Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 861: Người cô đơn chân chính
Sau khi Lục Vinh Hàn đi vào, Lục Kiến Nghi xoay người muốn đi lên lầu, nhắm mắt làm ngơ.
Hoa Hiền Phương nháy mắt với Lục Sênh Hạ, Lục Sênh Hạ vội vàng chạy tới, ôm lấy cánh tay của anh: “Anh cả, chị dâu đã chuẩn bị trà chiều xong rồi, anh ngồi xuống đi, mọi người uống cùng nhau.”
Lục Kiến Nghi liếc cô ấy một cái: “Anh còn có việc phải làm, các em tự mình chơi đi.”
Hứa Kiến Quân đi tới: “Bố ma vương, lát nữa bố hãy làm việc, con muốn uống trà chiều cùng với bố.”
Con trai bảo bối đã cầu xin, Lục Kiến Nghi tuyệt đối sẽ không từ chối, anh ôm lấy cậu bé, để cậu bé ngồi lên trên chân mình.
“Được, lát nữa sẽ đi làm việc, ở cùng với bảo bối của bố.”
Hoa Hiền Phương bưng hồng trà, hoa quả và bánh ngọt tới.
Lục Kiến Nghi cầm lấy một miếng cam đưa cho Hứa Kiến Quân, nhìn cậu bé trong đôi mắt tràn ngập cưng chiều.
Bây giờ đối với anh mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn yêu thương đứa con trai cả mất mà được lại này.
Lục Vinh Hàn nhìn con trai và cháu nội, trong lòng có chút cảm khái.
Lục Kiến Nghi lớn như vậy, cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng ngồi trên ghế sô pha cùng uống trà chiều như thế.
Hoa Hiền Phương rót một chén trà cho ông ấy: “Bố, đây là trà đại hồng bào mới mua hai ngày trước, mùi vị thuần hậu ngọt lành, bố nếm thử xem.”
Lục Vinh Hàn nhấp một ngụm, gật đầu: “Quả thật là trà ngon.”
Kiến Diệp và Kiến Dao ngồi bên cạnh ông ấy: “Ông nội, ông ở một mình không sợ hãi ạ?” Kiến Dao nghiêng đầu hỏi.
“Ông nội là người lớn, không có gì phải sợ.” Lục Vinh Hàn cười.
“Nhưng mà ở một mình, không có ai nói chuyện với ông, không có ai chơi với ông, rất nhàm chán nha.” Kiến Dao chậc chậc một tiếng: “Cháu thích mọi người ở cùng với nhau, buổi sáng có thể cùng nhau chơi đùa, vô cùng vui vẻ.”
“Cháu cũng thích mọi người ở cùng với nhau.” Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Bình thường dượng đến công ty, tan học trở về chỉ có mình cháu, người giúp việc thì cũng làm việc, cũng sẽ không chơi với cháu, cháu rất buồn chán.”
Lục Vinh Hàn vuốt ve đầu cậu bé: “Cháu không muốn ở cùng dượng, muốn về nhà à?”
“Không phải, cô đang ở nhà cháu, cháu cũng không dám trở về, cháu sợ hãi.” Tư Mã Ngọc Thanh rụt cổ, nghĩ tới hình ảnh đẫm máu mà khủng bố tối đó, cậu bé vẫn còn sợ hãi. Chỉ dám tới chơi vào ban ngày, không dám ở lại đó qua đêm.
“Bà hai còn chưa chữa khỏi chứng mộng du ạ?” Hứa Kiến Quân hỏi.
“Mộng du không chữa khỏi được hết, chú tra google rồi, y học đều không rõ nguyên nhân chân chính của bệnh mộng du, chỉ biết đây là một loại chướng ngại của giấc ngủ. Mộng du chỉ có thể dùng thuốc khống chế, có lẽ cả đời này cô phải uống thuốc.” Tư Mã Ngọc Thanh có chút ưu thương nói.
Lục Vinh Hàn thở dài, ông ấy cũng không nghĩ tới Tư Mã Ngọc Như sẽ có bệnh như vậy, nếu cô ta có thể buông bỏ chấp niệm sớm một chút, tâm bình khí hòa sống, thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Hứa Kiến Quân ăn một miếng cam, chậm rãi nói: “Cháu cảm thấy con người nên lương thiện một chút thì tốt hơn. Cả ngày chỉ nghĩ tính kế này tính kế kia, sớm muộn gì cũng sẽ khiến mình bị bệnh. Đây gọi là tính toán mưu kế tường tận, lầm lỡ thì sẽ mất đi tính mạng.”
Lục Vinh Hàn không nói gì, chỉ cần Tư Mã Ngọc Như không chịu ăn năn, không chịu tỉnh ngộ, bọn họ sẽ không có khả năng làm lành.
“Hiền Phương, gần đây công việc của con và Kiến Nghi có bận rộn không?” Ông ấy chuyển đề tài, thử thăm dò nói chuyện với con trai.
Lục Kiến Nghi không để ý tới ông ấy, giống như ông ấy là người tàng hình.
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Sau khi kết thúc cuộc họp báo năm nay, phía bên con có thể thoải mái hơn một chút. Kiến Nghi thì phải quản lý Đế Vương, còn quản lý cả Lục Thị, tất nhiên là bận rộn hơn con nhiều.”
Kiến Dao nhếch miệng cười: “Chỉ cần bố rảnh rỗi sẽ chơi cùng với bọn con, bố là người bố tốt nhất trên thế giới này, con yêu bố nhất.”
Lục Kiến Nghi cưng chiều vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con gái.
Ở trong lòng anh, gia đình là quan trọng nhất.
Trái tim của Lục Vinh Hàn giống như bị đâm một nhát.
Ông ấy là một người đàn ông vứt bỏ vợ con, phản bội gia đình, là tấm gương xấu cho đám trẻ ở nhà họ Lục.
Đợi bọn nhỏ trưởng thành, hiểu chuyện, có lẽ sẽ trở nên xa lạ với ông ấy.
Ông ấy sẽ trở thành người cô đơn chân chính, cô độc tới chết.
Ở sâu trong lòng, ông ấy hối hận rồi.
Vốn cho rằng làm bạn cả đời với Tư Mã Ngọc Như cũng không tệ, bây giờ mới phát hiện Tư Mã Ngọc Như căn bản không đơn giản như vậy.
Cô ta không phải là một người phụ nữ hiền hậu trời sinh, cam tâm tình nguyện làm một người bình thường.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu lúc trước lựa chọn nhà họ Lục, để Tư Mã Ngọc Như bị nhốt vào Tĩnh Tâm Uyển, trở thành một kẻ điên hoàn toàn, trong lòng ông ta cũng sẽ không dễ chịu.
“Đời này bố làm quyết định gian nan nhất, chính là rời khỏi người nhà quan tâm bố nhất, nhưng bố cũng không hối hận, bố làm chuyện bố phải làm. Bố từng đồng ý với Tư Mã Ngọc Như, cả đời này sẽ không buông cô ấy ra, bố chỉ thực hiện lời hứa của mình. Bố không muốn làm một người nói lời mà không giữ lấy lời.”
Trên trán Lục Kiến Nghi bắt đầu nổi đầy gân xanh, Hoa Hiền Phương biết anh bị chọc giận, trước khi anh phát tác, cô vội vàng vươn tay ra nắm lấy tay anh.
Cô đã bảo Hứa Kiến Quân dẫn đám Tư Mã Ngọc Thanh đến phi thuyền chơi.
Đợi bọn nhỏ rời khi cô mới nói: “Bố, vì sao bố chỉ nhớ rõ hứa hẹn với Tư Mã Ngọc Như, nhưng lại quên mình còn là một người chồng, một người bố. Chẳng lẽ hứa hẹn đối với một người phụ nữ, còn quan trọng hơn trách nhiệm và nghĩa vụ đối với gia đình, đối với vợ, đối với con sao?”
Lời nói của Hoa Hiền Phương gãi đúng chỗ ngứa.
Bắp thịt trên mặt Lục Vinh Hàn co rúm lại.
“Bố rất sự xin lỗi Hạo Phong, cũng rất xin lỗi Kiến Nghi, nhưng mà lúc đó bố không có lựa chọn, bố không thể trơ mắt nhìn Tư Mã Ngọc Như bị đuổi đi, nổi điên mà chết.”
Từ đầu tới cuối, ông ấy đều cảm thấy mình không lam sai.
“Đó là bà ta gieo gió gặt bão, nếu không chịu trừng phạt vì những tội mà mình mắc phạt, thì còn cần pháp luật làm gì?” Trên mặt Hoa Hiền Phương có chút giận dữ, cô vốn muốn bố con Lục Vinh Hàn và Lục Kiến Nghi làm lành, nhưng lời nói của Lục Vinh Hàn khiến cô quá thất vọng.
“Con gái của bố vừa sinh ra đã mắc chứng tim bẩm sinh, cô ấy vốn có thể đạt được chữa trị tốt nhất, nhưng mà bị chị em Tư Mã Ngọc Như đổi đi, đến nay còn chưa rõ sống chết. Bố con nhà họ Mã, bởi vì dã tâm của chị em Tư Mã Ngọc Như, mà bị sát hại dã man, chẳng lẽ bọn họ đáng chết sao?”
“Những chuyện này đều do Tư Mã Minh Thịnh làm, không có liên quan gì tới Tư Mã Ngọc Như.” Lục Vinh Hàn giải thích.
“Là bố quá ngây thơ rồi, mỗi một chuyện mà Tư Mã Minh Thịnh làm đều không thể thoát khỏi liên quan tới Tư Mã Ngọc Như. Năm đó bố cho rằng Tư Mã Ngọc Như rời đi, nhưng thực ra bà ta chỉ trốn đi, vẫn luôn âm thầm liên lạc với Tư Mã Minh Thịnh, ngay từ lúc bắt đầu bố chỉ là một quân cờ trong tay bà ta mà thôi.” Hoa Hiền Phương nói.
Lục Vinh Hàn không tin lời cô, chỉ kiên trì với phán quyết của mình.
“Bây giờ cô ấy làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng lúc trước cô ấy không phải như vậy, lúc con vừa mới vào cửa, không phải có quan hệ rất tốt với cô ấy sao?”
Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Đó chỉ là ngụy trang mà thôi. Chuyện cho tới bây giờ bố vẫn không rõ bộ mặt thật của bà ta, con cũng không thể nói gì hơn nữa.”
Chương 862: Mời sát thủ lợi hại
Lục Sênh Hạ thở dài: “Con đột nhiên phát hiện bố rất giống với Đỗ Di Nhiên. Lúc trước bọn con không ngừng nói cho Đỗ Di Nhiên, người đàn ông tối hôm đó không phải là anh cả, đứa bé của cô ta cũng không phải của anh cả, nhưng cô ta chết cũng không chịu tin tưởng. Bây giờ người đàn ông kia lộ ra bộ mặt thật, nhốt cô ta lại, còn cướp đi đứa bé làm lợi thế, khiến cô ta hối hận cũng không kịp.”
“Bố, bố cũng giống y như vậy, khăng khăng cho mình là đúng. Cho dù bọn con nói như thế nào, bố cũng không chịu tin tưởng, trừ khi đợi tới lúc người phụ nữ kia lộ ra bộ mặt thật, khiến bố không kịp trở tay, mới biết cái gì gọi là hối hận.” Lục Sênh Hạ có chút thất vọng nói, đã đến lúc này rồi, ông ấy đừng hi vọng có được sự tha thứ của anh cả.
Dưới cái nhìn của Hoa Hiền Phương, bố chồng là người sĩ diện.
Ông ấy không nguyện ý chấp nhận chân tướng, không nguyện ý đối mặt với hiện thực, không dám thừa nhận thất bại của mình.
Rời khỏi nhà họ Lục khiến ông ấy bị bàn tán, nếu lại để người khác biết ông ta bị Tư Mã Ngọc Như trêu đùa, thì chính là mất hết mặt mũi, sẽ thành trò cười trong giới nhân vật nổi tiếng.
Cho nên ông ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Lục Kiến Nghi mở môi mỏng cười mỉa.
