Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi Full Dịch
  3. Chương 852-860
Trước /928 Sau

Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi Full Dịch

Chương 852-860

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 852: Em sẽ không từ chối

Người đàn ông nhanh chóng né tránh được.

Cô ta bắt đầu gào khóc, hét ầm lên.

Người đàn ông dùng ánh mắt giễu cợt nhìn cô ta: “Cho dù không có tôi, Lục Kiến Nghi cũng sẽ không cần cô. Người trong lòng anh ta chỉ có mình Hoa Hiền Phương, tất cả mọi người trong giới nhân vật nổi tiếng đều biết, anh ta là cuồng ma sủng vợ. Ngoại trừ Hoa Hiền Phương, những người phụ nữ khác đều sẽ không nhìn nhiều một cái. Thay vì dành tâm tư ở trên người anh ta, còn không bằng dành nhiều thời gian cho nhà họ Đỗ, tôi có thể giúp cô đạt được Đỗ Thị.”

“Anh đi chết đi.” Bây giờ Đỗ Di Nhiên chỉ muốn làm một chuyện, chính là giết anh ta. Chỉ cần tìm được cơ hội ra ngoài, cô ta nhất định sẽ chém anh ta ra thành tám mảnh.

Người đàn ông giang tay: “Không sao, bây giờ không sốt ruột, cô chậm rãi suy nghĩ, tôi tin một ngày nào đó cô sẽ nghĩ thông suốt.”

Trong văn phòng tổng giám đốc ở Đế Vương.

Enoch đi tới, anh ta mang tới một tin tức khiến Lục Kiến Nghi vô cùng kinh hãi.

“Boss, đã tìm được bác sĩ năm xưa làm phẫu thuật phá thai cho bà chủ. Chúng tôi vừa đấm vừa xoa, cuối cùng ông ta cũng thừa nhận, trước khi phẫu thuật, Hứa Nhã Thanh từng tới tìm ông ta, bảo ông ta giữ lại đứa bé. Cho nên ông ta không làm phẫu thuật cho bà chủ, mà đi chuẩn bị một phôi thai trước, làm bộ đã phẫu thuật xong.”

Tế bào toàn thân Lục Kiến Nghi giống như bị tiêm thuốc kích thích, chỉ trong nháy mắt anh bật dậy khỏi ghế.

Trong đôi mắt sâu và đen bùng cháy lên ánh sáng giống như ngọc.

Quả nhiên là như vậy.

Xem ra anh đoán không lầm.

Đứa bé kia vẫn còn sống!

Chẳng trách vẻ mặt người phụ nữ ngốc kia luôn bình tĩnh, chưa từng thương tâm vì đứa bé kia, bởi vì cô vẫn biết đứa bé đó còn sống.

Nếu đứa bé thực sự chết đi, cô không thể bình tĩnh như vậy, chắc chắn sẽ oán hận rất sâu, giống như trong tim có một cái gai, khẽ đụng sẽ đau, đời này cũng không thể tha thứ cho anh.

“Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài trước đi.” Anh đã không thể che giấu nổi kinh ngạc vui mừng trong lòng, ngay cả trong mắt đều đã có nước mắt vui mừng mà khóc.

Mỗi dây thần kinh của anh đều đang run rẩy, từng tế bào đều đang hoan hô, nhảy nhót.

Tên nhóc Hứa Kiến Quân này là con anh.

Là con anh.

Là con anh.

Chuyện quan trọng phải nói liên tục ba lần.

Hôm nay Hoa Hiền Phương có vẻ bận rộn, phải chuẩn bị cho buổi trình diễn trang sức cho quý mới, đến tối mới về.

Cô vừa mới vào cửa, Hứa Kiến Quân đã chạy tới.

“Mẹ, con cảm thấy hôm nay bố ma vương là lạ.”

“Lạ ở chỗ nào?” Hoa Hiền Phương không để ở trong lòng một chút nào, cầm cốc nước ở trên bàn trà lên, rót một cốc nước, không chút để ý hỏi.

852.jpg

“Bố nói muốn sửa họ cho con, để con theo họ Lục của bố.” Hứa Kiến Quân còn chưa dứt lời, Hoa Hiền Phương mới uống một ngụm nước lập tức phun hết ra.

Đến lúc này cô mới ý thức được, Lục Kiến Nghi thực sự có chút khác thường.

“Được rồi, con đi tìm cô út chơi đi, mẹ đi xem bố ma vương của con.”Lúc cô đẩy cửa tiến vào, Lục Kiến Nghi đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cầm một ly cà phê, miệng hừ nhẹ nhàng cười khẽ. Gương mặt vô cùng lạnh lùng hoàn toàn không thấy đâu nữa, quả thực như biến thành một người khác.

Đây là lần đầu tiên Hoa Hiền Phương nghe thấy Lục Kiến Nghi ngâm nga hát.

Cô nuốt nước bọt một cái, không biết vì sao trái tim lại vọt tới tận cổ họng.

Rõ ràng là một hình ảnh vô cùng vui vẻ, sao cô lại có cảm giác sợ nổi da gà như vậy nhỉ?

“Ma vương Tu La, hình như hôm nay anh vô cùng vui vẻ, có phải có chuyện gì vô cùng cao hứng hay không?”

Lục Kiến Nghi đặt ly cà phê trong tay xuống, đứng dậy, giống như một cơn gió bay nhanh tới trước mặt cô, một tay vươn ra kéo cô vào trong ngực hôn.

Bất ngờ nhiệt tình như vậy, khiến cô được cưng chiều mà sợ hãi, trái tim càng đập nhanh hơn.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, khiến mình có cơ hội nói chuyện.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Kiến Nghi nhìn chằm chằm cô không rời mắt, môi mỏng nhếch lên đường cong tuyệt đẹp.

“Anh đã hẹn với bệnh viện rồi, ngày mai dẫn Kiến Quân đi làm giám định DNA.”

Toàn thân Hoa Hiền Phương co rút mãnh liệt, giống như sấm sét giữa trời quang từ trên trời đánh xuống, đánh mạnh lên trên đỉnh đầu cô.

“Có phải anh điên rồi không, đang yên đang lành làm giám định DNA làm gì? Kiến Quân không phải con của anh.”

Những lời này giống như chọc giận Lục Kiến Nghi, gương mặt tuấn tú của anh lập tức chuyển sang âm u, lông mày cau lại.

“Hoa Hiền Phương, anh chỉ hỏi em một lần, đứa bé kia thực sự bị phá rồi sao?”

Toàn thân Hoa Hiền Phương kinh hãi, đôi mắt trợn to còn lớn hơn chuông đồng.

“Anh… Vì sao anh lại hỏi như vậy?”

“Anh tìm được bác sĩ làm phẫu thuật cho em năm đó, ông ta đã thẳng thắn nói hết mọi chuyện.” Lục Kiến Nghi không chút hoang mang nói.

Hoa Hiền Phương giống như bị điện giật, cả người đều đã cứng ngắc.

Chẳng trách Kiến Quân nói hôm nay anh rất kỳ lạ, rất khác thường.

Hóa ra anh đã biết tất cả mọi chuyện.

“Anh thực sự để ý như vậy à?” Trong giọng điệu của cô có chút châm chọc.

Lục Kiến Nghi nắm chặt lấy bả vai cô: “Vì sao phải gạt anh? Vì sao lại muốn con anh coi người khác như bố ruột? Có phải là em vẫn còn đang hận anh? Muốn khiến anh áy náy cả đời tới khi chết hay không?”

Hoa Hiền Phương đẩy anh ra: “Em không muốn lừa gạt anh, nhưng mà em nợ ân tình của Hứa Nhã Thanh, em muốn trả lại cho anh ấy. Lúc trước em cầu xin anh đừng giết đứa bé, lại cho đứa bé một cơ hội. Nhưng mà anh nhẫn tâm như vậy, tuyệt tình như vậy. Anh nhốt em lại, áp em tới bệnh viện, trói em ở trên bàn phẫu thuật, muốn lấy đứa bé từ trong cơ thể em ra. Là Hứa Nhã Thanh cứu mạng thằng bé, mạng của thằng bé là Hứa Nhã Thanh cho, không phải anh. Kiến Quân ở trong bụng em chậm rãi lớn lên, người ở bên cạnh đứa bé vẫn luôn là Hứa Nhã Thanh, sau khi đứa bé được sinh ra, cũng là Hứa Nhã Thanh chăm sóc đứa bé, anh ấy thích hợp làm bố Kiến Quân hơn anh.”

Mỗi một chữ của cô đều giống như viên đạn bắn mạnh vào tử huyệt của Lục Kiến Nghi, khiến anh choáng váng hôn mê, mắt nhìn chằm chằm mà nội tạng thì quằn quại.

“Cho tới bây giờ em vẫn không nghĩ tới bản giám định DNA kia chính là do Hứa Nhã Thanh sửa, ngay từ lúc bắt đầu anh ta đã bụng dạ khó lường.”

“Anh đừng lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Nhã Thanh là người tốt nhất ở trên thế giới này. Nếu là anh ấy sửa, anh ấy căn bản không cần cứu đứa bé. Đứa bé không còn, em sẽ hận anh thấu xương, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh. Hơn nữa ở nước An Kỳ mấy năm, cho tới bây giờ anh ấy vẫn không chạm vào em. Bọn em là vợ chồng hợp pháp, nếu anh ấy yêu cầu, em sẽ không từ chối.”

Lục Kiến Nghi chấn động mạnh: “Cho tới bây giờ anh ta vẫn không chạm vào em? Không phải hai người…”

Chương 853: Em nợ ân tình của anh ấy

“Em nói rồi chỉ có một lần, nhưng mà lần đó không phải ở nước An Kỳ, mà ở khách sạn Hilton. Nhưng sau này sự thực chứng minh, người đó không phải là anh ấy, mà là anh.” Từng chữ từng câu của Hoa Hiền Phương đều rất có lực.

Trong lòng Lục Kiến Nghi giống như dời núi lấp biển, giống như trong lòng có hàng chục nghìn con ngựa phi nước đại.

“Anh thấy tên kia coi như có quy củ, không đi so đo với anh ta nữa.”

“Anh ấy đã cứu em, cứu Kiến Quân, cho bọn em sinh mệnh và cuộc sống mới, anh ấy là ân nhân của bọn em. Thực ra em đã nói chuyện Kiến Quân cho anh ấy, anh ấy cũng biết Kiến Quân không phải con trai ruột của anh ấy, nhưng mà anh ấy vẫn coi Kiến Quân như con ruột mà đối đãi. Anh có thể không nói ra chân tướng được không? Đừng phá hủy mối quan hệ giữa bố con bọn họ. Em nghe Kiến Quân nói, anh ấy sẽ nhanh chóng có con của mình, có lẽ anh ấy đã tìm được cô gái mà anh ấy thích, đợi anh ấy sinh con xong rồi nói, có được không?”

“Nói sớm hay muộn có khác gì nhau? Ngày mai anh sẽ để Kiến Quân nhận tổ quy tông, một giây cũng không muốn đợi nữa.” Thái độ của Lục Kiến Nghi vô cùng kiên quyết, trong chuyện này, không có đường sống thương lượng.

