Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù đã qua ba tháng đầu nguy hiểm nhưng Thẩm Yến Quân vẫn lo lắng cho thân thể Lục Gia Ninh, không dám làm chuyện giường chiếu với y. Nhưng dù sao cũng từng được ăn thịt, bây giờ nhịn như thế đương nhiên sẽ khó chịu, huống hồ hai người đã quá quen với nhau, Lục Gia Ninh còn được 2 vị mẫu thân mời đầu bếp nấu ăn riêng, y dược bồi bổ mập mạp hẳn lên.
Lục Gia Ninh vốn gầy yếu, bây giờ mập lên cũng không khác người thường là bao, nhìn qua chỉ thấy đủ đầy thịt thà thôi. Mỗi lần Thẩm Yến Quân đến gần sẽ thích thú bóp bóp mặt y, nhìn hai má tròn phúng phính, đáng yêu vô cùng!
Ôm người vào trong ngực, nặn nặn bóp bóp, hình như cái mông mềm hơn trước nhiều, hắn muốn...
Lục Gia Ninh bị người ôm vào trong ngực, không biết tâm tư Thẩm Yến Quân, nhưng một lát sau, có thứ gì cưng cứng đè lên người y, y bất giác đỏ bừng mặt. Thẩm Yến Quân ôm y thật chặt, hắn cũng không muốn nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng đặt y ngồi vững trên giường, rồi định đi tắm nước lạnh.
Thẩm Yến Quân mới quay người, góc áo bị người ta tóm lấy, đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này, Lục Gia Ninh biết hắn muốn đi tắm, nhưng y không muốn. Đã vào thu rồi, thời tiết mát lạnh, nếu Thẩm Yến Quân tắm nước lạnh chắc chắn sẽ bị bệnh.
Góc áo bị Lục Gia Ninh túm chặt, Thẩm Yến Quân đành phải ngồi xuống bên cạnh y, ôm y vào ngực, dịu dàng hỏi: “Ninh Ninh, làm sao vậy?”
Lục Gia Ninh không đáp, y dựa vào bả vai của hắn, có vẻ đang tâm sự nặng nề, những lúc thế này Thẩm Yến Quân chưa bao giờ ép y, hắn kiên nhẫn ở bên cạnh y, chờ y đến khi y muốn nói thì thôi.
Chỉ một lát sau, Lục Gia Ninh ngồi thẳng lên từ trong lồng ngực của hắn, thậm chí dịch người ra xa một chút. Cả quá trình y đều chột dạ cúi thấp đầu, không dám nhìn hắn, Thẩm Yến Quân mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Quả nhiên, ngay sau đó, Lục Gia Ninh cúi đầu ra hiệu với hắn:【Phu quân, nếu không…】 y dừng lại một chút, bàn tay hơi do dự nắm chặt rồi buông ra, cố lấy dũng khí:【Nạp người vào cửa. 】
Lục Gia Ninh đương nhiên không muốn chia sẻ Thẩm Yến Quân với người khác, nhưng y cũng không muốn Thẩm Yến Quân tắm nước lạnh, vả lại… Người ta tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, thế nhưng y cứ nghĩ đến cảnh Thẩm Yến Quân nạp thiếp là lại đau xót trong lòng. Nước mắt cứ đọng mãi trên mi không chảy xuống được, y cúi đầu thật thấp không dám nhìn Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân nhìn y ra hiệu xong tức giận đứng phắt dậy, hắn nhìn Lục Gia Ninh cúi đầu lại không dám phát hỏa, đi tới cửa sổ đứng đến khi bớt giận mới quay lại. Hắn đứng trước mặt Lục Gia Ninh, nâng cằm y lên ép y nhìn thẳng mình, trong giọng nói không hề che đậy sự tức giận: “Em có biết em đang nói gì không?”
Nước mắt Lục Gia Ninh chảy xuống ngay lập tức, y nhìn Thẩm Yến Quân, lại không có dũng khí và sức lực nói ra suy nghĩ của mình.
