Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bắc Bắc im lặng, đối diện với ánh mắt của Chu Thịnh, cô không biết nên nói gì.
Quả thật cô…. Cũng không biết tại sao Lê Tiêu lại giúp mình.
Nhưng nhìn biểu cảm tủi thân của Chu Thịnh, khiến Bắc Bắc nhịn không được suy nghĩ lại bản thân, liệu có phải cô đã làm gì có lỗi với Chu Thịnh không, tại sao anh lại nhìn cô như vậy.
Nghĩ rồi, Bắc Bắc vội vàng vứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Rõ ràng cô không có làm gì có lỗi với anh mà.
Cô ngước mắt, đối diện với Chu Thịnh, liếm môi: “Em không biết.”
Chu Thịnh hừ lạnh, ôm lấy Bắc Bắc, đè xuống giường, cúi đầu hôn khóe miệng cô, rất là tức giận nói: “Không cho nhắc đến người đàn ông khác, anh sẽ ghen.”
Bắc Bắc: “……” Cô trợn mắt nhìn ‘tiểu công chúa ngạo kiều’ phía trước, rất phục tùng đồng ý: “Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Chu Thịnh cắn môi cô, mơ hồ trả lời: “Anh đi tắt đèn.”
“Vâng.”
Tắt đèn xong, Chu Thịnh trở về giường, Bắc Bắc rất tự nhiên tìm đến người bên cạnh, chui vào ngực anh, nói: “Ngủ ngon.”
Chu Thịnh cười nhẹ, sờ mặt cô, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
Trăng thanh gió mắt, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, một tấm màn mỏng có thể che hết toàn bộ ánh sáng, trên sàn nhà mơ hồ thấy ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài.
Hai người ôm nhau, không bao lâu đã ngủ say.
Đêm, càng ngày càng tối.
—
Sáng hôm sau, lúc Bắc Bắc tỉnh dậy, Chu Thịnh đã rời giường tắm rửa xong xuôi.
Bắc Bắc vội vàng ngồi dậy, chạy nhanh đánh răng rửa mặt, làm xong một loạt động tác, cô mới hỏi Chu Thịnh: “Anh phải về sao?”
Chu Thịnh gật đầu: “Sáng nay có cuộc họp, cần phải trở về.”
Cũng coi như anh giành chút thời gian cho lịch trình bận rộn của mình.
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn về phía Chu Thịnh, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chu Thịnh, nếu sau này bận rộn không cần phải qua đây với em, nếu rảnh em sẽ về.”
Chu Thịnh thấp giọng ừ một tiếng, vừa thu dọn hành lí vừa nói: “Quần áo để lại đây, có thể anh sẽ tới nữa.”
“Không bận sao?”
“Bận.” Chu Thịnh dừng chút, nhịn không được nói lời âu yếm: “Nhưng anh nhớ em hơn.”
Bắc Bắc cười, nhón chân hôn lên mặt anh nói: “Như vậy anh sẽ rất mệt.”
“Không đến mức đó.”
Chu Thịnh bật cười, cong môi nói: “Nhìn thấy em thì không mệt nữa.”
Bắc Bắc: “….” Cô không chịu được những lời ngọt ngào như vậy.
Đỏ mặt khẽ ho, Bắc Bắc chớp mắt nói: “Vậy chúng ta cùng nhau ăn sáng đi, anh tự lái xe về sao?”
Cũng còn nhiều thời gian, Bắc Bắc nghĩ tốt xấu gì cũng phải ăn gì lót bụng đã.
Tuy thời gian không còn kịp nữa rồi, nhưng Chu Thịnh không nỡ từ chối cô, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Ừ.”
Cũng may Bắc Bắc không cần trang điểm, sau khi bôi kem dưỡng da xong, liền đi theo Chu Thịnh ra ngoài, lúc này có vẻ hơi sớm, mới có 6 giờ 30, cô nghĩ ăn sáng sẽ không có nhiều người.
Hai người không ăn sáng trong khách sạn, mà đi ra bên ngoài, ở con phố bên cạnh, tùy tiện tìm một nhà hàng ít người vào đó ăn sáng.
Buổi sáng Bắc Bắc muốn ăn món cháo đặc biệt ở bên này, còn Chu Thịnh thì Bắc Bắc muốn ăn gì thì anh ăn cái đó.