“Thằng bé vốn ở cùng với anh, cũng coi anh như bố ruột mà đối đãi. Ở trong chuyện này, anh cũng nợ Hứa Nhã Thanh, anh ấy cứu vợ con anh, anh nên trả nợ cho anh ấy. Nếu anh không đồng ý, vậy thì từ nay về sau em sẽ không để ý tới anh nữa.” Hoa Hiền Phương dùng lực thô bạo, đẩy mạnh anh.

Lục Kiến Nghi quả thực gặp trở ngại: “Hoa Hiền Phương, có phải ở trong lòng em, Hứa Nhã Thanh quan trọng hơn anh hay không?”

“Có phải hay không đều không quan trọng, em nợ anh ấy đời này đều khó mà trả hết, em chỉ muốn cố gắng bù lại cho anh ấy, khiến lòng mình dễ chịu hơn một chút.” Cô nói rất nhỏ.

Lục Kiến Nghi im lặng, đi tới trước quầy bar, uống một ly cocktail không độ.

Sau khi uống xong, anh bất đắc dĩ mà vô lực nói: “Chỉ có thể đợi con của anh ta sinh ra, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của anh.”

“Được.” Hoa Hiền Phương gật đầu.

Lục Kiến Nghi đi ra khỏi phòng, Hứa Kiến Quân đang ở phòng trẻ sơ sinh chơi với em trai em gái.

Lục Kiến Nghi vươn tay bế cậu bé lên, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cái: “Nhóc con, nghỉ hè thì ở nhà, đừng chạy linh tinh khắp nơi.”

Vẻ mặt Hứa Kiến Quân hoang mang nhìn anh, cảm thấy hôm nay anh là lạ.

“Bố ma vương, mấy ngày nay con không ở nhà, bố rất nhớ con sao?”

“Ừm, vô cùng nhớ, con có nhớ bố không?” Lục Kiến Nghi cười nói.

“Có một chút.” Hứa Kiến Quân chớp to mắt nhìn anh: “Trong nhà có em trai em gái, con có ở đây hay không, đối với bố mà nói không có quan hệ gì đúng không?”

“Ai nói? Con là một phần tử trong nhà, quan trọng giống như em trai em gái. Con không ở trong nhà, đều không có người đánh bóng chày với bố.” Lục Kiến Nghi vô cùng cưng chiều xoa đầu cậu bé.

Hứa Kiến Quân nở nụ cười rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Vậy thì buổi sáng mỗi ngày bố đều có thể đánh bóng chày với con được không? Giống như ba vậy.”

“Đương nhiên có thể.” Lục Kiến Nghi hôn lên mặt cậu bé một cái. Anh càng nhìn đứa bé càng thấy lớn lên giống anh. Anh rất vui vì không mất đi cậu bé.

Hứa Kiến Quân ôm lấy cổ anh, dùng gương mặt nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt anh: “Ngày hôm qua chú Ngọc Thanh gọi điện cho con, chú ấy cũng được nghỉ hè, muốn tới bên bọn con chơi đùa, bọn con dự định chơi phi thuyền vũ trụ mấy ngày.”

“Được, ngày mai chúng ta sẽ chuyển tới bên kia ở.” Trong mắt Lục Kiến Nghi tràn ngập yêu thương nói.

Ngày hôm sau, bọn họ cùng nhau tới biệt thự Al ở vùng ngoại ô.

Bọn nhỏ đang chơi trong phi thuyền vũ trụ.

Lục Kiến Nghi thì ở trong phòng bếp bận rộn, anh đang làm mì cho bọn trẻ. Đương nhiên, anh chủ yếu muốn làm cho con trai cả ăn.

Anh nhớ rõ thằng bé từng nói, rất thích ăn mì do anh làm.

Hoa Hiền Phương đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh, trái tim run rẩy.

Cô biết, anh muốn bồi thường lại những thua thiệt đối với con trai.

Thực ra đối với chuyện này, cô đã sớm không trách anh nữa.

Anh là một vị thần cao cao tại thượng, sao có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện vợ sinh con của người khác?

“Thơm quá nha, đã lâu rồi em không được ăn mì do anh làm.” Cô cười khẽ nói.

“Nếu em muốn ăn, mỗi ngày anh đều có thể làm cho em ăn.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhếch lên độ cong mê người.

Cô cười tinh nghịch: “Hai tay của anh hô mưa gọi gió, không phải dùng để xuống bếp. Em biết, anh muốn yêu thương con trai, thực ra anh vẫn luôn đối xử với thằng bé rất tốt, thằng bé rất yêu anh.”

Lục Kiến Nghi nhún vai: “Bây giờ anh yêu thương thằng bé như thế nào, đều cảm thấy không đủ.”

Thực ra sở dĩ anh đồng ý với Hoa Hiền Phương không nói ra chân tướng, là có nguyên nhân, anh lo lắng Kiến Quân biết được những chuyện mà anh làm lúc trước, không chịu tha thứ cho anh.

Lúc thằng bé ở trong bụng mẹ, đã gặp phải rất nhiều khó khăn. Mà người làm bố như anh không chỉ không bảo vệ thằng bé thật tốt, còn tự tay giết chết thằng bé.

Anh nợ thằng bé nhiều lắm, anh muốn chuộc tôi, muốn bù đắp lại mọi thứ cho thằng bé.

Hoa Hiền Phương đi tới, ôm lấy anh từ phía sau: “Kiến Quân là đứa bé có vẻ nhạy bén, anh đừng biểu hiện quá mức, nếu không thì thằng bé sẽ cảm thấy là lạ.”

“Anh biết.” Lục Kiến Nghi hơi gật đầu.

Sau khi làm mì xong, bọn họ từ phi thuyền chạy vào nhà ăn.

“Bố ma vương, hôm nay bọn con đóng quân dã ngoại ở sao hỏa, bố nói xem bọn con có gặp phải người ngoài hành tinh hay không ạ?”

“Có khả năng, các con nên chú ý một chút.” Lục Kiến Nghi bưng mì cho cậu bé, biết cậu bé là động vật ăn thịt, anh đã cho rất nhiều thịt bò vào trong bát của cậu bé.

Cậu bé ăn một miếng, chẹp miệng nói: “Ăn ngon thật, bố ma vương, bố làm mì ăn ngon nhất, còn ngon hơn khi ăn ở nhà hàng.”

“Lúc nào con muốn ăn thì nói cho bố biết, bố lập tức làm cho con ăn.” Lục Kiến Nghi vô cùng cưng chiều nói.

“Dạ.” Hứa Kiến Quân cười gật đầu.

Ăn xong mì, Lục Kiến Nghi dựng lều trại cho bọn nhỏ, người máy Albert phụ trách canh gác.

Hứa Kiến Quân cắm vào cho nó rất nhiều trình tự, bây giờ nó đã là một người máy toàn năng.

Kiến Dao đi tới, vỗ đầu nó, ngọt ngào ngây thơ nói: “Albert, bây giờ anh là một người máy trưởng thành, cần phải học tự mình lớn dần.”

“Dạ, công chúa điện hạ nhỏ.” Người máy đáp: “Bây giờ tôi đã học được rất nhiều thứ, tri thức mà tôi nắm giữ có thể đánh bại chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm người máy trên cả thế giới.”

Lục Sênh Hạ cười nói: “Vậy không phải không một phần trăm là ai?”

“Là tôi tương lai đạt được tiến hóa.” Albert trả lời.

Hứa Kiến Quân đắc ý nói: “Ở phương diện đối thoại trí tuệ và năng lực, Albert không có chướng ngại trao đổi với nhân loại, nó có thể nói năm loại ngôn ngữ, lợi hại giống như cháu.”

“Woa, không nghĩ tới cháu cải tiến nó lại lợi hại như vậy.” Tư Mã Ngọc Thanh giơ ngón cái lên.

Lục Kiến Nghi mỉm cười, không hổ là con trai cả của anh, kế thừa năng lực công nghệ cao của anh.

Chương 854: Có thể cùng chơi đùa

“Sau này cháu còn muốn tạo ra rất nhiều người máy, cháu muốn nhân loại chính thức bước vào kỷ nguyên của trí tuệ nhân tạo.” Hứa Kiến Quân nói với vẻ đầy tham vọng.

Lục Kiến Nghi xoa đầu cậu bé: “Đợi con trưởng thành, tiếp quản công việc của bố, bố có thể vinh quang về hưu, dẫn theo mẹ con đi du lịch khắp thế giới.”

Hứa Kiến Quân trợn to mắt nhìn, mang theo chút hoang mang nhìn anh: “Bố ma vương, người nối nghiệp của bố là Kiến Diệp, không phải con.”

“Con là anh trai, đương nhiên trách nhiệm này phải do con gánh vác.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.

“Nhưng mà…” Hứa Kiến Quân định nói mình không phải con của nhà họ Lục, nhưng bị Lục Kiến Nghi ngắt lời: “Không có nhưng mà, bố đã bàn bạc với mẹ con xong xuôi, sau này con nối nghiệp bố, Kiến Diệp nối nghiệp của mẹ.”

Hoa Hiền Phương bị sặc một cái, cô phỏng đoán chỉ cần đứa bé nhận tổ quy tông, e rằng Lục Kiến Nghi sẽ chỉ định người thừa kế. Thằng bé là con trai trưởng, Lục Kiến Nghi lại cảm thấy mình nợ thằng bé rất nhiều, đương nhiên là sẽ giao vị trí cho này cho thằng bé.

“Chuyện này đợi bọn nhỏ lớn một chút rồi nói sau, nhỡ đâu bọn trẻ không muốn kế thừa gia nghiệp, muốn tự lập môn hộ thì sao?”

“Nhà họ Lục nhất định phải có một người thừa kế, cho dù tự lập môn hộ, cũng phải trở về kế thừa gia nghiệp.” Lục Kiến Nghi nghiêm túc nói.

Anh cũng ở bên ngoài tự lập môn hộ, không phải cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trở về kế thừa gia nghiệp.

Lục Sênh Hạ ngầm nhìn lén anh, cảm thấy trong chuyện này có vấn đề.

Anh cả để Kiến Quân làm người thừa kế, đây là đang đùa giỡn sao?

Kiến Quân không phải con ruột của anh, chỉ là con riêng mà thôi, sao có thể kế thừa gia nghiệp?

Hay là nói, anh chuẩn bị giao Đế Vương cho thằng bé, mà không phải nhà họ Lục?

“Anh cả, dù sao con trai của anh nhiều, muốn chọn thì chậm rãi chọn đi, đừng sốt ruột, ngoại trừ Kiến Quân và Kiến Diệp, vẫn còn bánh trôi mà. Tuy thằng bé nhỏ tuổi nhất, nhưng anh không thể quên thằng bé nha?”

“Thằng bé nhỏ nhất, như vậy chia không tới lượt thằng bé, sau này thằng bé tự lực cánh sinh, tự mình gây dựng sự nghiệp.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.

Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió, cô thương cho bánh trôi nhỏ, bây giờ ở địa vị không được sủng ái nhất.

Kiến Dao chớp to mắt nhìn bố: “Bố, vì sao bố và mẹ muốn chia đồ cho anh trai và em trai, sao không nhắc tới tên con, hai người không định chia cho con một chút nào sao?”

Theo ý cô bé, bố mẹ phân tới phân lui, hẳn là đồ chơi rất tốt, cô bé cũng muốn chơi cùng.

Lục Kiến Nghi vuốt ve gương mặt hồng hào của con gái: “Bố giữ lại đồ tốt nhất cho Kiến Dao. Không phải Kiến Dao thích baby sao? Bố sẽ thua mua công ty đồ chơi lớn nhất thế giới giao cho Kiến Dao quản lý, có được không?”

“Được ạ.” Kiến Dao vui vẻ vỗ tay: “Vậy con sẽ bảo bọn họ làm Barbie dựa theo thiết kế của con, con thiết kế rất nhiều quần áo đẹp cho Barbie, còn có kiểu tóc đẹp nữa.

“Bảo bối giỏi quá.” Vẻ mặt Lục Kiến Nghi đầy cưng chiều khen ngợi.

Hoa Hiền Phương đỡ trán lau mồ hôi, sau này cô phải giáo dục con của mình thật tốt, phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối không thể có hành động tranh giành gia sản.

Trong đầu Hứa Kiến Quân xuất hiện một chút nghi ngờ.

Cậu bé cảm thấy hai ngày nay bố ma vương có chút kỳ lạ, nhưng không thể nói ra được là lạ ở chỗ nào.

Chơi một lát, cậu bé giống như nghĩ tới chuyện gì đó, cười nói: “Bố ma vương, con có thể mời cậu Như Thông và dì Cố tới đây chơi không ạ?”

“Nơi này là của con, con là chủ nhân nhỏ, cho con quyết định.” Lục Kiến Nghi nói.

Hứa Kiến Quân giơ cổ tay lên, dùng điện thoại đồng hồ gọi điện cho Tần Như Thông và Cố Nhược Đồng.

Lúc đến buổi chiều hai bọn họ tới đây.

“Cậu, dì Cố, đây là phi thuyền vũ trụ do bố ma vương tạo ra cho con, có thể bay ra bên ngoài hệ ngân hà…”

Cố Nhược Đồng kinh ngạc trợn to mắt.

Cô ấy đã sớm nghe nói tới Đế Vương là công ty công nghệ cao thông minh Al đứng đầu thế giới, hôm nay chính mắt nhìn thấy “món đồ chơi” do Lục Kiến Nghi làm ra cho con mình, thì có thể biết Đế Vương cường đại tới mức độ nào.

“Người đỡ đầu Al quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất chính, người nào nắm giữ được công nghệ đỉnh cao, người đó có thể khống chế được mạch máu kinh tế của thế giới trong tương lai.” Hứa Kiến Quân lắc lư cái đầu, giống như ông cụ non, nghiêm túc nói.

Đối với bố ma vương, trong lòng cậu bé vô cùng sùng bái. Nhìn xa trông rộng của anh, thông minh cơ trí của anh, bày mưu nghĩ kế của anh, đều là những thứ cậu bé muốn cố gắng học tập.

Sau này trưởng thành, cậu bé cũng muốn làm một người lợi hại giống như bố ma vương.

Kiến Diệp cũng thích chơi người máy, đây là bản tính theo bố, cảm thấy có hứng thú đối với những thứ công nghệ cao.

“Cậu, hôm nay chúng ta sẽ lên sao hỏa đóng quân dã ngoại, Albert và Newton là thủ vệ của chúng ta. Albert là người máy của anh trai, Newton là người máy của cháu. Tuy Newton còn chưa lợi hại bằng Albert, nhưng mà mỗi ngày cháu đều đang cải tiến nó, nhất định có thể khiến Newton trở nên lợi hại giống như Albert.” Kiến Diệp ngọt ngào ngây thơ nói.

Tần Như Thông bế cậu bé lên cao: “Newton của Kiến Diệp nhà chúng ta cũng rất lợi hại, có thể kề vai chiến đấu với Albert, cùng bảo vệ sao hỏa.”

Hoa Hiền Phương cầm một cái giỏ đi tới: “Như Thông, Nhược Đồng, ở sân sau có rất nhiều nho, có thể làm phiền hai người đi hái một ít mang về hay không?”

“Được.” Tần Như Thông gật đầu, cùng đi ra ngoài với Cố Nhược Đồng.

Hoa Hiền Phương ở phía sau cười trộm, đây là muốn hai bọn họ có cơ hội ở riêng với nhau.

Cô lén hỏi thăm với thư ký của Tần Như Thông, từ ngày gặp mặt xong, Tần Như Thông không đi tìm Cố Nhược Đồng.

Tiến triển quá thong thả, không phải chuyện tốt, cô cần làm một ít chất xúc tác.

Đi vào vườn nho, Cố Nhược Đồng ở trong lòng tìm kiếm đề tài.

“Bọn nhỏ của chị Hiền Phương thật đáng yêu, cả đám đều là thần đồng nhỏ có IQ cao. Trong nhà có đứa trẻ, sẽ vô cùng náo nhiệt. Nhà chúng tôi chỉ có mình tôi, có đôi khi tôi rất hâm mộ những người có anh chị em, có thể cùng nhau chơi đùa.”

“Sau này cô có thể sinh thêm mấy đứa bé.” Tần Như Thông thản nhiên nói.

Đôi má Cố Nhược Đồng ửng đỏ: “Tôi còn chưa có bạn trai.”

“Sẽ có thôi.” Tần Như Thông vừa hái nho vừa nói.

“Nho ở đây thật to.” Cô ấy ăn thử một quả: “Oa, thật ngọt, bọn nhỏ nhất định rất thích ăn.”

“Vậy thì hái nhiều một chút, tên nhóc Tư Mã Ngọc Thanh là vua bụng bự.” Tần Như Thông cười nói.

Cố Nhược Đồng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Anh Tần, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

“Cô muốn hỏi chuyện gì?” Giọng điệu của Tần Như Thông không chút để ý.

“Anh có người trong lòng không?” Giọng nói của Cố Nhược Đồng rất nhẹ, giống như một cơn gió nhẹ.

Chương 855: Làm bà mối tốt lắm

Tần Như Thông hơi ngẩn ra, liếc mắt nhìn cô ấy với hàm ý sâu xa: “Có.”

Đời này kiếp này, anh ta chỉ yêu mình Hoa Hiền Phương.

Khóe miệng Cố Nhược Đồng hơi co rúm lại, hái một chùm nho: “Cô ấy nhất định là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

“Cô ấy là cô gái tốt nhất trên thế giới này, đáng tiếc duyên phận giữa hai chúng tôi đã bỏ lỡ.” Tần Như Thông mang theo chút bi thương nói.

Cố Nhược Đồng hơi chấn động: “Cô ấy gả cho người khác rồi sao?”

“Cô Cố, tôi nghĩ cô nên dành tinh lực vào trong công việc, đừng nghĩ những chuyện khác ngoài công việc.” Tần Như Thông lạnh nhạt nói, những lời này là né tránh đề tài, cũng uyển chuyển nói với cô ấy, mình không muốn tìm bạn gái.

Sao Cố Nhược Đồng có thể nghe không hiểu? Cô ấy rủ mắt xuống, lông mi nồng đậm tạo ra hai bóng mờ mất mát ở phía dưới mí mắt.

Lúc hai người trở về, một người đi ở phía trước, một người đi ở phía sau.

Hoa Hiền Phương liếc nhìn ra được, không có chút tiến triển nào.

Như Thông đã đóng cửa trái tim của mình, nếu muốn mở ra một lần nữa, không phải dễ dàng như vậy.

Ăn quả nho xong, cô gọi anh ta cùng nhau đi dạo ở bên hồ.

“Như Thông, em nhớ rõ anh là một người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời, sao bây giờ lại biến thành núi băng lạnh lùng rồi.”

Anh ta lắc đầu bật cười: “Không phải là anh đang tỏa sáng nóng lên sao? Đâu có không ấm áp nữa?”

“Anh ngồi bên cạnh cô Cố, không giống như núi băng sao?” Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ, dùng giọng điệu giống như vui đùa nói.

Tần Như Thông thở dài: “Hiền Phương, bây giờ anh một mình rất tốt, nếu bên cạnh có thêm phụ nữ, trái lại sẽ cảm thấy phiền lòng.”

855.jpg

Hoa Hiền Phương giảo hoạt trừng anh: “Nói thực ra em vừa phải xử lý công ty, vừa phải xử lý nhà họ Lục, rất mệt. Anh sớm một chút sinh con dâu tương lai ra cho em, em có thể về hưu sớm một chút, có phải hay không? Hơn nữa Kiến Quân nhà chúng em đã hơn năm tuổi, anh bây giờ tìm vợ mang thai, đợi sinh đứa bé ra, cũng đã chênh lệch bảy tuổi, nhỡ đâu đứa đầu tiên không phải là con gái, vậy thì phải đợi thêm hai năm, không khéo lại chênh nhau tận mười tuổi ấy chứ.”

Lúc cô nói cũng không nghĩ quá nhiều, Tần Như Thông trời sinh tính tình nhạy bén, lập tức nghe ra được manh mối: “Có phải em nói nhầm rồi không, người thừa kế tương lai của nhà họ Lục không phải là Kiến Diệp à? Sao có thể là Kiến Quân? Bây giờ Kiến Diệp còn chưa được hai tuổi.”

Lúc này Hoa Hiền Phương mới giật mình nói mình nói sai rồi, vội vàng che miệng lại.

“Dù sao anh nhanh kết hôn đi, sinh con dâu cho em.”

Tần Như Thông nhìn cô với hàm ý sâu xa, một chút sắc bén xuất hiện từ trong đáy mắt: “Hiền Phương, có phải Kiến Quân là con trai của Lục Kiến Nghi hay không?”

Hoa Hiền Phương bị sặc mạnh một cái: “Vừa rồi em chỉ nói ví dụ mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều. Em chính là cảm thấy cô Cố không tệ, hai người có thể ở bên nhau thử xem. Nếu hợp thì thử hẹn hò, không hợp thì làm bạn bè bình thường được rồi.”

Trong lòng Tần Như Thông đã biết trước, từ nhỏ bọn họ đã lớn lên bên nhau, có thể nói anh ta là người hiểu rõ cô nhất trên thế giới này, mỗi khi cô muốn nói sang chuyện khác, thì có chuyện đang gạt anh ta.

Nhưng anh ta có chừng mực, cô không muốn nói, tất nhiên là có băn khoăn của cô. Anh ta sẽ không vạch trần, mọi người hiểu trong lòng mà không nói ra.

Hoa Hiền Phương cũng đã nhìn ra, muốn thuyết phục Tần Như Thông, gần như là không có khả năng, chỉ có thể ra tay từ chỗ Cố Nhược Đồng.