Thấy y không đáp, Thẩm Yến Quân không nhịn lửa giận nữa, hắn lôi y dậy, nhưng vẫn sợ làm y bị thương nên cố gắng khống chế lực tay mình.
Thẩm Yến Quân kéo y quay lưng về phía mình, nắm lấy quần áo y, kéo mạnh một cái đã rách toạc. Kể từ khi mang thai, hai vị mẫu thân đổi hết quần áo của Lục Gia Ninh thành đồ tơ lụa, cả chăn nệm cũng đổi thành tơ lụa mềm mại. Ban đầu Lục Gia Ninh thấy phiền hai người nên từ chối, nhưng hai vị mẫu thân cứ kiên trì đòi đổi, điều kiện trong nhà cũng dư sức mua những đồ này, thế là y không từ chối nữa.
Lục Gia Ninh đột nhiên bị xé y phục, sợ hết hồn, y vừa xoay người lại bị Thẩm Yến Quân xoay lại lần hai. Một tay hắn túm hai tay Lục Gia Ninh nhấc lên cao, một tay cầm vải lục rách trói y lại. Lục Gia Ninh giãy giụa mấy lần nhưng sức y nào bì nổi với Thẩm Yến Quân, y hơi sợ. Lần trước Thẩm Yến Quân tức giận cũng chỉ đạp cửa mà đi, lần này không biết hắn sẽ làm gì nữa.
Vải vóc còn thừa lại không dài không ngắn, Thẩm Yến Quân luồn tay qua nách Lục Gia Ninh bế y ngồi trên đầu giường, buộc đoạn vải còn thừa vào đầu giường. Lục Gia Ninh giãy mấy lần không ra, chỉ có thể quay đầu về phía Thẩm Yến Quân xin tha.
Nhưng lần này Thẩm Yến Quân giận thật, hắn kéo Lục Gia Ninh về phía sau một chút, để người y dính sát vào người mình. Tư thế này khiến Lục Gia Ninh chỉ có thể hơi cúi người, áo tơ lụa bị xé rách chỉ còn hai ống tay treo lủng lẳng trên người y, Thẩm Yến Quân giật quần y ra, tơ lụa mỏng manh mềm mại bị hắn vứt một đống xuống đất.
Lục Gia Ninh nghe thấy Thẩm Yến Quân kề sát tai mình, trong giọng hắn vẫn mang theo một tia lạnh giá: “Lục Gia Ninh, em rất hào phóng.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Yến Quân gọi đầy đủ họ tên y, Lục Gia Ninh biết lần này mình đã chọc hắn phát hỏa thật rồi, y vừa loạn vừa sợ, liều mạng lắc đầu phủ nhận, muốn quay đầu lại nhưng thân thể đã bị cố định không nhúc nhích được, y gấp gáp đến khóc lên.
Thẩm Yến Quân quyết định phải dạy dỗ y một chút, vì vậy tiếp tục hỏi y: “Muốn chia sẻ ta cho người khác như vậy sao?”
Vừa nói, hắn vừa lấy chiếc hộp nhỏ trong tủ đầu giường, lấy một khối cao trong hộp đó. Đã lâu không làm, nơi đó của Lục Gia Ninh hắn là quên hắn rồi, Thẩm Yến Quân không muốn làm y bị thương.
Lục Gia Ninh nức nở, đầu không ngừng lắc trái lắc phải, không phải! Y không muốn chia sẻ Thẩm Yến Quân cùng người khác, trong lòng y không ngừng tự trách, tại sao y lại biến mọi chuyện thành ra thế này chứ. Nước mắt y không ngừng tuôn ra, tí tách rơi xuống đệm.
Phần cao trong tay đã tan, Thẩm Yến Quân bôi đều lên tay mình, hắn đè eo Lục Gia Ninh xuống, hỏi: “Em nghĩ ta thành thân với em chỉ để làm chuyện này đúng không?”
Nói xong, hắn xoa một chút cao lên phía sau y rồi đâm thẳng ngón tay vào trong.
