Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
21.
Cảm hứng của tôi tràn đến, và sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi bật máy tính, sẵn sàng làm việc hết mình.
Chương 1: Về nước.
Chương 2: 7 ngày cách ly.
Đùa thôi, tôi vẫn còn muốn viết tốt đấy.
Sau đêm qua, cảm hứng trong đầu tôi tuôn ra như suối, tôi nhanh chóng viết ra.
“Lập Hạ, ăn cơm thôi.” Cận Ngôn Từ đi vào phòng khách, tôi bị giọng nói này làm cho giật mình, chột dạ đóng máy tính lại, đi tới trước bàn ăn.
“Oa, anh còn biết nấu ăn?” Tôi cho một cái trứng chần vào miệng, hai mắt sáng lên.
Phải biết rằng khi Cận Ngôn Từ ở Trung Quốc, hai chúng tôi ở phòng trọ, hay gọi đồ ăn ở bên ngoài. Tôi đã từng nói tôi muốn ăn một bữa do anh nấu, lúc đó tài nấu nướng của anh thật khó diễn tả nên tôi không cho anh vào bếp nữa.
"Anh học nấu ăn để cho cô gái nào hả?" Tôi nghi hoặc nhướn mày.
"Học vì em đấy." Anh không thay đổi sắc mặt.
"Có quỷ mới tin." Tôi khịt mũi, cắn mạnh hơn vào quả trứng chần.
Cơm nước xong, Cận Ngôn Từ đi làm.
Trước khi đi, anh hỏi tôi có thể ở cùng không. Tôi sợ anh thấy tiểu thuyết tôi viết là truyện xưa của anh nên đã từ chối với lý do thỉnh thoảng phải gọi video với chồng tôi.
Tiễn khuôn mặt hơi bất mãn của anh ra khỏi cửa, tôi hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy âm mưu, "A! Trời ơi! Đề tài về vợ người khác đang ở ngay trước mắt tôi!!"
Tôi bắt đầu điên cuồng viết chữ, cuối cùng viết đến nam chính Phó Tinh Thần đã về nước.
"Phó Tinh Thần kéo vali, tháo kính râm đứng ở sân bay. Anh mỉm cười, nói thầm: [Tôi đã trở lại.]"
Sau khi viết đến đây, tôi dừng lại và cập nhật một chương sau khi kéo dài bản thảo suốt một tháng, để xem độc giả nói gì.
"Tại sao sau ngọt ngào lại là dao găm!! Tôi muốn gửi lưỡi dao cho Lập Hạ! Mau gửi địa chỉ cho ta!"
"Đại Đại, đã một tháng rồi, con mèo của tôi đói gầy vì không đọc được bài viết của bạn..."
Tôi giật giật khóe miệng, các độc giả vẫn hài hước như ngày nào.
22.
Một bình luận nặc danh hiện lên: Cô ấy đạo văn, cô ấy có người viết thuê, tôi có bằng chứng!
Bình luận này đã thu hút sự chú ý của tôi, đã bị mắng mà nổi lên hàng đầu, tất cả các bình luận bên dưới đều là những độc giả trung thành nói thay cho tôi.
Tôi cười cười, những câu chuyện bạn không biết, những kinh nghiệm bạn cũng không hiểu.
Tôi cũng không tiếp tục để ý cái bình luận này.
Ngả lưng, tôi dựa vào lưng ghế sofa, thật là thoải mái.
Tôi nghĩ đến Cận Ngôn Từ, mặt không khỏi nóng lên. Che mặt tuyệt vọng nghĩ: Có phải lần đầu tiên ở cùng với nhau đâu, sao lại cảm thấy xấu hổ như vậy chứ?
"Anh đến công ty rồi, hôm nay có bản án phải xử lý, có lẽ tối muộn một chút mới qua gặp em được." Cận Ngôn Từ gửi cho tôi một tin nhắn, tôi nhanh chóng trả lời.