Đối với Lục Vinh Hàn, anh đã sớm không ôm bất cứ hi vọng gì nữa.
“Anh còn có việc, không ở lại nữa.” Nói câu này xong, anh đứng dậy đi lên trên lầu.
Lục Sênh Hạ muốn cản anh lại.
Ở trong chuyện này, đương nhiên là lỗi của bố.
Nhưng mà bố căn bản không nhún nhường, nói xin lỗi với anh cả.
Nút thắt này không thể mở được nữa.
Lục Vinh Hàn cũng đã nhìn ra, mình lại trở thành người không được hoan nghênh, tiếp tục ở lại, chỉ biết càng thêm xấu hổ.
“Thời gian không còn sớm nữa, bố phải đi đây.”
Hoa Hiền Phương vốn muốn giữ ông ấy ở lại ăn cơm tối, nhưng mà nhìn bộ dạng tức giận của Lục Kiến Nghi, bữa cơm tối này sẽ không hài hòa.
Lục Sênh Hạ đi theo ra ngoài, cô ấy có chuyện muốn nói với Lục Vinh Hàn.
“Bố, bố thực sự không định làm lành với anh cả sao?”
Lục Vinh Hàn xua tay: “Không sao cả, từ lúc bố quyết định là rời đi, đã làm tốt chuẩn bị gánh vác toàn bộ hậu quả.”
Lục Sênh Hạ vô cùng thất vọng: “Con vốn cho rằng bố là một người bố tốt, bố rất yêu anh cả, bây giờ con mới phát hiện, hóa ra bố không để ý tới anh ấy một chút nào. Chẳng trách từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ bố đều chưa từng quan tâm anh ấy. Con sẽ không khuyên hai người làm lành nữa, có người bố như vậy, quả thực là bi ai của anh cả.”
Bắp thịt trên mặt Lục Vinh Hàn co rúm lại: “Trách nhiệm của bố đối với thằng bé đã kết thúc từ lúc mười tám tuổi, hiện giờ thằng bé đã kết hôn, có gia đình, không cần bố nữa.”
“Bố đừng quên, từ năm anh ấy mười bốn tuổi, bố mới bắt đầu trách nhiệm của mình. Bố chỉ cố gắng chịu trách nhiệm bốn năm, còn nợ anh ấy mười bốn năm.” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
“Bố nợ thằng bé, cho nên giao cả tập đoàn Lục thị cho thằng bé, coi như là bồi thường đối với thằng bé.” Lục Vinh Hàn có chút âm u nói.
“Anh cả là con trai trưởng duy nhất của bố, là đứa con ưu tú nhất trong nhà, vị trí người thừa kế vốn thuộc về anh ấy.” Lục Sênh Hạ nói.
Khóe miệng Lục Vinh Hàn run rẩy, ông ấy chỉ muốn duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Dù sao ông ấy là bố, trên thế giới này có bao nhiêu người bố xin lỗi con trai.
“Sênh Hạ, cho dù bố làm chuyện gì, đối với con, bố đều kết thúc trách nhiệm và nghĩa vụ của một người bố. Hơn nữa chỉ cần con nguyện ý, có thể tới ở cùng bố bất cứ lúc nào. Con là con gái bố yêu thương nhất, con nói bố như vậy, khiến bố vô cùng đau lòng.”
“Con là con gái của bố, mà con lại càng là con gái của nhà họ Lục, con sẽ không rời khỏi nhà họ Lục.” Lục Sênh Hạ không chút do dự nói chắc như đinh đóng cột.
Lục Vinh Hàn xoa đầu cô ấy, ông ấy biết từ nhỏ con gái đã thích dán lấy Lục Kiến Nghi. Ở trong lòng cô ấy, Lục Kiến Nghi mới là thần tượng của cô ấy, không phải là người bố này.
“Sênh Hạ, con còn nhỏ, không hiểu rõ chuyện của người lớn. Đợi con trưởng thành, kết hôn, con mới hiểu.”
“Dù sao con sẽ không tìm một nửa kia bị gia tộc phản đối.” Lục Sênh Hạ quay đầu đi trở về.
Lục Vinh Hàn vô cùng buồn bực, tâm trạng của ông ta, trên thế giới này sẽ không ai có thể hiểu được.
Trở lại phòng khách, hai tay của Lục Sênh Hạ vòng quanh ngực, thở dài một hơi.
“Bố thực sự rất cố chấp, không nguyện ý nhượng bộ một chút nào, rõ ràng là lỗi của bố, ngay cả câu xin lỗi cũng không chịu nói.”
“Người già chính là như vậy, không chịu nhún nhường, thực ra trong lòng ông ấy đã biết mình sai, cũng hối hận, nhưng không nguyện ý thừa nhận.” Hoa Hiền Phương nhún vai.
Còn có một chuyện quan trọng nhất, theo ý ông ấy cho dù mình ăn năn, Lục Kiến Nghi cũng sẽ không tha thứ cho ông ấy, cần gì phải tự làm mình mất mặt?
Băn khoăn của ông ấy cũng là có khả năng, nút thắt ở trong lòng Lục Kiến Nghi, không phải nói vài ba câu là có thể mở.
Băng dày ba thước, muốn hòa tan, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
“Thôi, chuyện giữa hai bố con bọn họ, để bọn họ tự mình giải quyết đi, chúng ta sốt ruột cũng vô dụng thôi.”
Lúc này ở bên thành phố Long Minh, Tư Mã Minh Thịnh đang khuyên chị gái Tư Mã Ngọc Như trở về.
“Chị, chị đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, cần phải trở về, Ngọc Thanh còn đợi chị chăm sóc đấy, không phải là chị định mặc kệ thằng bé đấy chứ?”
Mã Trúc Mai ngồi ở bên cạnh không nói gì. Cô ta vốn định đón con trai về nhà, nhưng con trai nói sợ Tư Mã Ngọc Như, không dám ở nhà qua đêm.
“Chị cả, chị về nhà mẹ đẻ nhiều ngày như vậy, anh rể cũng không gọi điện thoại tới, không phải là không cần chị nữa đấy chứ?”
Tư Mã Ngọc Như liếc cô ta một cái: “Em đứng có mà nói linh tinh, anh ấy đang bận rộn làm việc, không rảnh tới. Hơn nữa chị cũng không phải người gọi tới là tới, đuổi thì đi. Tính tình của anh ấy, chị rõ hơn bất cứ người nào, biết nên nắm anh ấy trong tay như thế nào.”
“Không phải như vậy, dù sao anh rể vẫn còn trẻ, bên cạnh khó tránh khỏi sẽ xuất hiện kẻ thứ ba thứ tư, nhỡ đâu có ngày anh ấy thích người phụ nữ khác, vậy thì không xong đâu, chị nên trở về trông chừng anh ấy.” Mã Trúc Mai nói.
“Người phụ nữ nào dám đánh nghiêng tâm tư của anh ấy, chị sẽ xé xác cô ta ra. Đối phó kẻ thứ ba kẻ thứ tư, chị có rất nhiều thủ đoạn.” Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển nói.
Mã Trúc Mai cười nói: “Cũng phải, Y Hạo Phong đều là bại tướng dưới tay chị, còn cần lo lắng những người khác sao? Người phụ nữ duy nhất chị không thể làm gì được, chỉ có Hoa Hiền Phương.”
Vừa nhắc tới cái tên này, Tư Mã Ngọc Như lập tức nổi giận, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Kẻ tiện nhân kia chắc chắn là bát tự không hợp, ngũ hành tương khắc với chị, mới làm thế nào cũng không thể khiến cô ta chết.” Cô ta dời mắt nhìn về phía Tư Mã Minh Thịnh: “Em nhanh nghĩ biện pháp, diệt trừ người phụ nữ này đi.”
“Chị, chị đừng lăn qua lăn lại nữa. Cô ta mà chết, nhà họ Lục và Lục Kiến Nghi chắc chắn sẽ đại khai sát giới, đến lúc đó chúng ta người nào cũng đừng nghĩ tới chuyện sống sót.” Tư Mã Minh Thịnh bĩu môi, bây giờ cô ta đã không còn là người nhà họ Lục, về mặt sự nghiệp căn bản không giúp được cậu ta, cậu ta sẽ không vì cô ta, đi làm chuyện mạo hiểm, bẫy chính mình.
Tư Mã Ngọc Như có chút buồn bực: “Em mời sát thủ lợi hại, ẩn nấp kỹ một chút, có ai biết được?”
“Với thế lực của nhà họ Lục, không có chuyện gì không điều tra ra được. Chị đừng ôm ấp hi vọng nữa. Chỗ dựa vững chắc là anh rể đã bị quật ngã, với thực lực của chúng ta hiện giờ muốn đấu với nhà họ Lục giống như lấy trứng chọi đá. Bọn họ nhẹ nhàng giơ chân lên sẽ nghiền chúng ta thành bã vụn.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
“Nói cũng phải.” Mã Trúc Mai gật đầu: “Chị, chuyện chị cần làm là giúp bọn em đoạt lại được tập đoàn Mã thị, như vậy mới khiến thế lực của chúng ta lớn mạnh.”
Chương 863: Một mũi tên xuyên tim
Tư Mã Ngọc Như có chút bực bội: “Tập đoàn Mã thị, tập đoàn Mã thị, đừng cần tập đoàn Mã thị nữa. Ở trước mặt tập đoàn Lục thị, tập đoàn Mã thị là cái rắm gì, chỉ cần chúng ta chiếm được tập đoàn Lục Thị, còn cần để ý tới tập đoàn Mã Thị sao?”
Tư Mã Minh Thịnh hừ một tiếng: “Chị, ứng xử phải hiện thực một chút, Lục Thị đã thay đổi triều đại, không còn là thiên hạ của anh rể nữa, Tây Cung nương nương chị cũng đã bị đuổi đi, đâu còn cơ hội xoay mình.”
Tư Mã Ngọc Như thẹn quá hóa giận: “Em đây gọi là tăng sĩ khí của người khác, diệt uy phong của mình.” Trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, vậy mà thất bại thảm hại, cô ta không thể tiếp nhận sự thực này.
Tư Mã Minh Thịnh bĩu môi: “Chị, không phải em nói chị, chị và anh rể rời khỏi nhà họ Lục lâu như vậy, cũng không đi đăng ký kết hôn, chẳng lẽ chị muốn cả đời làm tình nhân à? Bây giờ chị không được pháp luật bảo vệ, nếu anh ấy không cho chị tài sản, chị một đồng cũng không nhận được.”
“Đúng rồi, tốt xấu gì trong tay anh rể còn có ba mươi nghìn tỷ, chị đi theo anh ấy hơn nửa đời người, dù sao cũng phải vét được chút gì chứ? Nếu bây giờ chị không quay về, chẳng khác nào ra khỏi hộ khẩu.” Mã Trúc Mai ở bên cạnh nói.
Hai tay Tư Mã Ngọc Như vòng quanh ngực, gương mặt lúc trắng lúc xanh: “Hai đứa yên tâm đi, anh ấy chắc chắn sẽ tới cầu xin chị trở về. Chị mà ngoan ngoãn trở về, chẳng phải là rất mất mặt, chị còn lâu mới ngu như thế.”
Tư Mã Minh Thịnh không tin tưởng lời cô ta nói.
“Chị đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, anh ấy ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, không phải thực sự không cần chị đấy chứ. Chị, bây giờ chị không còn là thiếu nữ trẻ tuổi nữa, lại còn mộng du, có lẽ anh ấy ghét bỏ chị rồi. Vợ chồng vốn là chim liền cành, khi đại nạn tới thì mỗi con bay đi mỗi nơi, chị nên cẩn thận.”
Những lời này khiến trong lòng Tư Mã Ngọc Như chấn động: “Chị không bị mộng du, bây giờ chị chuyển ra ngoài ở không cần uống thuốc, không phải vẫn rất tốt sao? Người giúp việc ở chỗ đó chắc chắn là bị Hoa Hiền Phương mua chuộc, âm thầm bỏ thuốc hại chị, muốn tất cả mọi người tưởng là chị điên rồi, các em đừng nên mắc mưu.”
Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai liếc nhau một cái.
Buổi tối trước khi Tư Mã Ngọc Như đi ngủ nhất định sẽ uống một cốc sữa.
Mỗi lúc trời tối, Mã Trúc Mai đều lén bỏ một viên thuốc vào trong sữa của cô ta.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, bọn họ không thể lấy tính mạng cả gia đình ra mạo hiểm.
Ở một bên khác thành phố Long Minh, Đỗ Di Nhiên vừa mới uống canh gà xong.
Cô ta không dám trở về thành phố Tinh Không, sợ bị bà cụ Đỗ mắng, quyết định ở cữ ở nơi này trước.
“Cô phải nhớ kỹ nhất định không được đụng vào nước lạnh, cũng không để bị gió lạnh thổi vào, nếu không thì sẽ mắc bệnh hậu sản, thì không xong đâu.” Hoa Vô Song dặn dò.
Đỗ Di Nhiên tức giận liếc bà ấy một cái: “Bà nhất định là đang lén cười nhạo tôi đúng không?”
Hoa Vô Song nhún vai: “Hai chúng ta vẫn luôn như nước với lửa, cô cũng khiến tôi khó chịu không ít lần, nhưng mà tôi cũng coi như là một nửa mẹ của cô, tôi sẽ chăm sóc cô ở cữ xong.”
“Đã không còn kẻ địch mạnh giống như tôi, có phải bây giờ cháu gái của bà rất đắc ý hay không?” Đỗ Di Nhiên thở hổn hển nói.
Hoa Vô Song cười nhạo một tiếng: “Lục Kiến Nghi ngay cả nhìn đều sẽ không nhìn cô nhiều một cái, cô được coi là tình địch sao? Trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, vì sao cô cứ thích dây dưa với người đã có phụ nữ, không thể cẩn thận tìm kiếm một người đàn ông độc thân hoàng kim, quy củ nói chuyện yêu đương sao?”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giống như bị ong vò vẽ châm, gần như kéo tới tận mang tai.
“Chuyện của tôi không cần bà quản.”
“Được, tôi mặc kệ cô, nhưng mà người gây tai họa cho cô, không phải là cô muốn dễ dàng bỏ qua như vậy đấy chứ?” Hoa Vô Song nói.
Đỗ Di Nhiên nghiến răng thật chặt: “Đợi tôi tóm được tên khốn nạn kia, tôi sẽ băm tên đó ra chục nghìn đoạn, làm thành người gậy, ném vào chuồng heo cho heo ăn.”
“Chuyện này từ đầu tới cuối chính là một cái bẫy, không phải mình cậu ta có thể làm được.” Hoa Vô Song nói.
Đỗ Di Nhiên hơi chấn động: “Anh ta còn có đồng minh sao? Là kẻ nào?”
Hoa Vô Song không trực tiếp trả lời, mà hỏi: “Cô dùng huân hương trong nhà kính trồng hoa, có phải do Lâm Tư Nhã đưa cho cô hay không?”
Toàn thân Đỗ Di Nhiên co rút nhanh: “Không phải là bà muốn nói đồng minh của anh ta là Lâm Tư Nhã đấy chứ? Chuyện này không có khả năng, chúng tôi là bạn thân, vì sao cô ấy lại hại tôi?”
Hoa Vô Song nghe cô ta nói như vậy thì biết Hoa Hiền Phương đoán đúng rồi. Chuyện của Lâm Tư Nhã đều là Hoa Hiền Phương nói cho bà ấy.
“Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, người phụ nữ bị bạn thân hại còn ít sao? Nếu cô ta không cho cô huân hương, ám chỉ cô quyến rũ Lục Kiến Nghi, cô có thể khiến tên kia thực hiện được sao? Chuyện khu nghỉ dưỡng suối nước nóng rõ ràng là đã được sắp xếp từ trước, chỉ đợi cô ngoan ngoãn rơi vào cạm bẫy.”
“Vì sao cô ấy lại làm như vậy, có chỗ tốt gì với cô ấy đâu?” Đỗ Di Nhiên không thể tin được.
Hoa Vô Song nuốt nước bọt, nói: “Có phải là cô có một bạn học tên là Mộ Dung Cẩm Lý hay không?”
“Ừm.” Đỗ Di Nhiên gật đầu: “Tôi nghe nói cô ta đã chết.”
“Cô ta thực sự đã chết, chết từ tám năm trước, người sau đó cô gặp không phải là Mộ Dung Cẩm Lý chân chính, mà là một Black Widow từ Tam Giác Vàng tới phẫu thuật thẩm mỹ giả trang thành.” Hoa Vô Song chậm rãi nói.
Đỗ Di Nhiên vô cùng hoảng sợ, đôi mắt trợn to hơn cả chuông đồng, thiếu chút nữa bật dậy khỏi giường: “Bà nói cái gì cơ?”
“Thiên hạ rộng lớn có rất nhiều chuyện kỳ lạ, tôi hoài nghi Lâm Tư Nhã này cũng không phải là Lâm Tư Nhã chân chính.” Hoa Vô Song nói, thực ra đây là hoài nghi của Hoa Hiền Phương.
Đỗ Di Nhiên giật nảy mình rùng mình một cái, trên trán chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, giống như đang nghe một chuyện vô cùng khủng bố.
“Chuyện này thực sự là vô cùng đáng sợ.”
“Quả thật vô cùng ly kỳ, rất kinh hãi, nhưng mà phía bên tôi điều tra ra được Lâm Tư Nhã gặp tai nạn ở nước ngoài bị hủy dung, làm phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên khả năng bị người ta giả mạo là rất cao, có khả năng Lâm Tư Nhã chân chính đã chết, giống như Mộ Dung Cẩm Lý.” Hoa Vô Song nói.
Đỗ Di Nhiên vô cùng kinh hãi, đờ đẫn một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như Lâm Tư Nhã này đã khác với lúc trước.
“Sao có thể như vậy, rốt cuộc là người nào vô cùng hung ác, đều giết chết hết bọn họ?”
“Tóm lại, sau này cô nên thông minh một chút, đừng nên hơi một tí là tin tưởng người bên ngoài.”
Lúc chiều, Hoa Hiền Phương hẹn Cố Nhược Đồng cùng uống trà chiều, không nghĩ tới gặp phải Tư Mã Ngọc Như.
Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, ánh mắt Tư Mã Ngọc Như phóng ra tàn nhẫn, ước gì đôi mắt có thể phóng tên, bắn Hoa Hiền Phương một mũi tên xuyên tim.
Đều tại người phụ nữ này làm hại, nếu không tại cô, cô ta đã sớm đuổi Y Hạo Phong đi, nếu không tại cô, cô ta không có khả năng bị nhà họ Lục đuổi đi.
“Hoa Hiền Phương, bây giờ cô chiếm lấy nhà họ Lục, có phải cảm thấy vô cùng đắc ý hay không?”
“Cô Tư Mã à, tốt nhất là chúng ta nước sông không phạm nước giếng đi.” Hoa Hiền Phương lạnh lùng nói.
“Đừng cho rằng tôi không biết, chính là cô hại tôi, khiến tất cả mọi người tưởng là tôi bị mộng du.” Tư Mã Ngọc Như phẫn nộ nói.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm trà, bình tĩnh nhìn cô ta: “Tôi mà lợi hại như vậy, cô còn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi sao?”
Chương 864: Đàm phán
Tư Mã Ngọc Như hít sâu một hơi, một số lời mà em trai nói rất đúng, cô ta phải nhanh chóng kéo Lục Vinh Hàn đi đăng ký kết hôn mới được, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận sử dụng tài sản của ông ấy.
“Hoa Hiền Phương, chúng ta nên nói chuyện tử tế với nhau một lát.”
“Cô muốn nói chuyện gì?” Hoa Hiền Phương nhướng mày hỏi.
“Tôi biết cô và bà cụ gây khó dễ từ trong, không cho tôi và Vinh Hàn kết hôn. Nếu cô không quấy rối nữa, để tôi và Vinh Hàn đăng ký kết hôn. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, mỗi người đều không liên quan tới nhau.” Tư Mã Ngọc Như nói.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm trà, cô biết, lúc trước lúc Lục Vinh Hàn rời đi, bà cụ đã nói ra một điều kiện.
Nếu ông ấy còn muốn làm người nhà họ Lục, thì không thể kết hôn với Tư Mã Ngọc Như. Nếu không sẽ trục xuất khỏi nhà họ Lục, đoạn tuyệt quan hệ, từ nay về sau, ông ấy không thể bước vào cửa nhà họ Lục một bước.
Tư Mã Ngọc Như có thể làm vợ Lục Vinh Hàn, nhưng tuyệt đối không thể làm con dâu của nhà họ Lục.
“Cô Tư Mã à, cô quá coi trọng tôi rồi. Chuyện của trưởng bối các người, tôi không can thiệp được.”
“Cô là bà chủ của nhà họ Lục, chuyện trong gia tộc không phải do cô quản lý sao?” Tư Mã Ngọc Như tức giận liếc cô một cái.
“Bố là người quản lý cũ, tay của tôi không dài như vậy, có thể vươn tới chỗ ông ấy. Tôi cũng không có quyền lợi quyết định chuyện của ông ấy. Cô và bố ở bên cạnh nhau lâu như vậy, hẳn là hiểu rất rõ tính tình của ông ấy, chỉ cần ông ấy làm ra quyết định, tám con ngựa đều không kéo lại được. Nếu không lúc trước ông ấy cũng sẽ không dứt khoát kiên quyết rời khỏi nhà họ Lục, dẫn cô đi.” Hoa Hiền Phương không chút hoang mang nói.
Cô đã phát hiện, thực ra Lục Vinh Hàn là một người khăng khăng cho rằng mình đúng. Ông ấy chỉ tin tưởng vào phán quyết của mình, không chịu tiếp nhận khuyên bảo của người khác, cho dù mắc sai lầm, cũng sẽ cắm đầu ngã vào, không tới tường Nam không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
May mà Lục Kiến Nghi không di truyền điểm này, nếu không thì không có cách nào sống hòa hợp.
Nghĩ tới Lục Kiến Nghi thực sự di truyền tất cả ưu điểm, chắt lấy những tinh hoa, hoàn mỹ!
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Đừng cho rằng tôi không biết quỷ kế của bà cụ, bà ta uy hiếp Vinh Hàn, nếu kết hôn với tôi thì đuổi anh ấy ra khỏi nhà họ Lục. Trái tim của bà ta quá độc ác, cho dù rời khỏi nhà họ Lục, bà ta cũng không cho Vinh Hàn cưới tôi. Nếu tôi đoán không lầm, trong chuyện này cũng có công lao của cô.”
Hoa Hiền Phương không nói gì, cô thực sự là nằm yên cũng trúng đạn, chuyện gì cũng có thể kéo được tới người cô.
“Cô tin cũng được, không tin cũng được, chuyện giữa các người tôi chưa từng tham dự vào. Bố đã không phải là người quản lý nhà họ Lục, cô và ông ấy có quan hệ gì không ảnh hưởng tới tôi.”
“Không ảnh hưởng tới cô, nhưng sẽ ảnh hưởng tới Y Hạo Phong, cô và mẹ chồng một lòng, chắc chắn sẽ giúp bà ta cùng đối phó tôi.” Tư Mã Ngọc Như nói.
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Bố và mẹ đã không còn quan hệ gì, tôi cũng không hi vọng bọn họ làm lành với nhau. Mẹ nên gả cho người đàn ông chân chính yêu bà ấy. Còn như cô và bố, muốn kết hôn hay không là chuyện của hai người, nếu cô muốn chính thức về mặt pháp luật, thì cô nên đi tìm bố mà không phải tôi.”
“Các người muốn đuổi anh ấy ra khỏi nhà họ Lục, sao anh ấy có thể kết hôn với tôi?” Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển nói.
“Ông ấy có thể lựa chọn rời khỏi nhà họ Lục, dù sao ở trong lòng ông ấy chúng tôi đều không quan trọng.”
Hoa Hiền Phương nói với vẻ châm chọc.