Trong lòng Lục Gia Ninh vừa khó chịu vừa oan ức, phía sau đã lâu không làm, bỗng nhiên bị dị vật xâm nhập khiến y không ổn. Trong miệng y vẫn nức nở không thành tiếng, đầu lắc như trống bỏi phủ nhận. Y rất muốn nói cho Thẩm Yến Quân biết, không phải, y không nghĩ như thế, nhưng y không thể nói, hai tay bị trói không thể nhúc nhích, nước mắt càng ứa ra, cả người run rẩy giãy dụa, y muốn giải thích rõ ràng cho Thẩm Yến Quân biết! Thấy y như vậy, Thẩm Yến Quân duỗi tay nắm chặt hai tay Lục Gia Ninh, mặc dù tơ lụa mềm mại nhưng da dẻ Lục Gia Ninh quá yếu ớt, y hoảng sợ như vậy rất dễ bị mài đau tay.
Dọa người sợ đủ rồi, Thẩm Yến Quân nhìn y cũng đau lòng khôn xiết, hắn nắm cằm Lục Gia Ninh, quay đầu y lại: “Thực sự muốn ta nạp thiếp?”
Lục Gia Ninh nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
Lúc này Thẩm Yến Quân mới hừ một tiếng, trừng mắt mắng y: “Vậy cũng phải trừng phạt em!”
Nói xong, hắn buông cằm Lục Gia Ninh ra, bàn tay lưu luyến vuốt ve da thịt y. Lục Gia Ninh sau khi mang thai càng thêm mẫn cảm, Thẩm Yến Quân mới chạm một chút thôi, y đã không nhịn được run rẩy. Cuối cùng Thẩm Yến Quân dừng tay tại hạt nhũ trước ngực Lục Gia Ninh, nắm chặt mài ép, Lục Gia Ninh ưm ưm vài tiếng. Ngón tay bôi cao trong cơ thể Lục Gia Ninh dần quen biết với đoá cúc mềm, trơn trượt rút ra đâm vào mấy lần nữa, một dòng chất lỏng dâm mĩ chảy xuống theo khe hở nhỏ xíu. Thẩm Yến Quân đỡ thứ đã cứng của mình, từ từ đâm vào cơ thể Lục Gia Ninh.
Lục Gia Ninh vừa mong muốn vừa sợ sệt, đã lâu chưa làm, y lại đang mang thai nữa. Thẩm Yến Quân cũng lo lắng cho thân thể y, không dám tăng nhanh tốc độ, hắn sợ không khống chế được mà làm Lục Gia Ninh bị thương, chỉ dám nhẹ nhàng đỉnh lên trên, thi thoảng đâm qua loa vào điểm mẫn cảm của y. Lục Gia Ninh rên rỉ không ngừng, đến khi y nghĩ Thẩm Yến Quân thực sự muốn làm nghiêm túc thì hắn lại đột ngột rời đi.
Nhưng lúc này Lục Gia Ninh đã bị dục hỏa thiêu đốt, y giơ cao mông đòi ăn, bị Thẩm Yến Quân nhẹ nhàng vỗ mông một phát, oan ức đỏ cả mắt.
Thẩm Yến Quân hôn hôn phần xương hơi nhô ra sau lưng Lục Gia Ninh, xấu xa cắn mạnh một nhát. Hai tay hắn khép chân Lục Gia Ninh lại, nhét thứ của mình vào giữa, cắn cắn tai y: “Khép chặt.”
Thẩm Yến Quân nhanh chóng rút ra cắm vào đó, thi thoảng còn đụng trúng Lục Gia Ninh. Kích thích mới mẻ khiến y cao trào rất nhanh, hai đùi mềm nhũn không làm gì được, đều dựa vào lực tay Thẩm Yến Quân giữ chặt mới miễn cưỡng khép lại ôm lấy thứ của Thẩm Yến Quân. Lục Gia Ninh vừa bắn, bị Thẩm Yến Quân kích thích lại cứng thêm lần nữa, Thẩm Yến Quân ôm chặt y đâm thật mạnh, cuối cùng hai người cùng bắn lên ga giường xanh lam mềm mượt.