Nữ truy nam như cách tầng sa.

Em dâu và em trai không phải cũng như vậy sao?

Sau khi ăn cơm tối xong, cô hẹn Cố Nhược Đồng đến vườn hoa ngắm hoa.

455-1-2.jpg

Hiện giờ hai bọn họ rất tốt, như keo như sơn.”

Giọng nói của Hoa Hiền Phương không cao không thấp, không nhanh không chậm, giống như chỉ đang trình bày một chuyện thực, không mang bất cứ sắc thái tình cảm gì.

Cố Nhược Đồng vươn chân đá một hòn đá nhỏ: “Thực ra bây giờ em chỉ muốn làm bạn với anh Tần.”

“Vậy rốt cuộc cô có thích anh ấy hay không? Cô lớn lên ở Châu u, người phương Tây các cô không phải rất trực tiếp sao?” Hoa Hiền Phương đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Trên đôi má Cố Nhược Đồng hiện lên vẻ ửng hồng: “Em… Em thích anh Tần, nhưng mà anh ấy không thích em, anh ấy đã có người trong lòng.”

“Chuyện đó đều là chuyện quá khứ, anh ấy sớm đã buông xuống, chỉ là vẫn không có ai bổ sung vào chỗ trống đó.” Hoa Hiền Phương nói.

“Bỏ xuống rồi sao?” Cố Nhược Đồng lắc đầu: “Em không nghĩ là như vậy.”

Lúc Tần Như Thông nhắc tới cô gái kia, thâm tình ở trong mắt gần như nồng đậm không tan đi được, cô ấy căn bản không có biện pháp thay thế cô gái đó.

Hoa Hiền Phương nhún vai: “Tình cảm của con người không phải không thể thay đổi. Năm đó tôi mất đi người quan trọng nhất trong sinh mạng của tôi, tôi thề sẽ không yêu người khác. Nhưng mà sau này tôi gặp chồng của tôi, tôi lại bắt đầu cuộc sống mới. Bây giờ tôi vô cùng hạnh phúc, cũng rất vui vẻ. Anh ấy không chỉ là chồng của tôi, cũng là linh hồn bầu bạn của tôi. Anh ấy thường xuyên nói với tôi, tuy ở tâm lý của tôi, anh ấy không phải đứng vị trí số một. Nhưng anh ấy có cả đống thời gian, sớm muộn gì sẽ vượt qua được người phía trước. Tôi biết, Như Thông đang cần một người như vậy, có thể làm việc nghĩa không chùn bước ở bên cạnh anh ấy, không quan tâm trong lòng anh ấy còn có người khác hay không, chỉ tin tưởng vững chắc, dựa vào cố gắng của mình, một ngày nào đó có thể thay thế được cô ấy.”

Cố Nhược Đồng bị lời nói của cô cảm hóa.

“Mỗi người đều từng có quá khứ, anh Tần không thể nào quên người yêu lúc trước, nói lên anh ấy là một người thâm tình, càng đáng để em thích. Em… Em sẽ cố gắng, không phải Nguyệt Hạ có một câu ngạn ngữ gọi là chân thành, kiên định thì sẽ thành công sao? Em tin một ngày nào đó, anh Tần sẽ bị em làm cho cảm động.”

Hoa Hiền Phương cười gật đầu.

Như vậy là được rồi.

“Cô Cố, trước đây hẳn là cô từng có bạn trai đúng không?”

“Không có, mẹ em không hi vọng em yêu đương lúc học đại học, em cũng muốn chuyên tâm vào việc học của mình, cho nên không thử yêu đương.” Cố Nhược Đồng nói rất nhỏ. Tuy sinh ra ở Châu u, nhưng cô ấy là một người vô cùng truyền thống. Nếu muốn yêu đương, nhất định phải là người mình thích, thà ít mà tốt.

Chương 856: Sửa đều không nhận ra

Hoa Hiền Phương vẫn rất xem trọng Cố Nhược Đồng, cô ấy trẻ tuổi xinh đẹp, gia thế tốt, các phương diện đều vô cùng xứng đôi với Tần Như Thông, hi vọng có một ngày cô ấy có thể đả động tới Tần Như Thông, khiến anh ta buông bỏ cô, bắt đầu cuộc sống mới.

Trong phòng, Lục Kiến Nghi và Tần Như Thông dẫn theo đám nhỏ xây thành lũy vũ trụ, bọn họ phải chống đỡ sự tấn công của quái vật ngoài hành tinh.

Chơi một lát, Hoa Hiền Phương gọi mọi người cùng nhau ăn trái cây.

Lục Sênh Hạ ăn hết một quả nho, dùng giọng điệu không chút để ý nói: “Ngọc Thanh, nghe nói mẹ em và chị gái đã trở về, em muốn về nhà ở hay không?”

“Em muốn trở về nhà, nhưng mà cô ở chỗ đó, cô và dượng cãi nhau, rời nhà trốn đi, chạy tới nhà em ở. Em rất sợ nha, thực sự sợ cô ấy nửa đêm tỉnh dậy cắt dưa hấu, giết chết bố mẹ em.” Tư Mã Ngọc Thanh ôm lấy cánh tay, sợ run cả người.

“Bà ta còn đang ở nhà em sao?” Lông mày Lục Sênh Hạ hơi nhướng lên.

“Đúng vậy, em thấy dượng không dự định đi đón cô ấy, có lẽ dượng cũng sợ cô ấy.” Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi.

“Bà ta không có chữa trị sao?” Lục Sênh Hạ hỏi.

“Em nghe nói mộng du không thể chữa trị hết, trừ khi mỗi ngày đều uống thuốc khống chế bệnh tình, nếu không chỉ cần dừng thuốc, sẽ phát tác.” Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi, nghĩ tới tình cảnh cô giết chết con chuột đồng nhỏ, cậu bé vô cùng sợ hãi.

Lục Sênh Hạ thở dài, như vậy thì bệnh tinh thần rất khó chữa, mẹ nhất định là do tính kế cẩn thận, dùng não quá mức, mới bị mộng du.

“Bà ta như vậy còn không biết hối cải, chẳng trách bố sẽ ghét bỏ bà ta.”

“Giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, cháu thấy bà nội không thay đổi được. Cháu đoán chỉ cần bà ta có chút suy nghĩ gì đó, sẽ mộng du, đây gọi là ban ngày nghĩ như thế nào, buổi tối sẽ mơ như thế ấy.” Hai tay của Hứa Kiến Quân ôm ngực, giống như ông cụ non giễu cợt.

“Cho nên chú không dám về nhà ở, chỉ dám trở về thăm mẹ vào ban ngày, buổi tối trở về nhà dượng ngủ.” Tư Mã Ngọc Thanh có chút buồn bực nói.

Hứa Kiến Quân vỗ vai cậu bé: “Chú Ngọc Thanh, không bằng chúng ta nghỉ hè đều ở đây, chú có thể mỗi ngày chơi cùng với bọn cháu.”

“Được thôi.” Tư Mã Ngọc Thanh điên cuồng gật đầu, đôi mắt mừng rỡ híp thành một đường nhỏ.

Hoa Hiền Phương cười: “Chỉ cần mọi người vui vẻ, nghỉ ngơi ở đâu đều được hết, qua vài ngày nữa, mẹ lại dẫn mấy đứa tới bờ biển nghỉ ngơi, cho các con chơi đùa vui vẻ.”

“Quá tuyệt vời.” Bọn họ vui vẻ tới mức vỗ tay.

Hứa Kiến Quân xoay đầu nhìn về phía Tần Như Thông và Cố Nhược Đồng: “Cậu Như Thông, dì Cố, nếu hai người rảnh, cứ tới đây nghỉ phép với bọn cháu, được không?”

“Được.” Đôi môi mỏng của Tần Như Thông hơi mở ra. Thực ra anh ta sớm đã bắt đầu hoài nghi thân thế của tên nhóc kia, cậu bé càng lớn càng giống Lục Kiến Nghi, nhất là lông mày và đôi mắt.

Cố Nhược Đồng cũng gật đầu, cô ấy rất thích mấy đứa nhóc này, mỗi một đứa đều giống như thiên sứ nhỏ, xinh đẹp, thông minh lại đáng yêu, khiến trái tim cô ấy đều đã mềm nhũn.

Đợi một lúc sau, bọn họ rời đi.

Tư Mã Ngọc Thanh ăn một miếng thanh long, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Chắc mọi người chưa từng thấy chị cả và chị hai em phẫu thuật thẩm mỹ trở về, trở nên khá đẹp, quả thực như biến thành một người khác, em đều không nhận ra được nữa. Thực sự không nghĩ tới kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài lại cao siêu như vậy, chị gái của em xấu như thế, đều có thể chỉnh sửa thành một cô gái xinh đẹp.”

Lục Sênh Hạ chậc chậc nói: “Em vừa nói như vậy, chị thực sự muốn nhìn xem một chút, hai chị gái của em, rốt cuộc biến thành như thế nào rồi?”

“Vậy ngày mai em gọi điện cho bọn họ, gọi bọn họ ra cho chị xem.” Tư Mã Ngọc Thanh cười ha ha, lại nói thêm: “Chị không biết bây giờ hai bọn họ đỏm dáng tới mức nào đâu, cả ngày đều đứng trước gương không ngừng soi, mỗi ngày đều muốn thay ba bộ quần áo.”

“Chuyện này lúc trước chị cũng lĩnh hội từ chị gái giả rồi.” Lục Sênh Hạ cười, trên mặt có chút mỉa mai.

“Chị ba của em từ nước ngoài trở về, cũng ầm ĩ muốn phẫu thuật thẩm mỹ, có lẽ qua một thời gian ngắn nữa, mẹ em sẽ ra nước ngoài.” Tư Mã Ngọc Thanh chu mỏ, trong nhà này, chỉ có cậu bé không cần phẫu thuật thẩm mỹ, tướng mạo của một người, vẫn nên để tự nhiên tốt nhất.

Lục Sênh Hạ ăn một quả anh đào, chậm rãi nói: “Ngọc Thanh, em ở cùng với bố chị đã quen chưa? Ông ấy là một người đàn ông, có chăm sóc em tốt hay không?”

“Dượng đối xử với em rất tốt, mỗi lúc trời tối đều kể chuyện cổ tích cho em nghe, còn dạy em học bài nữa. Em cảm thấy ông ấy chắc chắn rất nhớ anh Lục, ông ấy thường kể chuyện về anh Lục cho em nghe, ông ấy nói chuyện mà ông ấy tiếc nuối nhất, chính là không cùng lớn lên với anh Lục, đợi lúc ông ấy quyết định làm một người bố tốt, anh Lục đã trưởng thành.” Tư Mã Ngọc Thanh vừa ăn thanh long, vừa nói.

Lục Kiến Nghi ngồi ở bên cạnh, anh cầm một ly nước trái cây, chậm rãi uống, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ có đôi mắt vô cùng thâm trầm, giống như giếng cổ ngàn năm, không nhìn thấy đáy.

