Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con người trải qua một kiếp mới chững chạc, mới hiểu đời. Hàn Tiểu Du đứng trước gương, nhìn cô gái trong gương. Cô gái này thực sự là mình sao? Không còn nhận ra nữa rồi. Một cô gái tràn đầy sức sống, vô ưu vô tư. Cô rất lâu rồi không còn biết đến niềm vui là gì. Suốt ngày chỉ biết đắm chìm trong hạnh phúc ảo tưởng mình tạo ra.
Ha, bởi vậy đừng sống cho người khác, thiệt thòi lắm! Ích kỷ một chút, ác độc một chút mới dễ sống, không phóng hoả giết người, không làm chuyện trái với lương tâm là được!
Hàn Tiểu Du ở kiếp này mới hai mươi tuổi, cách ăn mặc hoàn toàn khác so với Hàn Tiểu Du đã bước sang tuổi hai lăm. Quần áo, giày dép đều là hàng hiệu, nước hoa, mỹ phẩm cũng rất đắc tiền. Cô nhận ra được một điều, mình đã từng tiêu hoang phung phí như thế nào.
Hàn Tiểu Du năm hai mươi rất kiêu ngạo, những bộ y phục như thế cô chỉ mặc qua một hai lần, đua đòi theo mốt thời trang mới nhất. Bây giờ nghĩ lại thật là khờ.
Hàn Tiểu Du lấy ra trong tủ một bộ đồ khá đơn giản, không son phấn bước ra khỏi phòng. Cô đi xuống phòng bếp, một mùi hương thoang thoảng. Cô nhìn thấy cảnh tượng rất quen thuộc, ba cô đeo tạp về nấu ăn. Ba bảo không muốn mẹ chịu khổ, không bao giờ cho mẹ vào bếp cả. Tình cảm của ba Hàn và mẹ Hàn rất tốt, tốt đến mức đứa con như cô cũng cảm thấy ghen tị. Hàn Tiểu Du mỉm cười, cô chợt nhận ra khiếp trước mình đã lãng quên nhiều thư quá rồi.
"Ba ba..." - Cô ủy khuất ôm lấy ông, ông cười xoa nhẹ đầu cô.
"Đói rồi phải không? Mau gọi mẹ xuống cùng ăn." - Ba Hàn yêu thương nói, đứa con gái này ông cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Cô là kết tinh tình yêu của ông và vợ, là bảo bối nhỏ của gia đình này.
Cả gia đình ba người ăn cơm cùng nhau, không khí ấm cúng bao trùm khắp nơi. Hạnh phúc không phải là danh lợi, địa vị, đơn giản là cùng người thân có một bữa cơm ấm áp.
_________________________________________
Đại học A
Trường đại học danh tiếng nhất thành phố S, nơi dành riêng cho những cô chiêu cậu ấm. Ở chính nơi này, Hàn Tiểu Du đã quen biết với Hoàng Thiên Bảo, là nơi ngày nào cô cũng bám theo anh ta, gọi anh ta là chồng. Nghĩ lại, cô cảm thấy thật buồn nôn. Vì cái tính khá kiêu ngạo, nên Hàn Tiểu Du không được lòng mọi người, còn thêm việc cô ngày ngày bám theo Hoàng Thiên Bảo cho dù anh có ghét bỏ, nên mọi người ghét càng thêm ghét.
Hôm nay, Hàn Tiểu Du khác với mọi ngày, không trang điểm, không ăn mặc quá cầu kỳ, không còn tỏa ra xung quanh cái ánh hào quang kiêu ngạo. Đơn giản cô không còn là cô gái tuổi hai mươi, không muốn bon chen trong cái cuộc sống quá mệt mỏi này nữa. Hàn Tiểu Du qua một kiếp đã sợ rồi.
Oan gia ngỏ "rộng", chưa trọng sinh được 24 tiếng đã gặp được kẻ thù. Hoàng Thiên Bảo đang cùng một cô gái vui vẻ trò chuyện. Cô gái ấy không ai khác là Diệp Di Ân, người Hoàng Thiên Bảo yêu, cũng là người bỏ rơi anh ra ở kiếp trước. Chuyện này đương nhiên không ai biết, ngay cả Hàn Tiểu Du. Nếu như cô biết cuộc sống của Hoàng Thiên Bảo sau khi cô chết, chắc cô là người hả dạ nhất.
Diệp Di Ân thấy cô, lập tức sợ hãi nép vào người Hoàng Thiên Bảo. Hàn Tiểu Du dù không thích Diệp Di Ân, nhưng chưa làm gì quá đáng với cô ta. Từ đầu đến cuối đều là do cô ta đổ mọi lỗi lầm lên đầu cô.
Hàn Tiểu Du nhớ hôm đó ở hồ bơi trường, Diệp Di Ân cố tình cãi nhau với cô, còn giả vờ bị cô đẩy xuống nước, vừa hay cũng lôi cô xuống cùng. Mọi người chỉ chứng kiến một nữa vở kịch, quay sang mắng chửi cô, cứu cô ta.
Hàn Tiểu Du cô thật sự không biết bơi, nhưng cũng không ai để ý đến mình, cô có cảm giác muốn chết. Rốt cuộc mất đi ý thức, khi tỉnh dậy đã nằm trong phòng y tế. Cho đến bây giờ cô vẫn muốn cảm ơn người đã cứu mình. Nếu như không có người đó, cô không biết mình như thế nào rồi.
Giữa ba người, cô luôn bị xem là phù thủy, mặt dù bản thân lại không làm bất cứ chuyện gì. Cô công chúa hiền lành nết na, thùy mị lại là một con rắn độc, mưu mô xảo quyệt, bắt cá hai tay
Kiếp trước, cô luôn khuyên Hoàng Thiên Bảo đừng yêu cô ta, cô không muốn anh ta bị lừa gạt. Nhưng dù có nói thế nào, anh ta vẫn yêu cô ta. Cho đến bây giờ Hàn Tiểu Du mới biết, súc sinh không bao giờ hiểu tiếng người!
"Hàn Tiểu Du, em... Em xin lỗi..." - Diệp Di Ân ủy khuất nói. Cô gái này diễn cũng sâu lắm đấy, cô đã làm gì đâu? Giả tạo!
Hàn Tiểu Du không màng đến hai người họ, xem họ như không khí bước qua. Hoàng Thiên Bảo cảm thấy trong lòng có chút gì đó không thoải mái, buông người trong lòng ra, nắm lấy tay cô.
"Hôm nay cô sao thế? Hôm nay định chơi lạt mềm buộc chặt?" - Anh ta cảm thấy không hài lòng, có cảm giác muốn sự bám đuôi của Hàn Tiểu Du. Hoàng Thiên Bảo gạt bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
"Lạt mềm buộc chặt? Anh nghĩ anh là ai? Tôi không rảnh để tiếp hạng người như anh!" - Cô lạnh lùng nói, tim hơi nhói đau. Dù gì cũng yêu lâu năm, sót lại một chút tình cảm cũng không có gì là lạ.
"Cô... Không phải mọi ngày đều bám lấy tôi, gọi tôi là chồng hay sao?" - Anh ta giận dữ nói.
"Vậy... CHỒNG à, biến cho khuất mắt tôi!!!" - Hàn Tiểu Du lạnh lùng nói, chẳng quan tâm bước đi. Sự đau khổ mà cô đã nhận được, không phải vì cô không tốt, chỉ là cô đã quá tốt với những thứ chẳng xứng đáng với mình.
_________________________________________
**************************************