Cô rất đồng tình với Lục Kiến Nghi, ở sâu trong lòng, anh ấy vô cùng để ý Lục Vinh Hàn, muốn đạt được sự quan tâm của ông ấy, coi trọng của ông ấy. Vì thế anh chấp nhận sự tồn tại của Tư Mã Ngọc Như, nguyện ý chung sống hòa thuận với cô ta.
Nhưng Lục Vinh Hàn lại khiến anh thất vọng một lần nữa, lúc còn nhỏ ông ấy từ bỏ anh một lần, bây giờ lại từ bỏ một lần nữa.
Tư Mã Ngọc Như bưng ly cà phê lên uống một ngụm, giảm bớt tức giận: “Anh ấy là người quản lý nhà họ Lục tiền nhiệm, dựa vào cái gì phải rời khỏi nhà họ Lục?”
Hoa Hiền Phương giang tay: “Đây không chỉ là ý của bà nội, cũng là ý của người nhà họ Lục. Tôi cũng không thể thay đổi được. Nhưng mà nếu ông ấy vì cô mà từ bỏ người nhà, lại từ bỏ một dòng họ có quan hệ gì?”
Bắp thịt trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rúm lại, cô ta không hi vọng Lục Vinh Hàn rời khỏi nhà họ Lục. Nhưng mà dựa theo quan hệ hiện giờ của bọn họ mà nói, lấy được chứng nhận kết hôn sẽ càng thêm đảm bảo đối với cô ta.
“Người giúp việc trong nhà Vinh Hàn, chỉ sợ đều thành người của cô rồi đúng không?”
Hoa Hiền Phương nhìn chằm chằm cô ta nói: “Tôi lại nói với cô một lần cuối cùng, tôi không có thời gian đi quản chuyện của cô, cũng hi vọng cô đừng tới trêu chọc tôi. Con người tôi sẽ không chủ động trêu chọc người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết, người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng, nếu như muốn giở trò sau lưng tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội.”
“Rất tốt, hi vọng cô nhớ kỹ lời mình nói hôm nay.” Sau khi Tư Mã Ngọc Như nói xong lập tức tức giận rời đi.
Cô ta vừa mới đi tới cửa, Cố Nhược Đồng đã đi tới.
“Ngại quá, trên đường kẹt xe, em tới muộn, có phải chị đợi lâu rồi không?”
“Không sao.” Hoa Hiền Phương mỉm cười.
Cố Nhược Đồng ngồi xuống, uống một ngụm hồng trà: “Hai ngày nay thời tiết nóng thật, em vốn định đi bộ đường dài vào chủ nhật, không nghĩ tới nắng gắt như thế, vẫn nên hoạt động trong nhà thì hơn.”
Hoa Hiền Phương cười: “Cô đi bộ đường dài một mình, hay là đi cùng Như Thông.”
Đôi mắt đen tuyền của Cố Nhược Đồng hơi ủ rũ.
Cô ấy muốn hẹn Tần Như Thông đi cùng, nhưng mà anh ta nói mình rất bận, không có thời gian.
“Hình như gần đây công việc của anh Tần rất bận.”
Hoa Hiền Phương vừa nghe là biết, cô ấy không thành công.
“Xem ra tôi phải cho cô mượn Kiến Quân nhà chúng tôi, ngày kia có một buổi nhạc kịch không tệ, tôi sẽ bảo Kiến Quân hẹn Như Thông, hai người cùng dẫn thằng bé đi xem.”
“Được… Được ạ.” Cố Nhược Đồng cười ngượng ngùng, cảm thấy người trước mắt là thượng đế phái tới trợ giúp cô ta.
“Anh Tần và anh trai anh ấy có bộ dạng giống nhau như đúc, nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt. Một người thì hoạt bát, một người thì hướng nội, một người thích mạo hiểm khắp thế giới, một người thì chỉ muốn an tĩnh làm người đàn ông đẹp trai.”
Hoa Hiền Phương cười trêu chọc: “Loại người giống như anh Nhân Thiên, chỉ có chị Dĩ Nhiên mới khống chế được, những người khác đều không làm được.”
Cố Nhược Đồng cũng nở nụ cười: “Nói cũng đúng.”
Cô ấy mở to mắt, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, chỉ vào vòng cổ kim cương trên cổ nói: “Đây là màu chủ đạo mùa hè của Love of Four Seasons mà em vừa mua được. Em nghe nói chỉ có trang sức chính là do chị tự mình thiết kế, những cái khác là do nhà thiết kế dưới tay chị thiết kế.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Đoàn đội thiết kế của chúng tôi, mỗi người đều do tôi tự mình tuyển vào, đều vô cùng ưu tú, rất có ý sáng tạo.”
“Bây giờ chị chỉ bồi dưỡng người mới, không tự mình làm nhiều nữa. Mỗi một trang sức chính do chị làm ra, mọi người đều tranh tới mức rách đầu, cũng phải cướp tới tay.” Cố Nhược Đồng cười nói.
“Muốn cho người mới cơ hội mà thôi.” Hoa Hiền Phương cười nói.
Sở dĩ có thể ở trong rất nhiều xí nghiệp châu báu có nhãn hiệu lâu năm, giành được một chén canh, đánh ra một vùng trời, chính là dựa vào ý sáng tạo để chiến thắng.
Chương 865: Tìm niềm vui mới
Mục đích là duy nhất, cho dù là mô hình cao cấp hay mô hình ở mặt tiền cửa hàng, đều là độc nhất vô nhị, còn có được mật mã của mình. Cho dù bên ngoài có hàng nhái, cũng chỉ có thể mô phỏng theo hình dáng, không thể mô phỏng theo hồn, vừa nhìn là biết được giả.
Mỗi một trang sức, đều được trang bị sổ tay tinh xảo, kể về quá khứ và hiện tại của nó, ngụ ý vô cùng hoàn mỹ.
Cho nên tất cả mọi người nhao nhao đồn đại, đeo trang sức có thể mang tới vận may.
Buổi tối có buổi tụ họp các nhân vật nổi tiếng trong giới.
Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đè ép tất cả lên sân khấu.
Lục Vinh Hàn cũng đến đây, nhưng ông ấy không đến một mình, còn dẫn theo một người bạn gái, là minh tinh đương nổi Thượng Quan Yến Nhi.
Lục Vinh Hàn thì khác, tính tình ôn hòa, còn đang độc thân. Tuy ông ấy từng điên cuồng si mê Tư Mã Ngọc Như, giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, nhưng bây giờ bọn họ đã chia tay.
Chuyện Tư Mã Ngọc Như chuyển ra khỏi nhà mọi người đều đã biết, một người phụ nữ mộng du bị ghét bỏ vô cùng bình thường.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để lên cao, có người nào không muốn đánh cược một lần?
Thượng Quan Yến Nhi trẻ tuổi xinh đẹp, là đại mỹ nhân được giới giải trí công nhận, ở trên Facebook cũng có triệu fan. Công ty của Lục Vinh Hàn ra sản phẩm điện tử mới, là do cô ta làm đại diện, cho nên hai người có cơ hội tiếp xúc.
Hoa Hiền Phương nhìn bố chồng và Thượng Quan Yến Nhi ở cùng một chỗ, vô cùng kinh ngạc.
Không phải chứ, vậy mà bố chồng tìm niềm vui mới rồi hả?
“Ma vương Tu La, không phải là bố muốn tìm một người mẹ kế mới cho anh đấy chứ?”
Lục Kiến Nghi búng trán cô một cái: “Bát tự còn chưa xem, đừng nên suy nghĩ linh tinh.”
“Ai da, trai đơn gái chiếc chính là như củi khô bốc cháy, vô cùng căng thẳng.” Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ: “Em còn hi vọng bố và Tư Mã Ngọc Như tách ra, có thể làm lành với mẹ, không nghĩ tới lại đi gặm cỏ non rồi.”
Đối với người đàn ông độc thân, quả thực bất cứ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Còn tưởng rằng bố thực sự không phải Tư Mã Ngọc Như thì không cưới, không nghĩ tới xoay người đã tìm niềm vui mới, trên thế giới này thực sự không có ai có thể thoát khỏi định luật hương thơm thực sự.
Lục Kiến Nghi nhíu mày, anh cũng không nghĩ tới bố đột nhiên thay đổi khẩu vị.
“Ông ta muốn ở bên ai là tự do của ông ta.”
Hoa Hiền Phương lộ ra một chút hài hước: “Sau này anh già rồi, sẽ không cũng trâu già gặm cỏ non đấy chứ?”
Lục Kiến Nghi búng trán cô một cái: “Răng của anh không được tốt, lại non mềm cũng vô dụng, chỉ gặm được mình em.”
Cô lè lưỡi: “Có thể là Plato. Những ông cụ bảy tám chục tuổi tìm người phụ nữ trẻ tuổi hơn hai mươi, còn không phải chỉ có thể là Plato.”
Cánh tay của Lục Kiến Nghi như kìm sắt, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo cô vào trong ngực: “Anh không thích phụ nữ bừa bãi, chỉ thích gặm đóa hoa nhỏ là em, không răng, không có răng thì dùng lợi gặm.”
Cô hờn dỗi liếc anh một cái: “Đợi anh không còn răng, em cũng là hoa khô, anh thực sự còn hứng thú gặm sao?”
Đôi môi mỏng của anh nhếch lên ý cười tà mị: “Hoa tươi có sự tươi mới của hoa tươi, hoa khô có sức hút của hoa khô, anh đều thích.”
Cô bật cười, hóa ra núi băng lạnh lùng cũng có lúc miệng như bôi mật.
Cách đó không xa, Lục Vinh Hàn và Thượng Quan Yến Nhi trò chuyện vui vẻ, nhìn vô cùng hòa hợp.
Kỹ thuật trêu đùa đàn ông của Thượng Quan Yến Nhi đúng là số một, đã biến thành chủ động ra sức thể hiện, nhưng không đánh mất rụt rè.
Hoa Hiền Phương không đi tới quấy rầy.
Nếu Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như tách ra, nhưng không tính toán làm lành với mẹ, tất nhiên là phải tìm phụ nữ một lần nữa.
Làm không cẩn thận, có lẽ Lục Kiến Nghi và Lục Sênh Hạ còn có thể thêm một em trai hoặc em gái nữa.
Nhân vật trong giới nổi tiếng chưa bao giờ thiếu người lắm chuyện, có người lén chụp ảnh gửi cho Tư Mã Ngọc Như.
Lúc này Tư Mã Ngọc Như đang đi dạo phố, nhìn thấy ảnh chụp vô cùng sợ hãi, một giây sau tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Cô ta vẫn đang đợi Lục Vinh Hàn tới đón cô ta, không nghĩ tới vậy mà ông ấy đã trêu ghẹo người phụ nữ khác.
Loại hồ yêu tinh như Thượng Quan Yến Nhi, vừa nhìn là biết không phải loại tốt lành gì, dám cướp đoạt đàn ông với cô ta, đúng là chán sống, ngày mai sẽ bảo công ty đại diện của cô ta cấm mọi hoạt động cô ta.
Cô ta nổi giận đùng đùng chạy ra, lên xe tới vũ hội bắt kẻ thông dâm.
Lúc này trong sân nhảy, Thượng Quan Yến Nhi và Lục Vinh Hàn đang nhảy một bài, cô ta thích người đàn ông thành thục.
Lúc Tư Mã Ngọc Như tiến vào, hai người đang nhảy vô cùng vui vẻ.
Tư Mã Ngọc Như ghen ghét dữ dội, trong đôi mắt đều đã bùng cháy lửa giận.
Cô ta giống như một con bò cái phẫn nộ, xông vào trong sàn nhảy, kéo lấy Thượng Quan Yến Nhi, tát “bốp” một cái vào mặt Thượng Quan Yến Nhi.
Thượng Quan Yến Nhi bị tát cơ thể không ổn định lảo đảo ngã sang một bên, Lục Vinh Hàn lanh tay lẹ mắt ôm lấy cô ta.
“Tư Mã Ngọc Như, cô đang làm trò gì thế?”
Ông ấy hung dữ trừng mắt với Tư Mã Ngọc Như, vô cùng phẫn nộ.