Thẩm Yến Quân ôm người vào trong ngực, để y dựa vào người mình, kề sát tai y nhắc nhở: “Đây là lần cuối cùng ta nghe em nói lời này.”
Lục Gia Ninh vẫn đang nhẹ giọng thở gấp, y nghe rõ Thẩm Yến Quân đang nói cái gì, nhanh chóng gật đầu đáp lại, sẽ không có lần sau!
Thẩm Yến Quân chờ người trong ngực bình tĩnh mới cởi trói cho Lục Gia Ninh, không còn trói buộc, y hoàn toàn dựa vào lồng ngực Thẩm Yến Quân, bị hắn bế y ngồi thẳng trên giường. Lục Gia Ninh vùi đầu vào ngực Thẩm Yến Quân, dùng mặt cọ cọ ngực hắn, cố ý lấy lòng làm nũng.
Người xưa có câu phu phu đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, Thẩm Yến Quân rửa trôi lửa trên người, đương nhiên lửa trong lòng cũng trôi đi mất. Thấy Lục Gia Ninh làm nũng, hắn không nhịn được cúi đầu hôn y một cái, đợi một lát mới cầm chiếc chăn mỏng sạch sẽ bọc y lại như con nhộng, ôm y lên ghế nằm bên cạnh giường, sửa sang quần áo của mình rồi chuẩn bị ra ngoài. Lục Gia Ninh cuống lên, phu quân còn tức giận phải không? Y hừ hừ muốn đứng dậy nhưng không dậy nổi, Thẩm Yến Quân nhìn y gấp gáp, rốt cục bật cười, xoa xoa đầu y: “Ta không đi, em nhìn giường xem, chúng ta làm sao ngủ được nữa, đợi ta ra ngoài tìm người đến dọn.”
Lục Gia Ninh gật gật đầu, nhìn Thẩm Yến Quân khoác thêm áo khoác ra cửa, lúc này y mới nhớ, tìm người dọn, thế không phải là mọi người đều biết à! Hu hu hu lần này y thực sự không còn mặt mũi nhìn người khác nữa.
Một lát sau có hai nha hoàn vác chăn đệm vào, Lục Gia Ninh không dám động đậy, nhắm mắt giả vờ ngủ. Nha hoàn biết phu nhân nhà mình da mặt mỏng, động tác nhanh nhẹn thay xong liền đi ra ngoài, ngay sau đó hai người làm cũng nhấc bồn tắm và mấy thùng nước nóng đặt trong phòng rồi lui ra luôn, xong xuôi hết Thẩm Yến Quân mới trở về. Hắn xoay người lại đóng cửa, nhìn thấy Lục Gia Ninh vẫn đang giả bộ ngủ, đi tới hôn y một cái, người giả bộ ngủ tỉnh ngay lập tức, cả đỏ mặt bừng bừng nhìn hắn.
Thẩm Yến Quân bới người từ trong “con nhộng” ra, ôm người bỏ bồn tắm đầy nước ấm, sau đó hắn cũng cởi quần áo ngồi vào cùng, sờ mó tắm rửa một hồi mới xong, hắn lau người cho y rồi bế y lên giường đã sạch sẽ.
Lục Gia Ninh nằm trên giường trước, chờ Thẩm Yến Quân cũng nằm xuống y nhanh chóng chủ động tiến vào trong lồng ngực Thẩm Yến Quân, Thẩm Yến Quân hôn lên trán y một cái. Nằm một lúc, Lục Gia Ninh vẫn thấy có lỗi với Thẩm Yến Quân, y đã nghĩ từ nãy rồi, y nói như vậy Thẩm Yến Quân chắc chắn sẽ cho rằng y không tin tưởng hắn nên mới chủ động cầu xin oan ức như thế.