Hai người gọi hai chén cháo, Bắc Bắc thêm chút cay và chua, về phần Chu Thịnh đối với khẩu vị nặng như vậy của cô, cũng hơi khó chút tiếp thu, ăn cháo xong, vì đề phòng Chu Thịnh ăn không đủ no, Bắc Bắc còn cố ý gọi thêm một phần bánh bao nhỏ, và một lồng há cảo, đương nhiên…. Đây là do cô muốn ăn.
Tối qua nhịn không ăn khuya, là bởi để dành bụng để ăn buổi sáng.
Vì muốn giữ dáng nên Bắc Bắc cũng không quan tâm đến chế độ ăn kiêng, nhưng cũng không có ăn bậy bạ, ăn buổi tối rất dễ béo, cho nên nếu cô muốn ăn gì, đều để ăn vào buổi sáng, buổi sáng ăn nhiều một chút cũng không có vấn đề gì.
Hai người ăn bữa sáng rất ngọt ngào, ăn xong, Chu Thịnh thật sự rời đi.
Bắc Bắc nhìn chiếc xe đi xa, đứng đó vài phút rồi mới đi về khách sạn, người đại diện của cô vẫn đang chờ cô ở khách sạn.
“Bắc Bắc.”
“Hả?” Nghe được âm thanh quen thuộc, Bắc Bắc theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Tống Tuấn Phong và Trần Lam đứng cùng nhau, hai người một trước một sau đi ra từ thang máy.
Trên mặt Tống Tuấn Pong tràn đầy ý cười, đi đến chỗ Bắc Bắc: “Ăn sáng à, đi cùng đi.”
Bắc Bắc còn chưa trả lời, Trần Lam đứng bên cạnh nói: “Bắc Bắc sao cô lại ở dưới lầu sớm như vậy, là đi ăn sáng sao?”
Bắc Bắc: “……………” Cô nhìn hai người trước mặt, thật không biết trả lời như thế nào.
Tại sao lại hỏi vấn đề giống nhau như vậy??!
“Ăn…..” Bắc Bắc chuẩn bị nói ăn rồi, Trần Tĩnh lại xuất hiện: “Bắc Bắc cùng đi ăn sáng đi.”
Bắc Bắc: “……. Dạ.” Cô thở dài, vừa gửi tin nhắn cho Trần Tĩnh, cô đã ăn sáng rồi, chẳng qua cô chỉ đi cùng thôi, Trần Tĩnh ăn, còn cô ngồi nhìn, thuận tiện nói cho chị ấy biết chuyện tối hôm qua Chu Thịnh đến đây, nhưng Bắc Bắc không nghĩ đến sẽ gặp Tống Tuấn Phong và Trần Lam ở đại sảnh.
Bây giờ cho dù muốn từ chối cũng không được.
Chỉ có thể đi ăn với mọi người, cùng bữa sáng một lần nữa.
Trong tiệm, Bắc Bắc và Trần Tĩnh ngồi một bên, Trần Lam và Tống Tuấn Phong ngồi đối diện, Trần Lam gọi đồ ăn, mà Bắc Bắc không còn gì luyến tiếc nhìn Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cười khẽ, cúi đầu hỏi cô: “Em làm sao vậy, mới sáng sớm?”
Bắc Bắc: “…. Không sao, chỉ là không muốn ăn.”
Trần Tĩnh im lặng, trừng mắt nhìn cô nói: “Vậy lát nữa em đừng ăn.”
Hai mắt Bắc Bắc sáng ngời, rất vui mừng trả lời: “Được ạ.”
Trần Tĩnh: “???? Thật sự không ăn?”
“Đúng vậy, em không đói bụng.”
Trần Tĩnh vừa định nói chuyện, Trần Lam ngòi đối diện đã nói: “Bắc Bắc cô giảm cân cũng không cần như vậy, cô một chút cũng không mập.”
Bắc Bắc: “…… Tôi không giảm cân.”
Cô chính là mới ăn no xong, lúc này ăn không vô.
Trần Lam nhướng mày, rõ ràng không tin Bắc Bắc, cô ta nhìn Bắc Bắc cười dịu dàng: “Cô xem tôi gọi một lồng sủi cảo hấp, Bắc Bắc cũng ăn một phần đi, nghe nói sủi cảo ở đây rất ngon.”
Bắc Bắc: “…… Được.”
Cô không có cách nào từ chối, chủ yếu là sớm như vậy, Bắc Bắc không thể nói là cô đã ăn rồi. Cô nghĩ nếu mà mình nói như vậy, chắc chắn mọi người sẽ hỏi cô là ăn cùng ai.