Người bên cạnh dừng khiêu vũ, vô cùng tự giác tản đi. Nhưng mà miếng dưa này, bọn họ phải ăn.
Tư Mã Ngọc Như tức muốn chết: “Vậy mà anh tìm người phụ nữ khác sau lưng em, anh làm vậy không thấy có lỗi với em à?”
Khóe miệng Lục Vinh Hàn giật giật: “Tôi và Thượng Quan Yến Nhi chỉ là bạn bè, cô đừng nên ở đây suy nghĩ miên man.”
“Bạn bè sao?” Tư Mã Ngọc Như hừ lạnh một tiếng: “Bạn bè sẽ ôm ấp nhau, chàng chàng thiếp thiếp à? Em thấy người phụ nữ này bụng dạ khó lường, muốn quyến rũ anh.”
Thượng Quan Yến Nhi che mặt, bộ dạng vô cùng ấm ức: “Thưa cô, mong cô nói chuyện tôn trọng người khác một chút.”
Tư Mã Ngọc Như hừ lạnh một tiếng: “Loại hồ ly tinh giống như cô, tôi gặp nhiều rồi. Dù sao cô cũng là nhân vật công chúng, nên biết giữ mình trong sạch, không biết làm kẻ thứ ba sẽ bị cấm mọi hoạt động à?”
Thượng Quan Yến Nhi nhìn cô ta với hàm ý sâu xa: “Thưa cô, tổng giám đốc Lục vẫn đang độc thân.”
Một câu đơn giản, khiến lửa giận của Tư Mã Ngọc Như bốc cao vạn trượng, ước gì có thể xé nát mặt cô ta.
“Tôi là vợ của anh ấy, anh ấy độc thân cái gì?”
“Ở thành phố Long Minh, có ai không biết vợ cũ của tổng giám đốc Lục là thiên kim đứng đầu ở nước ngoài, mỹ lệ tôn quý, hơn nữa anh ấy còn chưa tái hôn.” Thượng Quan Yến Nhi cố ý không nhắc tới cô ta, mà nói Y Hạo Phong ra.
Tư Mã Ngọc Như tức tới mức phổi sắp bùng nổ. Nhân vật trong giới nổi tiếng ở thành phố Long Minh có ai không biết tên tuổi của cô ta?
“Y Hạo Phong chỉ là vợ trên danh nghĩa mà thôi, tôi mới là vợ chân chính của anh ấy.”
“Quốc gia chúng ta đã sớm không thừa nhận hôn nhân không có pháp luật bảo vệ, như vậy không thể xưng là vợ.” Thượng Quan Yến Nhi nói từng chữ rõ ràng mà có lực đánh trả.
Chương 866: Mỗi người mạnh khỏe
Gương mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh.
Lúc trước không có danh phận, bây giờ cũng không có danh phận.
Có lẽ ở trong giới nhân vật nổi tiếng, cô ta chính là chuyện cười.
“Chúng tôi sắp đăng ký kết hôn rồi.”
Lục Vinh Hàn vô cùng tức giận, ông ấy không hi vọng thành tiêu điểm để người khác bàn tán xôn xao.
Ông ấy đã bị gọi là tra nam phiên bản phương đông. Hoa hồng xinh đẹp đặt ở trong nhà không cần, cả ngày lăn lộn với đám phụ nữ bình thường không có gì lạ, không chỉ mắt kém, hơn nữa khẩu vị rất nặng.
Ông ấy kéo Tư Mã Ngọc Như ra bên ngoài, không muốn bị người khác chế giễu.
“Chúng ta đã chia tay, tôi đã không còn quan hệ gì với cô nữa.”
Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang, đánh mạnh lên trên đầu Tư Mã Ngọc Như.
“Anh muốn bội tình bạc nghĩa sao? Anh đừng quên, anh đã từng thề với em, phải yêu em cả đời?”
“Tôi yêu là một người phụ nữ lương thiện, không phải một người phụ nữ tà ác mà tham lam, cả ngày chỉ biết gây ra sóng gió.” Trong mắt Lục Vinh Hàn tràn ngập thất vọng.
Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển: “Là người khác muốn hại em, không cho em dễ chịu, chẳng lẽ em nên ngồi yên đợi chết, ngay cả phản kháng cũng không có tư cách sao?”
“Nếu thực sự có người muốn hại cô, cô không thể đứng ở đây nói chuyện với tôi rồi.” Lục Vinh Hàn lạnh lùng nói.
Tư Mã Ngọc Như gào khóc: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy, em không danh không phận, chịu nhục, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đi theo anh, hao phí tất cả thanh xuân của em, bây giờ anh nói trở mặt là trở mặt, anh không thấy xấu hổ với em sao?”
“Cô cần không phải là tôi, mà là sản nghiệp của nhà họ Lục, cô trộm đi con gái của tôi, làm hại đến bây giờ không biết con bé sống hay chết, rất có khả năng sớm không còn trên thế giới này. Tôi không nợ cô cái gì.” Lục Vinh Hàn nói. Ông ta đã nhìn ra được, rời đi lâu như thế, Tư Mã Ngọc Như vẫn không thay đổi chút nào, ông ta đã không ôm hi vọng đối với cô ta nữa.
Tư Mã Ngọc Như khóc nước mắt nước mũi chảy đầy, nhìn vô cùng thê thảm.
“Đó là do Minh Thịnh làm, không có một chút quan hệ nào với em, sao anh có thể tính chuyện Minh Thịnh làm lên trên đầu em. Hơn nữa không phải em cũng mất đi con của mình sao? Nếu đứa bé còn sống, nhà họ Lục đâu tới lượt Lục Kiến Nghi.”
Những lời này không cẩn thận lại để lộ tâm tư của bản thân.
Lục Vinh Hàn cười lạnh lùng: “Cô ba câu không rời nhà họ Lục, cô chính là muốn đạt được sản nghiệp của nhà họ Lục như vậy sao? Cô cảm thấy chỉ dựa vào một người phụ nữ như cô, có thể phá hủy nhà họ Lục tôi?”
Tư Mã Ngọc Như nghiến răng.
Võ Tắc Thiên có thể phá hủy cả triều Đường, sao cô ta không thể khiến nhà họ Lục thay tên đổi họ được?
“Anh hiểu lầm rồi, em không cần nhà họ Lục, em chỉ cần làm vợ danh chính ngôn thuận của anh mà thôi.”
Lục Vinh Hàn xua tay: “Được rồi, tôi mệt mỏi, không muốn tiếp tục dây dưa với cô nữa. Tách ra là kết quả tốt nhất đối với mọi người, sau này mỗi người đều mạnh khỏe.”
“Có phải là anh nghĩ em bị mộng du, cho nên ghét bỏ em hay không? Em không có mộng du, là Hoa Hiền Phương hại em, cô ta chính là muốn chia rẽ chúng ta, báo thù thay cho Y Hạo Phong.” Tư Mã Ngọc Như nức nở nói.
Lục Vinh Hàn nhíu mày, mỗi lần nghe cô ta nói chuyện này lại tức giận.
“Cả đầu cô chỉ nghĩ là người khác muốn hại cô, tôi thấy cô không chỉ bị mộng du, còn có chứng vọng tưởng bị hại. Sau này cô muốn làm thế nào thì làm thế đó đi, tôi nhắm mắt làm ngơ.”
“Đó là Đỗ Di Nhiên sai bảo, không có một chút liên quan nào tới tôi.” Tư Mã Ngọc Như nói dối, muốn đổ hết tất cả mọi chuyện lên trên người Đỗ Di Nhiên.
“Không có cô, Đỗ Di Nhiên có thể quen Liễu Giai Tuệ, có thể được thêm vào trong nhóm kẻ thứ ba sao? Cô và cô ta chính là cấu kết với nhau làm việc xấu, cá mè một lứa.” Lục Vinh Hàn càng nói càng tức giận, người phụ nữ trước mắt đã hoàn toàn biến thành một người không quen biết, ông ấy đã không biết chút gì nữa.
Lúc này Tư Mã Ngọc Như thực sự sốt ruột.
Cho dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới Lục Vinh Hàn sẽ trâu già gặm cỏ non, tìm niềm vui mới.
“Vinh Hàn, em không muốn xoắn xuýt chuyện quá khứ nữa. Em đã quyết định buông bỏ hết mọi chuyện lúc trước, sống thật tốt với anh, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?” Cô ta nắm lấy tay ông ấy: “Chúng ta đi đăng ký kết hôn, đừng xen vào chuyện nhà họ Lục nữa. Kết hôn xong thì dẫn theo Ngọc Thanh chuyển ra nước ngoài ở, mọi thứ đều bắt đầu lại một lần nữa.”
Lục Vinh Hàn hất tay cô ta ra: “Tôi không có khả năng kết hôn với cô, cả đời này đến chết tôi cũng là con cháu của nhà họ Lục.”
“Em đi cầu xin bà cụ, cầu xin bà ấy đồng ý cho chúng ta kết hôn, nếu bà ấy đồng ý, có phải là anh sẽ hồi tâm chuyển ý đúng không?” Tư Mã Ngọc Như khóc nói, đều tại bà già chết tiệt kia và Hoa Hiền Phương làm hại, sao bọn họ không chết đi?
Lục Vinh Hàn nhìn cô ta: “Ngọc Như, cô có biết hay không, bây giờ cô toàn thân lệ khí, cô ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng oán khí trong mắt không tản đi được. Cô đang oán hận người nào?”
Tư Mã Ngọc Như run rẩy dữ dội.
Cô ta hận ông già nhà họ Lục.
Hận Hoa Hiền Phương.
Hận Lục Kiến Nghi.
Hận Y Hạo Phong.
Hận tất cả những người cản trở cô ta, những chướng ngại vật không cho cô ta vừa lòng đẹp ý.
“Em không làm sai bất cứ chuyện gì, em là người bị hại, nhưng anh lại đổ hết mọi lỗi lầm lên trên người em, em có thể không oán, có thể không thương tâm sao?”
Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Cô đúng là không có một chút ăn năn nào, cô không cứu được nữa.”
“Anh thay lòng đổi dạ, cho nên mới coi em như vậy. Anh thề sẽ bảo vệ em cả đời, đối với em không rời không bỏ, em tin tưởng không hề nghi ngờ, không oán không hối đi theo anh. Bây giờ anh quen một con hát, đã muốn vứt bỏ em, những lời thề non hẹn biển lúc trước, đều chỉ là thuận miệng nói một chút à?” Tư Mã Ngọc Như lại khóc rống lên một lần nữa.
Lục Vinh Hàn thở dài một hơi.
“Tôi nghĩ chỉ có tách ra, mới có thể khiến cô đoạn tuyệt mọi quan hệ với nhà họ Lục. Từ nay về sau, cô sẽ giống như những người lui tới trên đường phố, chỉ là người bình thường không thể bình thường hơn. Coo không phục cũng được, muốn tranh cũng được, muốn đấu đá cũng được, đều không còn cơ hội nữa.”
Tư Mã Ngọc Như lảo đảo về sau một bước, ngã lên trên mặt đất.
Ông ấy là chỗ dựa vững chắc của cô ta, đã không có ông ấy, tất nhiên cô ta không là gì cả.
Hoa Hiền Phương vươn một ngón tay ra có thể nghiền cô ta thành cặn, còn đấu như thế nào nữa?
“Em nói em sẽ bỏ hết tất cả, em sẽ không tranh không đấu nữa, em chỉ muốn kết hôn với anh, thanh thản ổn định làm vợ của anh, những lời em nói đều là lời thật lòng.”
Chương 867: Ổn định ông ấy trước
Cô ta nhất định phải nghĩ biện pháp ổn định ông ấy trước.
Chỉ cần lấy được chứng nhận kết hôn, thì có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà Lục Vinh Hàn không phải là kẻ ngu ngốc.
Thực ra ông ấy đã sớm hối hận, muốn về nhà hưởng thụ quan hệ bố con. Ông ấy để ý con trai, để ý cái nhà này, nhưng mà không thể vứt bỏ mặt mũi.