Hoa Hiền Phương biết, những lời này chạm tới vết sẹo ở sâu trong lòng anh. Từ nhỏ, anh đã thiếu hụt tình thương của bố, sau đó được đưa tới nước An Kỳ sống một mình, thơ ấu của anh là cô độc, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh lạnh lùng.

Trong lòng anh có một cái gai, sau khi bố rời đi, cái gai này chui sâu vào trong cốt tủy, chỉ cần một ngày không rút nó ra, quan hệ giữa anh và bố sẽ không dịu đi.

Lục Sênh Hạ vươn tay khoác lên vai anh: “Anh cả, bố chắc chắn là hối hận, muốn trở về, anh tha thứ cho ông ấy, cho ông ấy một cơ hội được không?”

Ánh mắt Lục Kiến Nghi trở nên rét lạnh: “Anh không cần ông ta, nhà họ Lục cũng không cần ông ta.” Giọng điệu của anh kiên quyết mà quyết đoán, không có một chút do dự.

Từ lúc ông ấy lựa chọn Tư Mã Ngọc Như, từ bỏ anh và mẹ, anh đã không coi ông ấy là bố của mình, quan hệ bố con giữa bọn họ đời này kiếp này hoàn toàn kết thúc, không có khả năng nối lại nữa.

Lục Sênh Hạ thở dài một hơi, trên gương mặt nhỏ nhắn có thêm vài phần ưu thương.

Xem ra anh cả và bố không có cơ hội làm lành được rồi.

Bây giờ anh cả thực sự bị tổn thương, chỉ sợ sẽ không tha thứ cho bố nữa.

Hoa Hiền Phương biết rất rõ, Lục Kiến Nghi là vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, bố mang tới thương tổn và thất vọng cho anh, chỉ sợ chính anh cũng không nghĩ tới.

Thực ra thời gian một đứa bé chân chính có thể ở bên bố mẹ thực sự không nhiều, một khi bạn bỏ lỡ, cho dù làm thế nào cũng không bù nổi.

Trước đây, nhất định là Lục Kiến Nghi vô cùng khát vọng tình thương của bố, nhưng mà Lục Vinh Hàn xem nhẹ, khiến anh không còn ôm ấp hi vọng đối với ông ấy, cũng đã quen không có ông ấy tồn tại.

Sau khi về nước, anh ở mặt ngoài ở chung hài hòa với Lục Vinh Hàn, nhưng thực tế trong lòng vẫn có ngăn cách và khoảng cách, chỉ không biểu lộ ra mà thôi.

Chuyện của Tư Mã Ngọc Như giống như đè sập lạc đà cọng rơm cuối cùng, khiến oán hận chôn giấu ở trong lòng anh hoàn toàn bùng nổ.

“Sênh Hạ, cho anh trai em một chút thời gian, đừng quá sốt ruột.” Trái tim đều làm bằng thịt, một khi bị thương, sẽ không dễ dàng khép lại như thế.

Chương 857: Sẽ không tha thứ cho ông ta

Ánh mắt Lục Kiến Nghi nhìn xuyên qua cửa sổ không biết nhìn góc nào bên ngoài.

Anh còn nhớ rõ mỗi lần tới sinh nhật, anh đều vô cùng hi vọng Lục Vinh Hàn có thể trở về nhà, cùng anh ăn sinh nhật, nhưng cho tới bây giờ ông ấy đều không nhớ rõ sinh nhật của anh, cũng chưa từng ăn sinh nhật với anh một lần nào, càng khỏi phải nói tặng quà sinh nhật.

Đợi cuối cùng tới ngày ông ấy nhớ rõ sinh nhật của anh, anh đã mười bốn tuổi.

Có một số người đáng được tha thứ, nhưng có một số người thì không đáng, Lục Vinh Hàn là loại sau.

“Sau này đừng nhắc tên người này trước mặt anh nữa.” Anh đứng dậy đi lên lầu, để lại một thân khí lạnh.

Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Anh cả tức giận, anh ấy sẽ không tha thứ cho bố, làm sao bây giờ?”

Trên mặt Hoa Hiền Phương chậm rãi xuất hiện ý cười thê lương: “Chị có thể lý giải tâm trạng của anh ấy, từ nhỏ tới lớn, bố vẫn luôn là thùng rỗng kêu to, chuyện này đối với một đứa bé mà nói, là thương tổn rất lớn. Anh ấy có thể ở chung hài hòa với bố, đã là khoan dung lớn nhất, không nghĩ tới bố lại làm ra chuyện như vậy, khiến anh ấy hoàn toàn bị thương. Có câu nói gọi là bi thương tới mức chết tâm, Kiến Nghi đối với bố, có lẽ chính là như vậy.”

Hứa Kiến Quân cong môi: “Thực ra lúc trước lúc ông nội rời đi, nên dự liệu tới sẽ có kết quả như vậy, nhưng ông ấy vẫn làm ra lựa chọn như thế, khiến mỗi người đều vô cùng thất vọng. Một người trưởng thành nên chịu trách nhiệm đối với hành động của mình, gánh vác hậu quả, trên thế giới thuốc gì cũng có thể phát minh ra được, nhưng hối hận thì vĩnh viễn khó có khả năng có. Nếu bố cháu đối xử với cháu tàn nhẫn như thế, vứt bỏ cháu, cháu cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.”

Lúc cậu bé nói những lời này, Lục Kiến Nghi ở ngay góc rẽ cầu thang, nghe thấy rõ những lời cậu bé nói.

Trái tim anh thấp thỏm.

Nghĩ tới những lỗi lầm mà mình từng làm với con trai, anh lập tức cảm thấy ngực trở nên lạnh lẽo.

Nếu cậu bé biết rõ chân tướng, có thể không chịu tha thứ cho anh, cũng không để anh làm bố ma vương nữa hay không?”

Hoa Hiền Phương cũng nghĩ tới điểm này, vội vàng nói: “Kiến Quân, giữa bố con với nhau không có cách nào hận quá một đêm, cho dù thế nào, trong mạch máu của đứa bé đều chảy huyết dịch của bố, chỉ cần ông ấy biết ăn năn, nguyện ý sửa lại, nên cho ông ấy một cơ hội bù lại.”

“Ồ…” Hứa Kiến Quân mím môi, không phản bác lời mẹ mình nói, nhưng trong lòng cậu bé, có cố chấp giống y như Lục Kiến Nghi.

Trong lòng Lục Kiến Nghi chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, may mà mình còn chưa nói ra chân tướng, anh muốn ở trong khoảng thời gian này biểu hiện thật tốt, tranh thủ nhận được sự khoan dung của con trai.

Sau khi trời tối đen, Hoa Hiền Phương dẫn theo bọn nhỏ tới sân, trải một cái đệm thật to, nằm lên trên ngắm sao, vô cùng thích thú.

“Bố, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, tên là sao kim đúng không ạ?” Kiến Dao chớp đôi mắt to, ngọt ngào ngây thơ hỏi.

“Đúng vậy, bảo bối.” Lục Kiến Nghi cười gật đầu.

Hứa Kiến Quân nhìn trăng lưỡi liềm ở trên bầu trời, nói: “Mặt trăng vĩnh viễn đều chỉ có một mặt hướng về phía địa cầu, người nào cũng không biết một mặt khác là như thế nào, không chừng căn cứ của người ngoài hành tinh là xây ở phía trên?”

Kiến Diệp chu môi nói: “Mặt trăng là vệ tinh của địa cầu, là thuộc về người địa cầu chúng ta, nếu người ngoài hành tinh dám xây căn cứ ở phía trên, thì chính là xâm lược, chúng ta phải đuổi bọn họ đi mới được.”

Hoa Hiền Phương bật cười, lối suy nghĩ này của con trai thực sự rất kỳ lạ.

“Có lẽ trên mặt trăng vốn có người, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Chúng ta gọi là người địa cầu, bọn họ sẽ gọi là người mặt trăng.”

“Nếu như trên mặt trăng thực sự có người, chắc chắn sẽ đi tới địa cầu, mọi người cách gần như vậy mà.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.

“Có lẽ bọn họ giống như chúng ta, khoa học kỹ thuật hàng không vũ trụ còn chưa đặc biệt phát triển, không phải chúng ta mới tới mặt trăng một lần sao?” Lục Sênh Hạ cười.

Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, chậm rãi nói: “Khoa học kỹ thuật hàng không vũ trụ của nhân loại trong tương lai, phải nhờ vào các con đi phát triển rồi.”

Tư Mã Ngọc Thanh vừa ăn thịt bò khô, vừa nói: “Em cảm thấy sớm đã có người ngoài hành tinh tới địa cầu, không phải nước An Kỳ có khu năm mươi mốt sao? Nghe nói nơi đó là trụ sở bí mật đặc biệt nghiên cứu về người ngoài hành tinh.”

“Vũ trụ lớn như vậy, ngay cả hệ ngân hà cũng chỉ là một phần nhỏ bé trong đó, chắc chắn sẽ không chỉ có trên địa cầu mới có sinh vật có trí tuệ. Nhưng mà không có người ngoài hành tinh đổ bộ tới địa cầu là một chuyện tốt, nhỡ đâu bọn họ là kẻ xâm lược, vậy thì hỏng rồi.” Lục Sênh Hạ nghiêm túc nói.

“Nếu người ngoài hành tinh là kẻ xâm lược, vậy thì cháu không thích người ngoài hành tinh, vẫn là người máy do bố làm có vẻ đáng yêu.” Kiến Dao chớp đôi mắt to nói.

“Đợi cháu trưởng thành, nhất định sẽ làm ra một người máy thông minh.” Hứa Kiến Quân nói.

Lục Kiến Nghi vuốt ve đầu cậu bé: “Trò giỏi hơn thầy, con chắc chắn sẽ mạnh hơn bố.”

“Con đứng trên vai hai người khổng lồ, đương nhiên sẽ lợi hại hơn những người khác.” Hứa Kiến Quân nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Lục Kiến Nghi biết, cậu bé đang nói tới mình và Hứa Nhã Thanh.

Cho dù như thế nào, đối với cậu bé mà nói, Hứa Nhã Thanh đều giống như bố ruột.

Cho dù nói ra chân tướng, cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi.

“Nhóc con, con hi vọng giống bố nhiều một chút, hay là giống Hứa Nhã Thanh nhiều một chút?”

“Bố ma vương và bố đều rất ưu tú, con hi vọng có thể giống bố ma vương, cũng có thể giống bố, như vậy thì biến thành người càng ưu tú hơn.” Hứa Kiến Quân cười xảo trá.

Lục Kiến Nghi lắc đầu bật cười, trái lại tên nhóc này học được đặc điểm khẩu Phật tâm xà của Hứa Nhã Thanh.

“Nhóc con, nếu có một ngày con phát hiện ra bố ma vương làm chuyện không tốt, khiến cho con khổ sở, con có thể tha thứ cho bố ma vương hay không?”

Hứa Kiến Quân sờ cằm: “Vậy phải xem là chuyện gì, nếu bố giống như ông nội, vứt bỏ chúng con và mẹ, con sẽ không tha thứ cho bố.”