6 giờ đi ăn sáng một mình, hẳn là sẽ không ai tin.
Cuối cùng, Bắc Bắc sống không còn gì luyến tiếc gọi một phần sủi cảo, tiếp tục lấp đầy bụng cho bản thân.
Món ăn lên rất nhanh, gọi nhiều nhất là Tống Tuấn Phong, dù sao cũng là đàn ông, ăn nhiều còn có thể hiểu được, Trần Tĩnh cũng gọi không ít.
Bắc Bắc cúi đầu, ung dung ngồi ăn sủi cảo, ngước mắt nhìn về phía người đối diện, nâng mắt: “Chị không ăn nhân à?”
Trần Lam đáp lại, “Không phải không ăn, là không thể ăn?”
Trầm Lam cười cười, nói: “Nhân sủi cao toàn là thịt, sẽ rất mập.”
Bắc Bắc nghẹn họng, cắn sủi cảo trong miệng, không biết nên nuốt vào hay nhổ ra.
Cô đã ăn hai lồng sủi cảo…… Đem sủi cảo trong miệng nuốt xuống, Bắc Bắc nói: “Như vậy sao, nhưng vỏ sủi cảo vẫn là bột mì mà, không lẽ không mập sao?!”
Trần Lam dừng lại, chiếc đũa gắp vỏ há cảo lặng lẽ đặt xuống, uống một ngụm nước.
Bắc Bắc ngước mắt nhìn, tốt bụng nhắc nhở: “Kỳ thật bữa sáng nên ăn nhiều một chút, sẽ không mập lên, huống hồ đàn chị không mập một tí nào.” So sánh với bản thân, Bắc Bắc cảm thấy cô béo hơn một chút.
Đương nhiên, đối với diễn viên nữ, càng gầy càng tốt.
Tràn Lam cười, “Vẫn là không ăn, đột nhiên tôi nhớ lát nữa phải quay phim, nên trên máy quay vẫn sẽ đẹp hơn.
Bắc Bắc: “….. Được, vậy tôi ăn tiếp đây.”
“Ừ.”
Cô nheo mắt nhìn những viên sủi cảo bị lãng phí, cảm thấy thật đau lòng.
Đối với cô ở kiếp trước, sủi cảo là món ăn ngon nhất trần đời, lúc ấy đều là vẫn đề mỗi ngày ăn no mặc ấm, đừng nói là đem sủi cảo vứt đi, thậm chí còn không có mà ăn.
Nếu ăn không vô hoặc thật sự không ăn, cô có thể hiểu được, nhưng tình huống này, cố ý không ăn, cô nhịn không được muốn nói một hai câu.
Huống hồ, Trần Lam gọi không phải là phần nhỏ, mà là một phần lớn, ước chừng có khoảng 18 cái….. Bắc Bắc gọi phần nhỏ, 10 cái.
Cô nhìn chằm chằm 16 viên sủi cảo đối diện, nghĩ rồi vẫn hỏi: “Đàn chị, thật sự không ăn sao?”
“Không ăn.”
Bắc Bắc nhỏ giọng nói: “Nếu không vẫn nên ăn một chút đi, buổi sáng đóng phim tiêu hao rất nhiều năng lượng.”
Tống Tuấn Phong ở bên cạnh nói: “Ăn chút đi, Bắc Bắc còn ăn nhiều như vậy, cô so với cô ấy còn gầy hơn, đúng không Bắc Bắc.”
Bắc Bắc: “….. Đúng.”
Trần Lam nhìn chằm chằm Bắc Bắc, hỏi: “Bắc Bắc cô không sợ béo sao?”
Bắc Bắc ừ một tiếng: “Buổi sáng ăn nhiều một chút, sẽ không béo, buổi tối chú ý là được.”
Nghe vậy, Trần Lam trả lời: “Như vậy à.”
Một lúc sau, cô ta vẫn như cũ nói: “Tôi không ăn, dù sao tôi cũng là một diễn viên có yêu cầu khắt khe với bản thân.”
Đối với diễn viễn không có yêu cầu khắt khe với bản thân, Bắc Bắc yên lặng ăn cái sủi cảo cuối cùng của mình!
Rất nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Tràn Lam: “Đàn chị nói đúng.”
Qua một lúc Bắc Bắc nhỏ giọng nói: “Tôi thật xấu hổ.”
Ăn hết bữa này sang bữa khác.