Ông ta là bố, sao có thể mặt nóng dán vào mông lạnh của con trai được? Còn có Y Hạo Phong, bà ấy chắc chắn sẽ không tha thứ cho ông ấy.
“Cô không cần nói nữa, cứ như vậy đi, mọi người chia tay trong hòa bình.”
Sau khi nói xong, ông ấy lập tức đi ra ngoài.
“Lục Vinh Hàn, anh không thể đối xử với em như vậy!” Tư Mã Ngọc Như ở phía sau thét chói tai. Cô ta bắt đầu hối hận, lúc trước không nên rời đi, để đám hồ ly tinh có cơ hội chen chân vào.
Trong đại sảnh tụ hội.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm cocktail: “Theo em thấy, lần này bố và Tư Mã Ngọc Như thực sự tách ra rồi. Một khi người đàn ông thay lòng, tám con ngựa đều kéo cũng không kéo lại được.”
Lục Kiến Nghi vươn tay lên, xoa đầu cô nói: “Hóng chuyện.”
“Em đây là đang quan tâm anh, vợ của bố sau này là mẹ kế của anh, em đây là âm thầm giữ cửa thay ông ấy, không thể lại tìm một kỹ nữ tâm cơ giống như Tư Mã Ngọc Như.” Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ.
“Cho dù là kỹ nữ tâm cơ, cũng không thể tạo nên sóng to gió lớn gì, loại người phụ nữ ngu ngốc thích tìm đường chết giống như Tư Mã Ngọc Như, cũng rất hiếm thấy.” Lục Kiến Nghi cười nhạo một tiếng.
“Cũng phải.” Hoa Hiền Phương nhún vai. Bố không còn là người quản lý nhà họ Lục nữa, đối nghịch với bọn họ sẽ không có trái cây ngon để ăn. Chỉ cần là người phụ nữ thông minh, đều sẽ nghĩ biện pháp khiến hai bố con bọn họ làm lành như lúc ban đầu, như vậy mới có lợi với cô ta nhất.
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như tràn ngập tức giận, sao có thể tha cho Thượng Quan Yến Nhi, Lục Vinh Hàn rời đi, cô ta tìm Thượng Quan Yến Nhi tính sổ.
Cô ta vừa mới tiến tới, lập tức xông tới trước mặt Thượng Quan Yến Nhi, nắm lấy ly rượu trên bàn hắt vào mặt Thượng Quan Yến Nhi.
Thượng Quan Yến Nhi nổi giận, nắm lấy ly rượu khác hắt trả.
Lửa giận của Tư Mã Ngọc Như dấy lên vạn trượng: “Hồ ly tinh không biết xấu hổ, tôi đánh chết cô.” Cô ta xông tới đánh Thượng Quan Yến Nhi.
Bảo vệ vội vàng xông tới ngăn cô ta lại.
“Thưa cô, nơi này là trường hợp công chúng, cô chế giễu người khác như vậy, sẽ rất mất thân phận.”
Đầu óc của Tư Mã Ngọc Như nóng lên, đều sắp bùng nổ tức giận, đâu còn quản thân phận gì đó. Hơn nữa nếu Lục Vinh Hàn không cần cô ta nữa, cô ta sẽ không còn gì cả.
Cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ tiện nhân này leo lên trên đầu cô ta.
“Thượng Quan Yến Nhi, tôi nói cho cô biết, ngày mai sẽ khiến cô trở nên hot, khiến tất cả mọi người thấy rõ bộ mặt thật kẻ thứ ba này của cô.”
Thượng Quan Yến Nhi cũng bị chọc giận: “Cô Tư Mã, cô giống y như người đàn bà chanh chua, chẳng trách tổng giám đốc Lục không cần cô nữa. Nếu nói tới kẻ thứ ba, cô làm nhiều năm như vậy, người nào có thể so được với cô.”
Tư Mã Ngọc Như giống như bị tát trong vô hình một cái, khóe miệng lệch tới tận mang tai.
“Cô mới là kẻ thứ ba, cả nhà cô đều là kẻ thứ ba. Người anh ấy muốn kết hôn vẫn luôn là tôi, Y Hạo Phong chỉ là bị người nhà cứng rắn nhét vào mà thôi.”
“Kẻ thứ ba đều nghĩ như vậy, tôi và tổng giám đốc Lục chỉ là bạn, quan hệ trên làm ăn. Hơn nữa tôi là người rất có nguyên tắc, tuyệt đối không dính vào đàn ông đã có vợ. Không giống như cô, biết rõ người ta đã có vợ và con còn dán sát vào, khiến vợ con người ta tách ra, chúng bạn xa lánh.” Thượng Quan Yến Nhi cười mỉa hai tiếng. Cô ta biết Lục Kiến Nghi ở đây, cho nên nói chuyện nghiêng về phía Y Hạo Phong.
Lục Thị nắm trong tay tập đoàn truyền thông lớn nhất phía đông, là ông chủ lớn của cô ta, cô ta không muốn xúc phạm tới người có quyền thế.
Tư Mã Ngọc Như không quan tâm nhiều như vậy, từ lúc bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, cô ta đã không thèm đếm xỉa gì hết.
“Tôi nói cho cô biết, tôi có rất nhiều thủ đoạn, Y Hạo Phong đều bị tôi đá xuống, huống chi là nhân vật nhỏ bé như cô. Cô lại dám quấn lấy chồng tôi, tôi sẽ hất axit sunfuric hủy dung cô.”
“Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi và tổng giám đốc Lục chỉ là quan hệ công việc, cô ở đây cố tình gây sự, đúng là rất buồn cười. Huống chi tổng giám đốc Lục đều đã tách ra với cô, cô có tư cách gì hỏi chuyện của ngài ấy?”
“Chúng tôi không tách ra, cô đừng ở đây ăn nói linh tinh.” Tư Mã Ngọc Như rất muốn xé nát miệng cô ta ra.
“Tất cả mọi người ở thành phố Long Minh đều biết, cô vẫn nên nhanh chóng đi chữa trị chứng mộng du của cô đi, loại người nửa đêm dậy cắt dưa hấu như cô, có người đàn ông nào không sợ hãi.” Thượng Quan Yến Nhi bĩu môi.
Tư Mã Ngọc Như thực sự muốn giết người.
“Tôi không mộng du, tôi là bị người ta hãm hại, tôi vô cùng bình thường.” Cô ta gần như thét chói tai.
Thượng Quan Yến Nhi cố ý thở dài, kéo âm cuối ra thật dài, rất có ý châm chọc.
“Cô ấy à, thực sự từ đầu tới chân đều không bằng bà Lục, cô xem lúc bà ấy ly hôn bình tĩnh như thế nào, đây gọi là tiểu thư khuê các, thục nữ danh viện, cầm được thì cũng buông được. Dáng vẻ không quấn quít làm phiền giống như cô, thực đáng sợ. Nhưng mà cũng phải, người ta rời khỏi tổng giám đốc Lục, vẫn vô cùng tôn quý, đâu giống như cô, lập tức đánh về nguyên hình.”
“Tiện nhân, tao đánh chết mày!” Tư Mã Ngọc Như bùng nổ tức giận, giơ tay lên muốn đánh Thượng Quan Yến Nhi, bị cô ta túm chặt: “Dì à, lớn tuổi thì phải chú ý cơ thể một chút, đừng tức giận tới mức huyết áp lên cao, trúng gió, thì càng không ai cần.”
Tư Mã Ngọc Như tức tới mức toàn thân đều đang run lẩy bẩy, tế bào đều sắp bùng nổ.
Cô ta sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này, nhất định phải khiến Thượng Quan Yến Nhi không chịu nổi.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi đứng ở xa nhìn.
“Tư Mã Ngọc Như chắc chắn không nghĩ tới chính là, mình sẽ có một ngày như vậy đúng không? Cho nên mới dám không kiêng nể gì gây sóng gió.”
“Ngày lành của cô ta tận rồi.” Lục Kiến Nghi nói với giọng điệu mỉa mai.
Hoa Hiền Phương bưng chén rượu trong tay lên lắc một lát, chất lỏng màu đỏ tươi ở bên trong giống như máu.
“Khiến cô ta nếm thử cảm nhận của mẹ cũng được.”
Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp giới nhân vật nổi tiếng.
Hai người bọn họ vừa trở về, Lục Sênh Hạ lập tức chạy tới: “Anh cả, chị dâu, em nghe nói bố rất thân thiết với Thượng Quan Yến Nhi, có phải là thật hay không?”
“Quả nhiên là chuyện tốt không truyền ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.” Hoa Hiền Phương chu môi: “Bọn chị vừa mới về đến nhà, đều đã truyền tới lỗ tai của em.”
“Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, còn nói cô ta ra tay với mẹ, hai người ầm ĩ rất lớn.” Lục Sênh Hạ nói.
“Chị không biết bố đang hẹn hò với Thượng Quan Yến Nhi, bọn họ chỉ cùng nhau tham dự tụ hội mà thôi. Bây giờ Thượng Quan Yến Nhi là người đại diện cho sản phẩm mới của công ty bố, cùng bố tham dự buổi tụ họp là chuyện vô cùng bình thường. Mẹ nhỏ không hỏi xanh đỏ trắng vàng đã chạy tới ầm ĩ một trận, kết quả khiến bố tức giận rời đi.” Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
“Thượng Quan Yến Nhi là đại mỹ nhân đứng đầu được giới giải trí công nhận, bố sẽ không thực sự bị cô ta mê hoặc đấy chứ?” Lục Sênh Hạ lộ ra chút lo lắng, cô ấy còn trông cậy ông ấy làm lành với bác gái mà.
“Bố đã tách ra với Tư Mã Ngọc Như, muốn tìm vợ một lần nữa, cũng là chuyện rất bình thường, chúng ta đừng nên quản quá nhiều, dù sao cũng không quản được.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
Chương 868: Tìm tất cả chuyện xấu
Hai tay của Lục Sênh Hạ vòng quanh ngực: “Bố đúng là ung dung thản nhiên, lập tức tìm người phụ nữ trẻ tuổi như vậy. Uổng công em còn rất tích cực, khuyên bảo ông ấy tái hôn với bác gái.”
Hoa Hiền Phương ôm vai cô ấy: “Bây giờ mẹ rất tốt, có bố hay không đều không sao cả, bị ông ấy lạnh nhạt nhiều năm như vậy, cũng đã quen không có sự tồn tại của ông ấy. Nhưng mẹ nhỏ thì khác, đối với cô ta mà nói phần đả kích này giống như sấm sét giữa trời quang.”
“Đã sớm khuyên bà ta đừng quậy, bà ta không chịu nghe, vẫn luôn cho rằng bố bị bà ta nắm ở trong lòng bàn tay, có thể để mặc bà ta muốn làm gì thì làm. Bây giờ khiến bà ta nhận rõ sự thật, cũng là một chuyện tốt, sau này bà ta sẽ không quậy nổi nữa.” Lục Sênh Hạ chậm rãi nói. Biển khổ vô tận, quay đầu lại là bờ, loại người giống như mẹ, không ép tới vách núi, cô ta không tỉnh ngộ.
Môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhếch lên ý cười giễu cợt: “Mọi chuyện vừa mới bắt đầu, trò hay còn ở phía sau, sẽ không bình ổn nhanh như vậy.”
Hoa Hiền Phương cũng nghĩ như thế, Tư Mã Ngọc Như là người phụ nữ nhất quyết không tha, sao có thể dễ dàng tha cho bố và Thượng Quan Yến Nhi?
“Quậy tới quậy lui, cuối cùng người xui xẻo chắc chắn là bà ta. Còn không bằng thay đổi hoàn toàn, ứng xử một lần nữa, tranh thủ sự tha thứ của bố.” Lục Sênh Hạ bĩu môi nói.
Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ: “Chắc chắn là vì cô bị mộng du, dọa dượng sợ hãi, cho nên mới không cần cô nữa. Nếu sau này vợ em cũng có bệnh đáng sợ như vậy, em cũng sẽ không cần cô ấy.”