Hoa Hiền Phương bị sặc một cái, thực sự không mở bình thì ai biết trong bình có gì.

Những lời mà cô vừa mới nói, rõ ràng là con trai không nghe lọt.

Khóe miệng Lục Kiến Nghi co rúm lại, nếu bàn về mức độ ác liệt, những chuyện anh làm lúc trước, cũng không khác gì bố anh làm lắm.

Đứa bé có thể tha thứ cho người bố muốn giết mình hay không?

Anh rủ mắt xuống, tinh thần trở nên chán nản.

Hoa Hiền Phương đã nhìn ra được, vỗ bả vai anh an ủi: “Cho dù thế nào đứa bé vẫn là đứa bé, dù chỉ số thông minh rất cao, tâm tư cũng rất đơn thuần, sẽ không suy nghĩ phức tạp giống như người lớn.”

Hứa Kiến Quân liếc mắt nhìn cô một cái, lại dời mắt nhìn về phía Lục Kiến Nghi: “Bố ma vương, bố làm chuyện gì không tốt sao?”

“Không có, bố chỉ đang lấy ví dụ mà thôi.” Lục Kiến Nghi nhún vai, vội vàng nói, e sợ khiến đứa bé suy nghĩ miên man.

Đôi mắt dưới lông mi dày rậm của Hứa Kiến Quân lóe sáng, giống như nghĩ tới chuyện gì đó: “Con biết rồi, bố đang suy nghĩ có nên tha thứ cho ông nội hay không, cho nên muốn nghe ý kiến của con một chút, đúng không?”

Lục Kiến Nghi cười ngượng ngùng: “Cứ cho là như vậy đi.”

Hứa Kiến Quân suy nghĩ một lát, chậm rãi nói từng chữ từng câu: “Thực ra ông nội rất tốt, có lẽ ông ấy bị bà nội hai lừa, mới làm ra quyết định sai lầm. Nếu bà nội cũng nguyện ý tha thứ cho ông ấy, bố cũng tha thứ cho ông ấy đi.”

Chương 858: Khuyên bố về nhà

Lục Kiến Nghi cười nhẹ: “Được rồi, các con tiếp tục xem sao, đừng lo chuyện của người lớn nữa.”

Anh không muốn bàn luận bất cứ đề tài gì liên quan tới bố.

Lục Sênh Hạ ngầm thở dài, nút thắt ở trong lòng anh trai, e rằng khó mà cởi ra được.

Cô ấy vẫn luôn nhớ bố, thực sự hi vọng ông ấy có thể trở về, sống cùng với bọn họ một lần nữa.

Hoa Hiền Phương nhìn ra được chút tâm tư nhỏ của cô ấy, ôm vai cô ấy nói: “Ngày mai Ngọc Thanh sẽ đi về nhà lấy người máy của thằng bé, em cùng trở về với thằng bé đi, thuận tiện nhìn xem bố.”

“Dạ.” Lục Sênh Hạ gật đầu.

Buổi tối, bọn nhỏ quyết định ngủ trong lều trại doanh địa “sao hỏa”, Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương cũng dựng một cái lều, ngủ cùng một chỗ với bọn nhỏ, thủ hộ “sao hỏa”.

Đợi bọn họ nằm xuống xong, Lục Kiến Nghi ở một bên, kể chuyện cổ tích cho bọn chúng nghe trước khi ngủ.

“Bố ma vương, hôm nay kể về chuyện người ngoài hành tinh đi ạ?” Hứa Kiến Quân nói.

“Con muốn nghe chuyện công chúa người cá.” Kiến Dao xen miệng nói.

Lục Kiến Nghi mỉm cười: “Vậy thì kể từ chuyện người ngoài hành tinh tới công chúa người cá.”

Con gái và con trai thích nghe chuyện không giống nhau, chỉ có thể như vậy, mới có thể khiến bọn họ đều cảm thấy có hứng thú.

Ngày hôm sau, Lục Sênh Hạ đi theo Tư Mã Ngọc Thanh cùng về biệt thự.

Nhìn thấy con gái tới, Lục Vinh Hàn vô cùng vui vẻ.

“Bố, có phải bố tách ra với mẹ nhỏ hay không?” Lục Sênh Hạ hỏi.

“Bà ấy bị bệnh rất nghiêm trọng, cần chữa bệnh.” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Như càng ngày càng bệnh tâm thần, nếu tách ra, có lẽ sẽ có lợi đối với cô ta.

“Bà ta vẫn ôm ấp nhớ nhung có thể giết bằng được. Con đã nói với bố rồi, bà ta không phải thực sự yêu bố, bà ta chỉ yêu nhà họ Lục sau lưng bố mà thôi. Nhưng mà bố luôn không chịu tin tưởng. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc thì u mê, tất cả chúng con đều nhìn thấu bà ta, mà bố thì chẳng hay biết gì.” Lục Sênh Hạ mang theo vài phần bi ai nói.

Trên gương mặt Lục Vinh Hàn chậm rãi có chút ý cười giễu cợt.

“Bố chỉ là quá xem nhẹ lực lượng của tiền tài và quyền lực.”

“Bố là đánh giá cao nhân tính quá.” Lục Sênh Hạ nói.

Lục Vinh Hàn vươn tay ra, vỗ bả vai con gái: “Hiếm khi con tới đây, chúng ta đừng nói mấy chuyện không thoải mái nữa, nói một số chuyện vui vẻ đi.”

Lục Sênh Hạ ôm lấy ông ấy: “Bố, con lắng cho bố nha, sau này bố định làm thế nào, vẫn ở bên ngoài sao?”

Lục Vinh Hàn thở dài một hơi: “Bố đã không thể trở về được, cứ như vậy đi.” Con trai sẽ không tha thứ cho ông ấy, anh không nói với ông ấy một câu, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn nhiều một cái.

“Bố, bố và bác gái tái hôn đi, chỉ cần bác ấy tha thứ cho bố, anh cả sẽ tiếp nhận bố một lần nữa.” Lục Sênh Hạ nói lời thấm thía. Trong chuyện này quan trọng nhất chính là bác gái.

Nếu bố trở về, cô ấy sẽ rơi vào vị trí vô cùng xấu hổ. Chỉ cần bọn họ có thể tái hôn, cái nhà này có thể hoàn chỉnh một lần nữa.

Toàn thân Lục Vinh Hàn run rẩy.

Y Hạo Phong hận ông ấy, chắc chắn còn sâu hơn con trai, bà ấy không có khả năng tha thứ cho ông ấy.

“Sênh Hạ, bố và bác gái sẽ không có khả năng tái hôn, không có bố, bà ấy sẽ càng tốt hơn.”

Tất cả bất hạnh của Y Hạo Phong đều vì ông ấy.

Đã không có ông ấy, đối với bà ấy mà nói là một loại giải thoát.

“Bác gái nói, bác ấy sẽ không gả cho người khác, vẫn ở nhà họ Lục. Con nghĩ bác ấy vẫn còn yêu bố. Bố đã hủy hoại hơn nửa nhân sinh của bác ấy, không nên bù đắp lại chút gì sao?” Lục Sênh Hạ nói.

Người nào buộc chuông thì người đó phải cởi chuông, bố không cởi nút thắt này ra, anh cả sẽ vĩnh viễn không tiếp nhận ông ấy.

Lục Vinh Hàn có băn khoăn của mình.

Ông ấy đã không còn là thiếu niên trẻ tuổi đa tình nữa, đã không phải loại mãnh liệt theo đuổi tình cảm, nghĩ tới đối mặt với lời nói lạnh nhạt, cùng với châm chọc khiêu khích của Y Hạo Phong, ông ấy chùn bước.

“Sênh Hạ, nếu bố làm ra lựa chọn sai lầm, thì nên gánh vác lấy hậu quả, cảnh đêm thê lương là trừng phạt đối với bố.”

“Không phải là bố thường xuyên nói với con, mất bò mới lo làm chuồng gắn liền với thời gian không muộn sao? Nhưng đổi sang người bố thì tinh thần sa sút như vậy, suy sụp như vậy.” Lục Sênh Hạ mang theo vài phần kích động nói.

Đây không phải là bố mà cô ấy muốn nhìn thấy.

Lục Vinh Hàn ngồi trên ghế sô pha, nâng đầu lên: “Bố vẫn chưa nghĩ ra, vì sao mẹ con lại biến thành như vậy? Bà ấy không nên giống như thế.”

Ngoại trừ không thể cho cô ta một danh phận ra, ông ấy đối với cô ta gần như là muốn gì được nấy. Chẳng lẽ cô ta còn chưa thấy thỏa mãn sao?

“Có lẽ ngay từ đầu bà ta tiếp cận bố, mục đích đã không đơn thuần. Cho nên ông nội mới phản đối bố ở bên bà ta. Ông nội là người thông minh nhất lợi hại nhất trên thế giới này, không có bất cứ người nào có thể nhìn thấu ông, không có bất cứ chuyện gì mà ông không nhìn thấu.” Lục Sênh Hạ nói.

“Anh trai con giống ông nội, không giống bố.” Lục Vinh Hàn cười giễu cợt.

“Anh cả đúng là khác bố, anh ấy nghe theo sắp xếp của ông nội, mà bố thì không.” Giọng nói của Lục Sênh Hạ giống như một cơn gió nhẹ, nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Lục Vinh Hàn.

“Các con đều vô cùng thất vọng về bố, đúng không?”

“Đúng vậy, nếu bố cứ tiếp tục sa sút như thế, chuyện gì cũng không làm, bọn con sẽ càng thêm thất vọng.” Lục Sênh Hạ nói với hàm ý sâu xa.

Lục Vinh Hàn nắm chặt cái chén trên bàn, uống một ngụm trà: “Sênh Hạ, con thực sự không có một chút tình cảm nào đối với mẹ con sao?”

“Có, cho dù thế nào, bà ta cũng là người sinh ra con mẹ của con. Nhưng mà ở trong lòng bà ta, con chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng, cũng giống như bố. Chỉ cần tới gần bà ta, bà ta sẽ có ý nghĩ gì đó đối với con. Trong lòng bà ta, không có tình thân không có tình yêu, chỉ có dục vọng.” Lục Sênh Hạ mang theo vài phần thê lương nói.

Lục Vinh Hàn im lặng.

“Có lẽ, bà ấy chỉ bị oán hận làm cho choáng váng.”

“Bà ta oán người nào, hận người nào? Hận chị dâu? Hận anh cả sao? Tất cả mọi chuyện đều do bà ta chọn, bà ta tràn ngập dã tâm, muốn làm bà chủ của nhà họ Lục, muốn mình trở thành người quản lý. Bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục là bà ta gieo gió gặt bão, không thể trách bất cứ người nào.” Lục Sênh Hạ tức giận nói.

Ánh mắt Lục Vinh Hàn nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn phía chân trời mênh mông ở bên ngoài.

“Bà ấy chỉ là một người phụ nữ, sao có thể coi trọng quyền lực như vậy?”

