêu d*m đều thấy nam chính trong phim rất đê mê mỗi khi được hôn nhũ hoa.
Cô hôn một lát rồi ngẩng đầu nhìn Bạc Kỳ, trên mặt cậu không chút biểu cảm, nhưng hơi thở đã trở nên nặng nề hơn.
Trẻ con!
Giang Nha đắc ý nở nụ cười trên ngực cậu, sau đó mút lấy yết hầu của cậu rồi chậm rãi liếm láp.
Màn dạo đầu này vừa dài và lại vừa hấp dẫn khiến người ta chẳng muốn dừng lại.
Giang Nha muốn cho Bạc Kỳ một đêm khó quên. Cô từ từ ngồi dậy, dùng tay mình tách hoa môi ra, đối mặt với cậu, ngượng ngùng ngồi xuống.
“Ưm —”
Mặc dù bên dưới đã có d*m thủy ướt át, nhưng côn th*t của Bạc Kỳ quá lớn, tư thế nữ trên như này vẫn có chút khó khăn.
Giang Nha khẽ cắn môi, nhíu chặt mày ngồi xuống.
Quá trướng, cô cảm thấy phía dưới căng trướng khó chịu sau khi cả cây đi vào, nhất thời không muốn động, cả người cứng ngắc mà giữ nguyên tư thế này.
“Chỉ có một chút bản lĩnh như này mà muốn làm anh khóc sao?”
Bạc Kỳ nhướng mày khiêu khích, tiện tay nhéo nhéo vòng eo mềm mại của Giang Nha: “Chị, chị thế này là không được rồi.”
“…”
“Vậy thế này thì sao?”
Cô từ từ thẳng người, vặn eo nâng mông lên, bắt đầu từ từ nhả ra nuốt vào côn th*t của cậu.
Cô cố tình làm rất chậm, say đắm nhìn cậu: “Muốn không? Cầu xin em đi.”
Theo động tác của cô, chiếc chuông nhỏ trước ngực phát ra những âm thanh giòn tan, đôi tai mèo trên đầu cũng lắc qua lắc lại.
Mẹ nó, thật quyến rũ!
Bạc Kỳ nhắm mắt lại cố chịu đựng, cuối cùng không nhịn được nữa mà xoay người đè cô dưới thân, nâng hai chân cô lên ôm lấy thắt lưng mình.
“Anh làm — A!”
Giang Nha còn chưa kịp nói dứt lời đã bị cậu mạnh mẽ đâm vào, côn th*t phá vỡ miệng huy*t, cảm giác ngứa ngáy lập tức bao phủ toàn thân.
Bạc Kỳ không hề cho cô cơ hội để mở miệng, chỉ chăm chỉ làm việc.
Quần áo nàng mèo trên người Giang Nha đã bị cậu xé rách thành từng mảnh không lâu sau đó, chỉ để lại cái chuông nhỏ kia đặt trên ngực cô, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh giòn giã theo động tác nhả ra nuốt vào của cậu.
…
Hôm nay cô được nghỉ. Đêm hôm qua bị Bạc Kỳ dày vò một trận quá sức, Giang Nha nằm ngủ trên giường đến tận 9 giờ thì bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Là cuộc gọi của mẹ Giang.
Giang Nha mơ mơ màng màng lần mò tìm điện thoại để nghe: “Alo —”
“Con nhóc chết tiệt kia, chuyện lớn như vậy mà con dám giấu mẹ! Mẹ thấy con muốn lên thiên đường rồi có đúng không?!”
“…”
Giang Nha bị giọng nói lớn của mẹ Giang làm cho choáng váng, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ tới chuyện mình đi nghiên cứu ở nước ngoài.
Nhưng không phải cô đã nói với bà trước đó rồi sao? Mẹ Giang còn nói rõ ràng qua điện thoại rằng để cô tự mình quyết định mà.
“Mẹ —”
“Đừng có gọi mẹ là mẹ!” “…”
Cơn buồn ngủ của Giang Nha không còn nữa, cô bò dậy khỏi giường, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì để mẹ cô tức giận như vậy.
“Con lại làm sai chuyện gì sao ạ?”
Giang Nha giơ tay vuốt vuốt lại mái tóc của mình: “Mẹ định tội con thì ít nhất cũng phải cho con một lý do chứ?”
“Có phải con với Bạc Kỳ đang hẹn hò đúng không?”
Bên kia im lặng vài giây, mẹ Giang đột nhiên hỏi thẳng: “Còn sống chung với nhau nữa?”
“…”
Giang Nha chưa bao giờ nghĩ mẹ mình sẽ đột ngột biết chuyện này, trái tim không khỏi nhảy lên thình thịch.
“Mẹ, con…”
Mẹ Giang tiếp tục hét lớn: “Đừng giải thích, con chỉ cần nói cho mẹ biết có hay không thôi, hai đứa thực sự đang ở bên nhau sao?!”
“Vâng.”
Giang Nha căng não thừa nhận: “Đúng vậy, con và Bạc Kỳ… Đang ở bên nhau.”
Mẹ Giang: “Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Có phải con vì Bạc Kỳ nên mới chia tay với Tiêu Khải Minh đúng không?”
“Đương nhiên không phải!”
Giang Nha lập tức tăng âm lượng: “Sau khi chia tay với Tiêu Khải Minh một khoảng thời gian thì con mới hẹn hò với Bạc Kỳ! Hơn nữa —”
Cô dừng lại một chút, giọng nói cũng nhỏ đi: “Bọn con không phải sống chung, mà là thuê chung nhà. Con cũng đã trả tiền thuê nhà rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");