Lục Sênh Hạ bị sặc một cái, cô ấy biết rất rõ, bố không vì chuyện này mà không cần Tư Mã Ngọc Như, là cô ta luồn lên nhảy xuống, không biết điểm dừng. Mà chuyện Liễu Giai Tuệ giống như ngòi nổ, chú năm thực sự bị chọc tức, đối với Tư Mã Ngọc Như hận thấu xương, cả ngày ở trước mặt trưởng bối nhà họ Lục quở trách chuyện này, khiến mặt mũi của bố mất sạch.
Ông ấy vốn có vị trí rất xấu hổ ở nhà họ Lục, tách ra với Tư Mã Ngọc Như, chỉ sợ là biện pháp duy nhất khiến ông ấy bình ổn lửa giận của nhiều người.
“Chị, em đã sớm khuyên chị nhanh trở về, đừng để anh rể ở nhà một mình, bây giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện.”
“Anh rể là miếng mồi ngon, có không biết bao nhiêu phụ nữ đang âm thầm như hổ rình mồi. Thượng Quan Yến Nhi này trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ sợ khó đối phó.” Mã Trúc Mai thở dài.
“Tôi sẽ làm danh tiếng của cô ta thối nát, khiến giới giải trí cấm mọi hoạt động cô ta.” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi nói.
Tư Mã Minh Thịnh sờ cằm, giống như có chút suy nghĩ nói: “Tìm người đào ra hết tất cả chuyện xấu của cô ta, lại tìm thủy quân tản tin tức, bôi đen cô ta.”
“Chị còn muốn hất axit sunfuric hủy dung cô ta, xem cô ta quyến rũ Lục Vinh Hàn như thế nào.” Trên trán Tư Mã Ngọc Như nổi đầy gân xanh.
“Cô ta là người của công chúng, chị quậy như vậy sẽ gây ra động tĩnh lớn lắm. Bây giờ tất cả mọi người đều biết chị có xích mích với cô ta, nếu làm như vậy mà nói, người đầu tiên bị hoài nghi sẽ là chị.” Tư Mã Minh Thịnh nói, nếu Lục Vinh Hàn thực sự không cần chị, thì sẽ không thủ hạ lưu tình, cậu ta không thể lỗ mãng giống như trước.
Tư Mã Ngọc Như không thể ngờ tới điểm này, hung dữ trừng em trai một cái.
“Em lo lắng cái gì? Chỉ cần diệt trừ cô ta, tất nhiên là anh rể em sẽ hồi tâm chuyển ý, che chở em.”
“Chị, chị nên chuẩn bị tâm lý thì hơn, đừng phỏng đoán tình huống tốt quá, cho dù không có Thượng Quan Yến Nhi, thì có Triệu Yến Nhi, Lý Yến Nhi. Đàn ông ấy à, một khi động lòng, muốn thu hồi sẽ rất khó khăn. Chị càng quậy với anh ấy như vậy, anh ấy càng ghét bỏ chị, chị phải nhanh chóng khôi phục bộ dạng trước đây, tiếp tục hiền lương thục đức, ôn nhu thiện lương, mới có phần thắng.”
Tư Mã Minh Thịnh khuyên giải, bộ dạng của chị gái hiện giờ, cậu ta đều không cần, huống chi là Lục Vinh Hàn.
Tư Mã Ngọc Như nhổ phi xuống đất.
Lúc trước rõ ràng là Lục Vinh Hàn đã đuổi Y Hạo Phong đi, chính là cô ta chen chân vào, đón Y Hạo Phong trở về.” Tư Mã Ngọc Như tức giận nói.
“Hơn phân nửa là vì chị đứng sau điều khiển chuyện Trương Thị Cẩm Lan, bị cô ta biết rõ. Lúc ấy em đã nói với chị, chị phải bình tĩnh, chị cứ muốn khống chế Trương Thị Cẩm Lan, muốn diệt trừ Hoa Hiền Phương, kết quả lộ ra chân tướng. Người phụ nữ Hoa Hiền Phương này tuyệt đối không thể khinh thường, cô ta am hiểu giả heo xơi tái cọp già nhất, không để lại chút dấu vết nào, cô ta có thể tìm hiểu nguồn gốc, đào ra hết tất cả mưu kế của chị. Sở dĩ cô ta đón Y Hạo Phong về nhà, chính là vì kiềm chế chị.”
Cậu ta nuốt nước bọt: “Chị ấy à, một chút cũng không nhận ra được, trái lại càng nghiêm trọng quậy với cô ta, để lộ mình hoàn toàn.”
Tư Mã Ngọc Như giống như nghĩ tới chuyện gì đó, vỗ mạnh lên bàn.
“Thượng Quan Yến Nhi này không phải là do cô ta âm thầm giới thiệu cho Lục Vinh Hàn đấy chứ, mục đích là đuổi chị đi. Chuyện của chị và Đỗ Di Nhiên đều bị cô ta biết rõ, cho nên cô ta sai Thượng Quan Yến Nhi tới đối phó chị.”
Chương 869: Quen bị lạnh nhạt
Tư Mã Minh Thịnh chậc lưỡi: “Chuyện này có khả năng, em thật sự không biết nói chị thế nào nữa. Đỗ Di Nhiên kia vừa nhìn là biết không làm nên trò trống gì, chị ở cùng một chỗ với cô ta, không phải khiến mình buồn bực sao?”
“Chuyện này còn không phải sao?” Mã Trúc Mai ở bên cạnh hát đệm: “Rời khỏi nhà họ Lục chị đã rơi vào hoàn cảnh xấu. Chị nên giả bộ thay đổi hoàn toàn, ứng xử khéo léo một lần nữa, lừa giấy chứng nhận kết hôn tới tay, buộc anh rể thật chặt, sau đó trở lại chậm rãi đối phó Hoa Hiền Phương. Kết quả chị làm hỏng hết, ngay cả đăng ký kết hôn còn chưa làm, đã làm ra một đống chuyện rối loạn, quan trọng nhất là còn không thể làm gì Hoa Hiền Phương, chỉ có hố chính mình.”
“Bây giờ hai đứa nói những chuyện này có ích lợi gì, nhanh nghĩ biện pháp cho chị đi. Chị đã nghĩ tới, chỉ cần lần này Lục Vinh Hàn hồi tâm chuyển ý, chị sẽ lập tức tới cục dân chính đăng ký kết hôn với anh ấy.” Tư Mã Ngọc Như nói.
“Nếu Thượng Quan Yến Nhi thực sự do Hoa Hiền Phương giới thiệu, vậy thì phiền phức lớn rồi.” Tư Mã Minh Thịnh gật đầu, giống như đang suy nghĩ.
Đôi mắt Mã Trúc Mai khẽ đảo hai vòng: “Nếu để Y Hạo Phong biết con dâu tốt của bà ta giới thiệu phụ nữ cho bố chồng, e rằng sẽ không tha cho cô ta.”
“Trái lại có thể thử một lần, nhìn xem phản ứng của Y Hạo Phong.” Tư Mã Minh Thịnh gật đầu.
Tư Mã Ngọc Như vỗ mạnh bàn một lần nữa.
“Con tiện nhân Hoa Hiền Phương này, chị phải lột da cô ta, rút gân của cô ta, uống sạch máu của cô ta.”
Sáng ngày hôm qua, Thượng Quan Yến Nhi trở nên hot.
Quyến rũ đàn ông có vợ, bị đánh trong buổi tụ hội, hình tượng sụp đổ.
Nhưng mà tin tức hot này không lâu sau bị xóa, đoàn đội quan hệ xã hội của Thượng Quan Yến Nhi không phải ngồi không.
Đoàn đội này còn thanh minh, muốn thông qua pháp luật nghiêm trị hành động vu oan cho cô ta.
Hoa Hiền Phương vừa ăn bữa sáng, vừa xem tin tức.
“Làn sóng thứ hai tới nhanh thật.”
“Thượng Quan Yến Nhi lăn lộn trong giới giới trí nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ rộng, nhiều con đường, muốn phá hủy cô ta cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Hơn nữa cô ta là ngôi sao xuất đạo từ nhỏ, không có quá nhiều chuyện xấu.” Lục Sênh Hạ nói.
“Thực ra em còn rất thích Thượng Quan Yến Nhi, những bộ phim cô ấy diễn em rất thích xem. Cô ấy mà kết hôn với dượng, thì sẽ thành cô mới của em, sau này lúc cô ấy quay phim, em còn có thể tới trường quay chơi.” Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi.
Hoa Hiền Phương và Lục Sênh Hạ liếc nhau một cái, nếu thực sự kết hôn, cũng không phải là cô mới, mà là mẹ kế.
Lục Sênh Hạ uống một ngụm sữa xong, mở ra nick facebook của mình, lúc này chỉ sợ người trong giới nhân vật nổi tiếng đều đang bàn luận chuyện này.
“Không phải chứ, chị dâu, muôi nước bẩn này cũng hắt lên người chị rồi. Vậy mà bọn họ nói Thượng Quan Yến Nhi là chị âm thầm giới thiệu cho bố, mục đích chính là đuổi Tư Mã Ngọc Như rời đi.”
Hoa Hiền Phương nghẹn họng.
Cô thực sự là nằm yên cũng trúng đạn.
Có phải bọn họ quên rồi không, Thượng Quan Yến Nhi vốn là người của truyền thông Lục Thị, cô ta và bố chồng đã sớm quen nhau, còn cần chị giới thiệu à?”
“Cũng phải, sao bọn họ không nghi ngờ là anh cả giới thiệu nhỉ? Bây giờ anh cả mới là boss của cô ta mà.” Lục Sênh Hạ cười ha ha.
“Bọn họ không dám, không có lá gan lớn như vậy.” Hoa Hiền Phương bĩu môi.
“Đừng suy nghĩ mấy chuyện hỗn loạn này làm gì, leo núi đi.” Lục Kiến Nghi xoa đầu em gái.
Hứa Kiến Quân đi từ trên lầu xuống: “Mọi người nói xem ngày mai có nên trở về nhìn bà nội một cái hay không.”
Ông nội tìm bà nội mới, bà nội sẽ không vui.
Lục Sênh Hạ mấp máy môi, từ khi bố rời đi, bác gái không còn nhắc một câu tới bố, bác ấy sẽ muốn làm lành với bố sao?
“Bà nội rất tốt, có bánh trôi ở bên rồi.” Hoa Hiền Phương xoa đầu con trai, buổi sáng tỉnh dậy cô và Lục Kiến Nghi đã nói chuyện điện thoại với mẹ và bà cụ. Bởi vì hôm nay phải leo núi, không ai chăm sóc bánh trôi, cho nên ngày hôm qua bọn họ đã đưa bánh trôi về Lục Lam.
Cô không biết mẹ có thấy những tin tức này hay không, nhưng mà đối với bà ấy mà nói, cho dù bố ở với người nào, đều không có khác biệt quá lớn.
Lục Kiến Nghi uống một ngụm sữa.
Có câu gọi là bi thương đến mức chết tâm, anh cảm thấy mẹ đã sớm hết hi vọng với bố, sẽ không ôm bất cứ kỳ vọng gì nữa.
Cũng như anh.
Ăn bữa sáng xong bọn họ đã ra cửa, đã hẹn với Tần Như Thông tụ tập ở dưới chân núi.
Thứ sáu mỗi ngày, Y Hạo Phong đều tới quán dưỡng sinh làm spa, bảo dưỡng làn da.
Tư Mã Ngọc Như thăm dò được quy luật này, vội vàng đi theo.
“Y Hạo Phong, đã lâu không gặp.”
Y Hạo Phong liếc mắt nhìn cô ta một cái, chuyện giữa Lục Vinh Hàn và Thượng Quan Yến Nhi bà ấy đã biết, đúng là rất thú vị.
“Lâu như vậy không gặp, cô già đi nha, trên làn da có thêm nhiều nếp nhăn hơn, nhớ phải bảo dưỡng làn da đấy.”
“Bà cũng như vậy.” Tư Mã Ngọc Như tức giận trừng bà ấy, miệng chó không phun ra được ngà voi.