Cận Ngôn Từ hiểu chuyện rồi, biết phải báo cáo hành trình cho bạn gái. Tôi cảm thấy khá vui, ấn mở vòng bạn bè của anh, thì thấy anh chụp bữa sáng hôm nay, caption: Người phụ nữ đã lập gia đình. =)))
Vãi! Người phụ nữ đã lập gia đình là cái quỷ gì?! Điều này sẽ không làm cho bạn bè của anh hiểu lầm rằng anh đã kết hôn sao? Cái quái gì vậy trời?!!
"Lập Hạ, cậu có biết Cận Ngôn Từ đã kết hôn không?" Hứa Du, một người bạn cùng lớp đại học mà tôi đã không liên lạc trong một thời gian dài đã gửi cho tôi một tin nhắn.
Hứa Du vẫn rất thích buôn chuyện, tin tức tôi cặp kè với Cận Ngôn Từ vào thời điểm đó cũng được coi là một tin giật gân.
"Tôi không biết." Tôi có chút chột dạ.
"Đúng vậy, hai người chia tay lâu như thế, cái thứ tra nam kia không đáng. Tối mai họp lớp, cậu có tới không? Mọi người nhiều năm không gặp muốn hội tụ lại á."
Lúc đầu tôi không muốn đi, nhưng Hứa Du nói Vương Tư Dật, con ông cháu cha giàu có trong lớp chúng tôi mời khách tại nhà hàng năm sao đắt tiền nhất thành phố. Tôi sờ tay lên bụng, không tử tế mà đồng ý.
23.
Lúc ăn tối, tôi nói với Cận Ngôn Từ chuyện này, anh hỏi vị trí, "Anh sẽ chờ em ở dưới lầu."
Tôi nghĩ nghĩ, dù sao cũng không phải là không thể, anh ở dưới lầu, tôi rời cuộc họp sớm, không ai có thể nhìn thấy anh nên tôi đồng ý.
“Em sợ chồng em biết sao?” Cận Ngôn Từ hiển nhiên là hiểu lầm, đốt ngón tay cầm đũa có chút trắng bệch.
“Không phải, các bạn học của em rất nhiều chuyện, nếu để bọn họ biết em còn ở bên một người nổi tiếng như anh, bọn họ tra hỏi em đó.” Tôi giải thích.
Cận Ngôn Từ không lên tiếng. Ăn cơm xong, anh nắm tay tôi tản bộ trong tiểu khu, chúng tôi câu được câu không nói chuyện phiếm, nhưng mà thường là anh sẽ lắng nghe, nhìn chúng tôi tựa như một đôi tình nhân bình thường vậy, tản bộ, nói chuyện phím, bầu không khí hết sức hài hòa.
Anh đưa tôi đến dưới lầu, tôi tạm biệt anh, anh nói: "Bất luận là bao lâu, anh cũng sẽ đợi."
Tôi lâng lâng đi lên lầu, mở ghi chú trên điện thoại một cách máy móc, ghi lại tất cả những gì xảy ra giữa tôi và anh ngày hôm nay.
Khoảng nửa tiếng sau, tin nhắn của Cận Ngôn Từ xuất hiện trong điện thoại tôi: "Anh về rồi, chúc em ngủ ngon."
“Chúc ngủ ngon.” Tôi vui vẻ đáp.
Năm năm qua giữa chúng tôi, dường như mọi thứ đều thay đổi, lại giống như không có gì thay đổi. Tôi cảm nhận rõ ràng anh quan tâm đến tôi, tuy anh không nói nhưng tôi có thể cảm nhận được anh thực sự quan tâm đến tôi.
Có lẽ bởi vì anh ấy đã trưởng thành và tôi cũng đã trưởng thành.
Tôi lại viết một bản thảo, đi rửa mặt xong lên giường nằm, hồi tưởng lại mỗi ngày của tôi với Cận Ngôn Từ, trong lòng rất đỗi ngọt ngào, đợi một thời gian tôi sẽ nói với anh rằng tôi chưa từng kết hôn, dọa anh một phen.