“Bà ta muốn làm Võ Tắc Thiên nha, hiếm khi bám được cây đại thụ như bố, không cố gắng bò lên trên, đứng trên đỉnh cao nhất sao được? Chỉ tiếc ông nội nhà chúng ta còn tinh ranh thông minh hơn Lý Thế Dân, đã sớm phá hỏng tất cả con đường.” Lục Sênh Hạ cười mỉa nói.

Bắp thịt trên mặt Lục Vinh Hàn co rúm lại.

Chẳng lẽ cho tới bây giờ Tư Mã Ngọc Như đều không yêu ông ấy sao? Chỉ muốn lợi dụng ông ấy mà thôi.

“Lúc trước bà ấy không phải như vậy.”

“Đó gọi là nằm gai nếm mật.” Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Thực ra bà ta vẫn luôn ở trong bóng tối tập kết lực lượng, tập đoàn Mã thị chỉ là một quân cờ quan trọng của bà ta. Chỉ là người định không bằng trời định, bà ta vạch kế hoạch nhiều năm như vậy, Mã Thị lại bị người khác cướp đi. Kế hoạch của bà ta bị xáo trộn, cho nên thiếu kiên nhẫn, lộ ra bộ mặt thật. Bà ta cho rằng chị dâu là người dễ bắt nạt, nhưng mà bà ta đã quên, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người. Chị dâu vốn không phải là bạch liên hoa thánh mẫu vô dụng, chị ấy và anh cả là trai gái xứng đôi vừa lứa, hoặc là không ra tay, vừa ra tay có thể tìm chuẩn tử huyệt của một người, một kích mất mạng.”

Lục Vinh Hàn xoa đầu con gái.

Cô ấy phân tích hoàn toàn thấu đáo, cô ấy đã không còn là cô gái nhỏ không hiểu sự đời lúc trước.

Chương 859: Tôi không muốn sinh

“Sênh Hạ, nếu con nhớ bố, có thể thường xuyên tới đây thăm bố. Bố chỉ không ở nhà mà thôi, quan hệ giữa hai bố con chúng ta là không thay đổi.” Lục Vinh Hàn nói.

“Vậy anh cả thì sao, bố trơ mắt nhìn quan hệ bố con của hai người kết thúc như vậy sao?” Lục Sênh Hạ bĩu môi.

Khóe miệng Lục Vinh Hàn co rúm lại, tình cảm giữa ông ấy và con trai chỉ sợ khó có thể chữa trị.

“Bố vẫn cho rằng bố xem như là một người bố đủ tư cách, đối với Kiến Nghi, bố kết thúc trách nhiệm làm người bố, nhưng mà không nghĩ tới…”

“Bố là kết thúc trách nhiệm của một người làm bố, chỉ là chậm một chút, từ lúc bố hoàn thành trách nhiệm, anh cả đã mười bốn tuổi. Con nghe nói trước khi anh cả mười bốn tuổi, bố ngay cả sinh nhật của anh ấy đều không nhớ rõ. Băng dày ba thước, nếu khối băng này đông cứng lại, bố nên tới hòa tan nó, không phải sao?” Lục Sênh Hạ nói rất nhỏ.

Lục Vinh Hàn đi tới trước quầy bar, rót một chén rượu: “Ở trong mắt con, có phải bố là người bố rất thất bại hay không?”

Lục Sênh Hạ lắc đầu: “Không phải, bố chỉ là một người vô cùng hồ đồ. Bố khiến rất nhiều người thương tâm, bác gái, anh cả, bà nội. Nếu bố không nghĩ biện pháp bù lại mà nói, cả đời này đều sẽ tiếc nuối.”

Lục Vinh Hàn giống như bị đánh trúng, bả vai co rút nhanh, nhưng ông ta không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Tư Mã Ngọc Thanh ôm cái rương nhỏ của mình, đi từ trên lầu xuống.

“Dượng, cháu nghỉ hè nên muốn tới biệt thự phi thuyền của Kiến Quân ở, tự dượng phải chăm sóc mình thật tốt đấy.”

Lục Vinh Hàn xoa đầu cậu bé: “Chơi thì được, nhưng nhớ phải làm hết bài tập hè đấy.”

“Yên tâm đi dượng, cháu sẽ làm tốt.” Tư Mã Ngọc Thanh cười nói.

Đôi mắt đen tuyền của Lục Sênh Hạ khẽ đảo hai lần, nói: “Bố, con cảm thấy không có bố ở bên cạnh, em ấy chắc chắn sẽ chơi như điên, quên làm bài tập. Cho nên lúc nào rảnh rỗi, bố nhớ phải tới nhìn em ấy, kiểm tra bài tập của em ấy.”

Tư Mã Ngọc Thanh hít sâu một hơi: “Chị họ, chị đừng có mà nói lung tung, em đã đồng ý với dượng, nhất định sẽ…” Cậu bé đang lẩm bẩm, nhưng thấy Lục Sênh Hạ nháy mắt ra hiệu, lập tức cơ trí dừng lại, đổi giọng: “Nhưng mà chị nói cũng rất đúng, con người em không quá tự giác, mỗi ngày đều chơi đùa vô cùng vui vẻ mà nói, có lẽ sẽ quên làm bài tập. Dượng, lúc dượng rảnh rỗi, thì nhớ tới giám sát cháu làm bài tập nha.”

Lục Vinh Hàn im lặng một lúc lâu, mới bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, nếu lúc nào rảnh rỗi, dượng sẽ tới thăm cháu, lúc dượng không có ở đó, cháu phải nghe lời anh Lục và chị gái xinh đẹp, biết không?”

“Cháu biết rồi ạ.” Tư Mã Ngọc Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này, trên đảo nhỏ yên tĩnh.

Mỗi ngày Đỗ Di Nhiên đều nghĩ cách làm thế nào mới trốn thoát, nhưng mà bốn phía đảo này đều là nước, gần như không có thuyền đi qua, cô ta căn bản không trốn thoát.

Nhưng mà ở bờ biển có một chiếc ca nô, cứ vài ngày, người giúp việc đều điều khiển ca nô ra ngoài mua sắm đồ ăn và đồ dùng.

Chỉ cần cô ta lén lấy đi chìa khóa, có thể điều khiển ca nô chạy thoát rồi.

Đêm khuya, lúc tất cả mọi người đi ngủ, cô ta lặng lẽ bò ra, đi vào phòng người giúp việc, tìm chìa khóa.

Cô ta nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, chìa khóa ở ngay bên trong.

Khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười hung ác nham hiểm, cô ta lén lấy trộm chìa khóa ra ngoài.

Vốn cho rằng làm thần không biết quỷ không hay, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa, đã bị một người giúp việc khác thấy được.

“Cô chủ, cô ở phòng chúng tôi làm gì?” Cô ta hỏi.

Đỗ Di Nhiên dùng lực thật mạnh đẩy cô ta ra, liều mạng chạy ra ngoài.

“Cô Đỗ, cô đừng làm bậy, cô là phụ nữ có thai, như vậy rất nguy hiểm.” Người giúp việc vừa đuổi theo vừa lớn tiếng quát to.

Đỗ Di Nhiên sắp tới ngày sinh dự tính, đương nhiên cơ thể vô cùng nặng nề, còn chưa chạy tới bên bờ biển, đã bị người giúp việc đuổi kịp, cũng nắm lấy cánh tay của cô ta.

“Buông ra.” Cô ta muốn hất tay người giúp việc ra, bởi vì dùng lực quá mạnh, không cẩn thận trượt ngã.

Trong bụng co rút nhanh, một luồng nhiệt lưu từ trong cơ thể cô ta lan ra, cô ta đau tới mức kêu to: “Tôi đau bụng, đau quá.”

Người giúp việc nhìn thấy máu trên váy cô ta, hít sâu một hơi: “Không hay rồi, vỡ nước ối, e rằng sắp sinh non.”

Người giúp việc kia cũng theo ra, hai người vội vàng nâng cô ta vào nhà.

Thần kinh toàn thân Đỗ Di Nhiên đều căng thẳng: “Tôi muốn tới bệnh viện, các người nhanh đưa tôi tới bệnh viện.”

“Không còn kịp nữa, từ nơi này ngồi ca nô tới bệnh viện cũng phải mất mấy tiếng, trong phòng có đầy đủ thiết bị đỡ đẻ, bà đỡ cũng rất có kinh nghiệm, chúng tôi sẽ đỡ đẻ cho cô ở đây.” Người giúp việc nói xong, thì đi gọi bà đỡ đang ngủ say.

Đỗ Di Nhiên sợ hãi muốn chết, sinh con ở nơi này, có khác gì thời cổ đại? Cô ta có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào.

“Người đâu, cứu mạng, ai tới cứu tôi với…” Cô ta gào khóc.

Bà đỡ nhìn tình hình của cô ta: “Cô Đỗ, bây giờ chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là phối hợp với tôi, đừng làm vùng vẫy vô ích nữa, nếu không xui xẻo chính là cô.”

“Tôi đau quá, tôi đau tới mức sắp chết rồi.” Đỗ Di Nhiên nâng bụng, thét chói tai.

“Phụ nữ sinh con, có người nào không đau, nhịn một chút thì sẽ qua.” Bà đỡ mở miệng an ủi.

“Tôi là sinh non, nhỡ đâu khó sinh thì làm sao bây giờ?” Biểu cảm của Đỗ Di Nhiên vô cùng thống khổ.

“Cô còn một tuần là tới ngày sinh dự tính, nói một cách nghiêm khắc, đã không tính là sinh non. Còn vị trí thai, tôi xem qua siêu âm B, là bình thường, chỉ cần cô dựa theo lời tôi nói mà làm, sẽ không có chuyện gì.” Bà đỡ nói.

Đỗ Di Nhiên đã không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cần có thể nhanh chóng sinh đứa con hoang trong bụng này ra, bảo cô ta làm gì cô ta cũng nguyện ý.

“Phải mất bao lâu mới có thể sinh ra, tôi đau tới mức sắp không chịu nổi rồi.”

“Có lẽ còn cần mấy tiếng nữa, thai đầu đều rất chậm.” Bà đỡ nói.

Sau đó trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu đau đớn của Đỗ Di Nhiên.

Cô ta cảm thấy mình sắp chết.

Đều tại tên khốn nạn kia, gây họa cho cô ta, hại cô ta có con, nếu không thì sao cô ta có thể gặp phải tội lớn như vậy.

Kêu một lát, vậy mà cô ta bắt đầu chửi ầm lên.

Bà đỡ vô cùng bất đắc dĩ: “Cô Đỗ, cô để dành chút sức lực đi, đừng để tới lúc nên dùng lực, cô không còn sức lực, vậy thì không xong đâu.”

Đỗ Di Nhiên nghe thấy thế, không dám mắng nữa.

Nếu đứa bé trong bụng là của Lục Kiến Nghi, cho dù cô ta liều mạng cũng sẽ sinh ra.

Đáng tiếc là đứa con hoang, không có một chút tác dụng nào.