Y Hạo Phong vén tóc ra sau tai: “Sao tôi không phát hiện ra, trái lại tôi cảm thấy tôi càng sống càng trẻ tuổi. Mỗi ngày luyện Thái Cực với bà cụ, lại chơi đùa với cháu nội một lát, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào. Tôi khuyên cô cũng nên tu Phật, đều đã nửa đoạn cơ thể xuống mồ, sao vẫn không nhìn ra? Cần gì phải so đo với một cô bé.”
Bắp thịt trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rúm lại: “Bà đang vui sướng khi người khác gặp họa đúng không, bà đừng quên bà là bại tướng dưới tay tôi. Người Vinh Hàn yêu vẫn luôn là tôi, anh ấy vì tôi mà có thể vứt bỏ mọi thứ, bà chỉ là người bị chồng ruồng bỏ, vĩnh viễn không chiếm được trái tim của anh ấy.”
Y Hạo Phong cười ha ha: “Tôi đâu có bại bởi cô, cô thực sự có được trái tim của Lục Vinh Hàn sao? Chẳng lẽ không phải vì gia tài trăm nghìn tỷ của nhà họ Lục? Đáng tiếc, cô một đồng cũng không thể mang đi, mà bây giờ tôi vẫn sống tốt ở nhà họ Lục. Mẹ nói, tuy tôi không còn là vợ của Vinh Hàn, chỉ cần tôi không gả đi, tôi vĩnh viễn vẫn là con dâu của nhà họ Lục.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch tới mang tai.
Cô ta đấu với Y Hạo Phong cả đời, cho dù thắng hay là bại, nhà họ Lục vẫn rơi vào trong tay bà ấy.
“Tư vị một người một mình trông phòng dễ chịu không? Sẽ không gối đầu một mình khó ngủ chứ?” Cô ta tuyệt đối sẽ không để bà ấy đắc ý.
“Tôi sớm đã quen rồi, nhưng mà cô vừa mới bắt đầu, e rằng không quen đúng không?” Y Hạo Phong trả lời lại một cách mỉa mai.
Chương 870: Em ấy thích loại hình chú già như cháu
“Tôi và Vinh Hàn không tách ra, chúng tôi chỉ xảy ra chút tranh cãi nhỏ, anh ấy ở cạnh Thượng Quan Yến Nhi là muốn chọc tức tôi. Qua hai ngày nữa chúng tôi sẽ làm lành, sẽ ân ái giống như lúc trước.”
Y Hạo Phong uống một ngụm cà phê, không chút hoang mang nói: “Buổi sáng hôm nay, Lục Vinh Hàn gọi điện thoại cho bà cụ, nói với bà cụ, ông ta đã chia tay với cô, bảo bà cụ yên tâm.”
Toàn thân Tư Mã Ngọc Như run lẩy bẩy.
Chuyện này giống như sấm sét giữa trời quang, từ trên trời giáng xuống giã mạnh lên đầu cô ta.
“Bà nói linh tinh, chuyện này không có khả năng.”
“Đàn ông ấy à, một khi thay lòng đổi dạ, tám con ngựa đều không kéo lại được. Thượng Quan Yến Nhi trẻ tuổi xinh đẹp, nhiệt tình hào phóng, e rằng Lục Vinh Hàn sẽ tỏa sáng mùa xuân thứ hai trên người cô ta, không có khả năng hồi tâm chuyển ý đâu. Cô vẫn nên nhanh chóng tìm đường ra cho bản thân, tính toán tối đa cho mình.” Y Hạo Phong mang theo vài phần đồng tình nhìn cô ta, còn tưởng rằng Lục Vinh Hàn sẽ quyết một lòng yêu cô ta cả đời, không nghĩ tới có một ngày kỳ tích xảy ra.
Tư Mã Ngọc Như đầu choáng mắt hoa lửa giận trong lòng bốc cháy ngùn ngụt.
Rõ ràng là cô ta nắm chặt Lục Vinh Hàn trong lòng bàn tay, sao lại có người dễ dàng cạy góc tường như vậy?
“Y Hạo Phong, thực ra tôi biết bà vẫn luôn yêu Vinh Hàn, tuy anh ấy rời đi, nhưng bà vẫn hi vọng có ngày làm lành với anh ấy. Nhưng con dâu tốt của bà không nghĩ như vậy, Thượng Quan Yến Nhi là cô ta giới thiệu cho Lục Vinh Hàn, cô ta không suy nghĩ cho mẹ chồng như bà chút nào, hành động này sẽ khiến bà và Lục Vinh Hàn vĩnh viễn không có cơ hội quay lại với nhau.”
Y Hạo Phong cười nhạo một tiếng: “Nếu chuyện này thực sự do Hiền Phương làm, vậy tôi còn phải khích lệ con bé là một đứa bé ngoan hiếu thuận. Nếu Thượng Quan Yến Nhi không tốt, cũng hơn cô nha. Nhưng mà con bé không có thời gian quản những chuyện xấu xa này, cô hoài nghi con bé, chẳng bằng hoài nghi tôi, nói không chừng là tôi giới thiệu ấy chứ.”
Bà ấy vốn đang nói giỡn, Tư Mã Ngọc Như lại cho là thật, chỉ trong nháy mắt bật dậy khỏi ghế.
“Y Hạo Phong, chuyện này là bà làm sao? Bà quá vô liêm sỉ rồi, vì đuổi tôi đi, vậy mà giới thiệu phụ nữ cho Vinh Hàn.”
Y Hạo Phong vô cùng bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tôi phải hỏi cô làm gì ấy, ngoan ngoãn ở nhà họ Lục làm vợ bé, không phải rất tốt sao? Cứ thích làm chuyện không biết tự lượng sức mình, không có mệnh thái hậu, lại toàn thân bệnh thái hậu. Kết quả tự mình tìm đường chết.”
Tư Mã Ngọc Như có kích thích muốn thắt cổ, cô ta cũng hối hận, hối hận mình quá thiếu kiên nhẫn.
Một chiêu sai cả bàn cờ.
“Nếu không có Hoa Hiền Phương cấu kết với bà làm việc xấu, bà đã sớm bị Vinh Hàn đá về bờ bên kia đại dương, đâu còn có thể ở nhà họ Lục làm thái hậu?”
Y Hạo Phong nhún vai: “Trên thế giới này không có nếu. Thực ra cô vẫn ở nhà họ Lục, thì vẫn giẫm lên đầu tôi, tôi không quật ngã được cô. Hãnh diện của tôi hiện giờ, còn không phải nhờ cô cho cơ hội.”
Tư Mã Ngọc Như nghiến răng: “Bà cho rằng Thượng Quan Yến Nhi là con chim tốt đẹp gì sao? Nếu cô ta gả cho Vinh Hàn, lại sinh ra con trai, còn không phải sẽ tranh tài sản với Lục Kiến Nghi.”
“Có phải cô đã quên rồi không, bây giờ người nắm quyền ở nhà họ Lục là Kiến Nghi, không phải Vinh Hàn. Cô ta chỉ có thể tranh gia sản của Vinh Hàn, không có một chút liên quan nào với Lục Thị. Gia sản của Vinh Hàn Kiến Nghi sẽ không tranh một đồng, tiền bạc và công ty trong tương lai, chắc chắn sẽ chia cho Ngọc Thanh và con riêng kia. Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thượng Quan Yến Nhi là ai, không cần tôi nói, cô hẳn là biết rất rõ.”
Y Hạo Phong chậm rãi nói: “Còn có một chuyện, cô vẫn chưa thể chuyển lên chính thức, Tư Mã Ngọc Thanh cuối cùng sẽ có thân phận con riêng, mà đứa bé kia là con trai trưởng, chắc chắn sẽ giẫm lên đầu Ngọc Thanh.”
Tư Mã Ngọc Như giật nảy mình một cái, sao cô ta không nghĩ tới chuyện này, một khi Thượng Quan Yến Nhi lên nắm quyền, Ngọc Thanh sẽ thành cái đinh trong mắt cô ta, cái gai trong thịt. Đến lúc đó, không phải là cô ta sẽ nghĩ biện pháp giết chết Ngọc Thanh.
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để Thượng Quan Yến Nhi hay là những người phụ nữ khác cướp đi vị trí nên thuộc về cô ta.
Gia sản và công ty của Lục Vinh Hàn nên thuộc về Ngọc Thanh, người nào cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp đi một đồng.
“Y Hạo Phong, tôi tuyệt đối sẽ không để gian kế của các người thực hiện được, Thượng Quan Yến Nhi đừng nghĩ lên nắm quyền.” Cô ta thở hổn hển rời đi.
Y Hạo Phong chậm rãi uống một ngụm cà phê, khóe miệng hơi nhếch lên chút ý cười ác độc, dây là khoái cảm sinh ra sau khi cho kẻ địch một kích trí mạng.
Thực sự không nghĩ tới, Tư Mã Ngọc Như cũng sẽ có ngày như vậy.
Đúng là ông trời có mắt.
Lúc này, đám Lục Kiến Nghi đã leo tới giữa sườn núi.
Kiến Dao và Kiến Diệp còn nhỏ, không thích hợp leo lúi, Khải Liên và vú em đã dẫn theo bọn họ ngồi cáp treo đi lên đỉnh trước.
Trên núi gió lạnh khẽ lướt qua.
Mọi người ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một lát.
Tư Mã Ngọc Thanh uống một ngụm nước to: “Hôm nay leo núi xong, có lẽ em sẽ mất một cân thịt.”
“Chị xem, đợi em ăn mấy miếng thịt bò lại bổ sung thịt ngay ấy mà.” Lục Sênh Hạ cười hì hì.
“Chị nhắc tới thịt bò, em có chút đói bụng.” Tư Mã Ngọc Thanh liếm đầu lưỡi.
“Hôm nay chúng ta sẽ đóng quân dã ngoại trên đỉnh núi ạ?” Hứa Kiến Quân hỏi.
“Đúng vậy.” Hoa Hiền Phương cười khẽ nói.
“Thật tốt quá, con thích đóng quân dã ngoại.” Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ tay.
Cố Nhược Đồng quan sát cảnh sắc ở phía xa: “Ở trên núi nhìn thành phố Long Minh thật đẹp, đây là lần đầu tiên tôi đi leo núi kể từ khi tới thành phố Long Minh.”
“Chúng tôi hoạt động rất nhiều, nếu không phải chị Dĩ Nhiên mang thai, chị ấy và anh Nhân Thiên sẽ tới. Sau này chỉ cần cô rảnh đều có thể tới tham gia.” Hoa Hiền Phương cười nói.
“Mọi người cùng nhau chơi đùa, thực sự rất vui vẻ, một mình chơi không có ý nghĩa lắm.” Cố Nhược Đồng nói.
“Bởi vì có chúng cháu ở đây, mọi người mới có thể vui vẻ, đúng hay không? Trẻ con chính là quả vui vẻ của người lớn.” Hứa Kiến Quân nghiêng đầu, ngọt ngào ngây thơ nói.
Cố Nhược Đồng gật đầu nói: “Đúng vậy, chính vì có trẻ con mới náo nhiệt.”
“Vậy sau này dì và cậu Như Thông sinh nhiều mấy đứa.” Hứa Kiến Quân biết thời biết thế, trả lời rất nhanh.
Tần Như Thông vừa mới uống một ngụm nước, lập tức phun ra hết.
“Bảo bối, hôm nay nho rất ngon, ăn nhiều mấy quả đi.”
Anh ta lấy mấy quả nho ra nhét vào trong miệng Hứa Kiến Quân, chặn cái miệng nhỏ nói lung tung.
Hứa Kiến Quân vừa ăn vừa dùng giọng nói mơ hồ không rõ nói: “Cậu Như Thông, có phải là cậu thẹn thùng hay không, như vậy không được đâu. Mẹ cháu và bố ma vương đã sinh ba đứa bé, chú phải cố gắng lên, tranh thủ đuổi kịp nha. Hơn nữa không phải cậu phải sinh em gái gả cho Kiến Diệp sao? Đừng cách biệt tuổi tác quá nhiều, sẽ có sự khác biệt.
Tần Như Thông cười giễu cợt: “Cậu mà sinh em gái nhỏ, gả cho cháu có được không?”