Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạn bè là gì? Là lúc khó khăn nhất họ sẽ xuất hiện bên cạnh chúng ta? À, không đúng, chính là lúc ra gặp khó khăn nhất, họ chẳng đối ngoài gì chúng ta. Nhiều bạn quá chưa hẳn đã vui vẻ, ít bạn quá chưa hẳn đã cô đơn.
Kiếp trước, Hàn Tiểu Du luôn nghĩ cho bạn bè đầu tiên, bên ngoài họ rất quí mếm cô, nhưng bên trong lại thầm chửi cô ngu ngốc. Bởi vì cô quá tốt bụng, nên rất dễ bị lợi dụng. Năm đó, nhà họ Hàn đứng trên bờ vực phá sản. Bạn bè cũng vì thế bỏ đi không còn một ai, cho tới tận bây giờ cô luôn thắc mắc, con người sống với nhau chỉ vì cái gọi là đồng tiền hay sao?
Kiếp trước kể ra cũng quá thần kỳ đi. Mỗi lần cô gặp phải khó khăn, luôn có một người bí ẩn giúp đỡ cô, David Williams chính là tên người đó. David Williams, cái tên mà cả đời đối với Hàn Tiểu Du vẫn là một bí ẩn. Tất cả những gì cô điều tra được chính là gia tộc Williams, gia tộc mạnh nhất thế giới ngầm.
Thật ra là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, luôn có một người âm thầm bảo vệ Hàn Tiểu Du, cho dù là kiếp trước hay kiếp này đều không thay đổi. Kể từ lúc cô 8 tuổi cho đến khi cô đã 25. Chỉ là cô không còn nhớ, có người đã nói với mình: Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!
________________________________________
Hàn Tiểu Du vốn IQ vốn rất cao, đối với những thứ đã học qua sẽ nhớ rất lâu. Mặc dù trong truyện tình cảm lại ngu ngốc đến điên cuồng. Cô là sinh viên năm 2 của trường đại học S, ngàng kinh tế. Vốn cô không thích ngành học này cho lắm, vì ba mẹ nên cô mới theo học. Nghề nghiệp yêu thích của cô chính là ca sĩ. Giọng hát của Hàn Tiểu Du đặc biệt hay, ngọt ngào, trầm bổng tuyệt vời.
Ngoại trừ ba mẹ cô ra, chưa từng có ai nghe cô hát, kể cả Hoàng Thiên Bảo. Đó là điều dĩ nhiên, thời gian nói vài câu ra hồn còn chưa có, huống gì là hát?
Hàn Tiểu Du nằm trên bãi cỏ ở vườn trường, nhìn lên bầu trời trong xanh, không gợn chút mây. Ngồi ngẩn ngơ vu vơ hát vài câu. Cô cảm giác có người đang nhìn mình, mất tự nhiên ngước lên.
"sư... Sư huynh..." - Hàn Tiểu Du tròn xoe mắt nhìn. Lần đầu tiên đối diện với sư huynh nam thần của trường đó nha. Lâm Phong, hoàng tử của trường, mọi người đánh giá anh rất lạnh lùng, ít nói. Người này chính là bị giọng hát ấy câu dẫn đến, đã đứng nghe cô hát rất lây rồi.
Anh không nói gì, trong mắt thể hiện ý cười. Thời gian như ngừng trôi, hạnh phúc đơn giản chỉ là thế thôi!
_________________________________________
Hoàng Thiên Bảo dù mới là sinh viên, nhưng anh ta cũng có một công ty riêng. Hàn Tiểu Du biết rõ, anh ta làm những chuyện phạm pháp. Là một công ty thực phẩm, lại dùng hàng kém chất lượng, chất hóa học không được cấp phép, hay xả thãi ra ngoài môi trường, nhưng vì sao những người kiểm định lại không xử phạt anh ta? Đơn giản hối lộ thôi. Bên cạnh đó còn lợi dụng nhãn mác thực phẩm để buôn bán ma túy. Dĩ nhiên những bằng chứng đó là ở kiếp trước, kiếp này cô vẫn chưa có bất kỳ thứ gì để buộc tội anh ta. Quân tử trả thù mười năm không muộn. Trước tiên cô phải giải oan cho mình, cho mọi người thấy bộ mặc thật của Diệp Di Ân.
____________________________________
Vốn tưởng sẽ có một ngày yên bình, vậy mà không lâu sau lại gặp Diệp Di Ân và Hoàng Thiên Bảo. Điều đáng buồn cười là cô ta luôn miệng nói cô vừa mới đánh cô ta. Đùa nhau chắc? Cả ngày hôm nay cô trốn học ngồi ở vườn trường không gặp ai... À không đúng, có gặp Lâm Phong sư huynh, thế mà giờ lại bị đổ oan là ức hiếp Diệp Di Ân. Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
"Hàn Tiểu Du. Tôi cứ tưởng cô đã thay đổi. Vậy mà vẫn chứng nào tật nấy, đả thương Ân Ân." - Hoàng Thiên Bảo lạnh lùng nói.
"Tôi đả thương cô ta? Khi nào? Bằng chứng đâu?" - Hàn Tiểu Du cười nói.
"Lời của Ân Ân nói là bằng chứng. Cô đánh Ân Ân." - Anh ta cũng cố chấp nói.
"Nếu không có bằng chứng thuyết phục, tôi sẽ kiện hai người tội vu khống!"
"Cô..." - Hoàng Thiên Bảo định giơ tay tán Hàn Tiểu Du. Một bàn tay nắm lấy tay anh ta, gương mặt người đó cương nghị, lạnh lùng.
"Cậu đang làm gì vậy Lâm Phong?" - Hoàng Thiên Bảo nói. Hoàng Thiên Bảo và Lâm Phong là bạn rất thân.
"Hoàng Thiên Bảo, người của tôi cậu cũng dám ra tay?" - Giọng nói anh lạnh lùng, vô cảm đến đáng sợ. Thật ra mấy hôm nay Lâm Phong có biểu hiện rất lạ, đối với Hoàng Thiên Bảo xem như kẻ thù vậy. Hoàn toàn như một người khác. Có lẽ vì chuyện của Diệp Di Ân...
"Người của cậu? Lâm phong cậu..." - Hoàng Thiên Bảo bất ngờ nói.
"Cô ấy là người yêu của tôi. Cậu muốn đụng đến cô ấy phải bước qua xác tôi trước."
Đùng... Suy nghĩ của Hàn Tiểu Du vỡ nát... Người yêu của nam thần ư? Sao kiếp này có nhiều truyện bất ngờ thế? Nhưng cô với anh đã là người yêu bao giờ chứ?!?
"Không phải cậu rất yêu Ân Ân sao? Có phải vì em ấy từ chối cậu nên cậu điên loạn rồi không?" - Hoàng Tiểu Bảo như không tin vào tai mình.
"Người tôi yêu là Đậu Đỏ, không phải Diệp Di Ân." - Lâm Phong nắm lấy tay Hàn Tiểu Du kéo cô đi trước mặt mọi người. Diệp Di Ân bất giác bị ánh mắt như nhìn thấu tâm can của Lâm Phong mà sợ hãi.