Lục Kiến Nghi, cũng là một trong những đầu sỏ hại cô ta, nếu anh có thể thích cô ta, nguyện ý ở bên cô ta, cô ta đã không giở thủ đoạn như vậy, bị người ta chui vào chỗ trống.

Sinh con đau như vậy, sao Hoa Hiền Phương không chết đi.

Ông trời cũng quá ưu ái cô rồi.

Đợi cô ta rời khỏi nơi này, nhất định phải báo thù, phải đòi lại tất cả những thứ Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương nợ cô ta.

“Ôi, đau muốn chết, đau chết mất, tôi không muốn sinh nữa…”

Chương 860: Phát hiện quỷ kế của người nào đó

Tám tiếng sau, cuối cùng Đỗ Di Nhiên cũng sinh ra một đứa con trai.

Ngày hôm sau, người đàn ông ngồi máy bay trực thăng tới, nhìn thấy đứa bé thì vô cùng vui sướng.

Đỗ Di Nhiên không muốn liếc mắt nhìn hai bọn họ lấy một cái: “Đứa con hoang đã sinh ra, anh có thể thả tôi đi chưa?”

Người đàn ông nhún vai, người nhà họ Đỗ tìm cô ta khắp nơi, không cẩn thận ngày nào đó sẽ điều tra tới nơi này, đưa cô ta trở về, mới không để lộ mình.

“Cô yên tâm đi, qua hai ngày nữa, tôi sẽ đưa cô về.”

“Từ nay về sau, đừng lại cùng đứa con hoang này xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không tôi nhất định sẽ giết anh.” Đỗ Di Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Người đàn ông cười hung ác nham hiểm: “Đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy, cô cần tôi, chỉ có tôi mới có thể giúp cô đạt được Đỗ Thị.”

“Đừng đánh giá mình quá cao như vậy, loại con chuột thối tha giống như anh, chỉ có thể trốn ở trong cống ngầm, ngay cả mặt cũng không dám lộ ra.” Đỗ Di Nhiên tức giận, nói với giọng điệu mỉa mai.

“Suy nghĩ kỹ một chút đi, cô nhất định sẽ thay đổi chủ ý.” Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng.

Hai ngày sau, khi Đỗ Di Nhiên tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, phát hiện mình nằm trong một kho hàng bỏ hoang.

Cô ta nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài cầu cứu, người qua đường báo cảnh sát.

Người nhà họ Đỗ nhận được điện thoại của cảnh sát, vội vàng tới đây.

Nhìn thấy cô nhỏ Đỗ, Đỗ Di Nhiên nhào vào trong lòng cô ả, gào khóc.

Bên thành phố Long Minh, Hoa Hiền Phương cũng nhận được tin tức trước tiên.

“Vậy mà người kia đưa Đỗ Di Nhiên trở về, xem ra anh ta chỉ cần đứa bé.”

Lục Kiến Nghi sờ cằm: “Anh ta là sợ mình bị lộ, người của anh đã điều tra được anh ta giấu Đỗ Di Nhiên ở trên một hòn đảo nhỏ ở vùng biển quốc tế.”

“Nói như vậy bọn họ vồ hụt, tên kia đã rời đi rồi sao?” Lông mày Hoa Hiền Phương nhíu lại.

Sâu trong đôi mắt Lục Kiến Nghi xuất hiện sắc bén: “Cho dù thế nào vẫn sẽ để lại dấu vết, anh ta không chạy thoát được đâu.”

Đôi mắt Hoa Hiền Phương lóe sáng, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, hơi cao giọng nói: “Em biết rồi, anh ta muốn dùng đứa bé làm bùa hộ mệnh, cho dù là đứa con hoang, cũng có một nửa huyết mạch của nhà họ Đỗ. Nếu anh ta uy hiếp muốn giết đứa bé, nhà họ Đỗ chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý tới.”

Lục Kiến Nghi xoa đầu cô nói: “Đó là chuyện của bà cụ Đỗ, không liên quan gì tới chúng ta.”

Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Sau này Sênh Hạ sẽ gả tới nhà họ Đỗ, nếu nhà họ Đỗ xuất hiện nguy cơ, Sênh Hạ cũng sẽ chịu liên lụy. Anh thân là anh trai ruột, không có khả năng ngồi yên không để ý tới tương lai của em ấy đúng không?”

Lục Kiến Nghi búng trán của cô: “Chỉ cần biết rõ bộ mặt thật của tên kia, thì không cần lo lắng nữa. Còn chuyện xử lý anh ta như thế nào, là chuyện của nhà họ Đỗ.”

Hoa Hiền Phương hơi gật đầu: “Em càng ngày càng cảm thấy chính là người trong đoàn trợ lý của bà cụ Đỗ làm, anh ta có khả năng lấy lòng Lâm Tư Nhã, cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhau làm ra nhiều chuyện như vậy.”

Lục Kiến Nghi cũng nghĩ như thế.

Lâm Tư Nhã này có vấn đề rất lớn, nhưng động cơ của cô ta là gì?

“Lúc Lâm Tư Nhã ở nước ngoài từng xảy ra tai nạn xe, còn tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ, trong chuyện này có vấn đề gì, anh sẽ cho người điều tra cẩn thận.”

Hoa Hiền Phương trừng mắt nhìn: “Chẳng lẽ Lâm Tư Nhã này không phải là Lâm Tư Nhã thật? Gương mặt của anh quá hoàn mỹ, không có cách nào phẫu thuật ra, nhưng Lâm Tư Nhã là gương mặt đại chúng, chỉnh giống tám mươi phần trăm cũng có khả năng. Cộng thêm cô ta bị tai nạn nên hủy dung, tất cả mọi người biết gương mặt cô ta thay đổi, có chút không giống với lúc trước, cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.”

Lục Kiến Nghi lắc lư ly rượu trong tay, một chút sắc bén im lặng xuất hiện trong đôi mắt: “Là hồ ly nhất định sẽ để lộ cái đuôi.”

Trong nôi, bánh trôi tỉnh ngủ, đang y y a a gọi mẹ, cậu nhóc đói bụng muốn uống sữa.

Hoa Hiền Phương ôm đứa bé, Lục Kiến Nghi đi hâm nóng sữa đưa cho cô.

Tên nhóc kia mút chèm chẹp, sau khi ăn no xong vô cùng thỏa mãn, nở nụ cười ngọt ngào.

Trái tim của Hoa Hiền Phương đều sắp bị hòa tan.

Tên nhóc kia vô cùng ngoan, rất thích cười, rất ít khi khóc.

Bà cụ Lục nói, lúc Lục Kiến Nghi còn nhỏ cũng thích cười như vậy, đùa một chút, đều cười khanh khách không ngừng.

Lạnh lùng cao ngạo của anh đều do sau này tạo thành.

Đứa bé lớn dần không thể tách rời hoàn cảnh một gia đình tốt đẹp, có lẽ vì thơ ấu thiếu hụt hạnh phúc, Lục Kiến Nghi mới đặc biệt quan tâm đứa bé, vẫn luôn ở bên cạnh đứa bé.

Anh không muốn con mình lặp lại bi kịch thời thơ ấu của mình.

Túi sữa nhỏ vươn tay về phía bố, mỗi lần uống sữa xong, bố đều ôm cậu nhóc kể chuyện, cậu nhóc nghe một lát sẽ ngủ thiếp đi.

Lục Kiến Nghi cười khẽ ôm lấy cậu nhóc: “Lại kể chuyện tiếp, ngày hôm qua còn chưa kể xong chuyện thăm dò hệ ngân hà, hôm nay chúng ta sẽ nói tiếp.”

Túi sữa nhỏ mở to mắt nhìn anh, đã tiến vào trạng thái im lặng nghe kể chuyện.

Tuy mới đầu bố không hoan nghênh cậu nhóc tới, nhưng mà nhu thuận của cậu nhóc nhanh chóng hòa tan trái tim của bố, có người bố nào không thích đứa bé thông minh nhu thuận?

Trong phi thuyền, bọn nhỏ đang ở trạng thái mất trọng lượng trong khoang thuyền.

Tư Mã Ngọc Thanh lộn nhào, mừng rỡ cười ha ha: “Chú cảm thấy bây giờ cơ thể chú nhẹ như chim yến, đều không cần giảm béo nữa.”

Lục Sênh Hạ ném một quả bóng cho cậu bé: “Em đã thành công giảm được năm cân, phải tiếp tục cố gắng, không thể bỏ dở nửa chừng.”

Tư Mã Ngọc Thanh cười ha ha: “Em phát hiện ra một bí mật rất trọng đại, không phải em quá nặng, mà là lực hấp dẫn của địa cầu quá lớn. Nếu lực hấp dẫn của địa cầu nhỏ thêm chút nữa thì tốt, như vậy em sẽ có dáng người đạt tiêu chuẩn.”

“Cháu cảm thấy nếu lực hấp dẫn quá nhỏ, chúng ta chắc chắn đều biến thành người khổng lồ, giống y như khủng long.” Kiến Dao ngọt ngào ngây thơ nói.

“Có khả năng này, nếu thường xuyên sống trong trạng thái mất trọng lượng, có phải sẽ cao thêm hay không?” Tư Mã Ngọc Thanh tò mò hỏi.

“Không biết, dù sao thường xuyên mất trọng lượng sẽ ảnh hưởng tới cơ thể, em muốn đi ngủ còn không thể nằm trên giường được, chỉ có thể ngủ như thế này thôi.” Lục Sênh Hạ nói.

Hứa Kiến Quân và Kiến Diệp nghịch bọt nước nhỏ ở trước mặt.

“Giọt nước sẽ không rơi xuống đất, chơi thật vui.” Kiến Diệp vui vẻ vỗ tay.

“Mọi người phải cẩn thận, chú ý an toàn.” Lục Sênh Hạ dặn dò.

“Đã biết, cô út.” Kiến Diệp gật đầu.

Tư Mã Ngọc Thanh dùng chân nhẹ nhàng giẫm lên cái bàn, bay tới “trần nhà”: “Chị họ, đã quên nói với chị, buổi chiều dượng sẽ tới đây, buổi sáng dượng đã gọi điện cho em.”

“Thật tốt quá, phải khiến ông ấy và anh cả ở chung hòa thuận mới được.” Lục Sênh Hạ hơi nhếch miệng cười giảo hoạt.

Chuyện cô ấy cần phải làm, chính là khiến anh cả và bố làm lành với nhau.

Tư Mã Ngọc Thanh trôi tới, vỗ bả vai cô ấy: “Chị họ, chị rất hi vọng dượng sẽ về nhà họ Lục ở, đúng không?”

“Ừm, bố về nhà họ Lục ở, em có thể ở cùng bọn chị mỗi ngày rồi.” Lục Sênh Hạ nói.

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá.” Đôi mắt Tư Mã Ngọc Thanh sáng lên: “Anh Lục sẽ tha thứ cho dượng sao?”

“Không biết, hai bọn họ đều là người vô cùng cố chấp, không nguyện ý nhường đối phương đâu.” Lục Sênh Hạ thở dài.

Quảng cáo
Trước /928 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truy Mộng

Copyright © 2022 - MTruyện.net