Lục Gia Ninh thật sự rất có lỗi, thế là y khẽ ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Yến Quân. Y vừa động, Thẩm Yến Quân lập tức mở mắt ra, thế là y ngồi dậy, ra hiệu với hắn:【Phu quân 】, y định nói lời xin lỗi, nhưng lại đổi ý, mặt y hơi đỏ lên:【Em yêu chàng.】
Thẩm Yến Quân bật cười, kéo hai tay của Lục Gia Ninh, nơi đó bị dây trói để lại vết hồng hồng chói mắt, hắn cúi đầu hôn một cái, ôm người vào trong ngực, hỏi y: “Có đau không?”
Lục Gia Ninh lắc lắc đầu, mặc dù vết hồng rất rõ ràng, nhưng nó thật sự làm y tổn thương, y không đau chút nào.
Thẩm Yến Quân vẫn xoa xoa hai cổ tay y, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”
Một lát sau, khi Lục Gia Ninh gần như sắp ngủ, y mơ mơ màng màng nghe thấy Thẩm Yến Quân nói: “Ta cũng yêu em, chỉ yêu em.”
Trong lòng y như được rót đầy mật ngọt, lại chui vào trong lồng ngực Thẩm Yến Quân, hài lòng ngủ thiếp đi.
Khi Lục Gia Ninh mang thai 7 tháng, trong nhà lại mở tiệc ăn mừng.
Giang Thần và Lâm Phù đôi bên tình nguyện, Thẩm Yến Quân và Lục Gia Ninh làm chủ thay hai người chuẩn bị việc kết hôn, Thẩm Yến Quân còn mua lại khu nhà nhỏ bên cạnh làm quà cưới cho họ.
Ba tháng sau, tiểu công tử của Thẩm gia đúng hẹn mà tới, tên là Thẩm Nặc Khiêm, Thẩm Yến Quân và Lục Gia Ninh hi vọng sau này đứa nhỏ sẽ là một quân tử khiêm tốn trọng chữ tín.
Thẩm Nặc Khiêm gần hai tuổi, Lâm Phù sinh cho Giang Thần một đôi long phượng, Thẩm gia lại càng náo nhiệt hơn.
Từ khi ba đứa nhỏ biết chạy, ngày nào chúng cũng quấn lấy hai vị tổ mẫu chơi trong sân. Có lẽ con người thấy chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, Lục mẫu vốn không khỏe đã ngày càng vui vẻ trẻ trung, Thẩm mẫu bị đám trẻ con dính lấy đòi chơi cũng không còn cao lãnh như trước nữa.
Thẩm Yến Quân ôm Lục Gia Ninh đứng trong sân nhìn bọn nhỏ chạy tứ phía, kề sát bên tai Lục Gia Ninh, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, sinh cho ta con gái nữa nhé?”
Không ngoài dự đoán, Lục Gia Ninh xấu hổ đỏ bừng mặt, y đánh nhẹ Thẩm Yến Quân một cái, ban ngày ban mặt sao lại nói chuyện này. Y vừa quay lại, Thẩm Nặc Khiêm chạy bịch bịch tới, to giọng hỏi: “Tại sao cha lại đỏ mặt?”
Lúc này mặt Lục Gia Ninh càng đỏ hơn, Thẩm Yến Quân ngồi xổm xuống ôm lấy nhóc con ghẻ, hôn lên hai má núng nính của nhóc, hỏi nhóc: “Cha nói muốn sinh muội muội cho con, có thích không?”
Thẩm Nặc Khiêm nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lục Gia Ninh, vui vẻ nói to: “Con muốn có muội muội! Cha! Có thật không?”
Tiếng trẻ con cao vút, tất mọi người quay đầu nhìn Lục Gia Ninh, y xấu hổ lườm Thẩm Yến Quân một cái, quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Nặc Khiêm ở phía sau còn đang ngơ ngác hỏi phụ thân vì sao cha chạy, không biết Thẩm Yến Quân nói cái gì, chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Nặc Khiêm cười khanh khách.
Trong sân tràn đầy tiếng người lớn xì xào và tiếng trẻ con cười tươi rói, hạnh phúc ấm áp bao phủ toàn bộ Thẩm gia.
Cuối cùng, gặp được người tốt, nắm tay cả đời, cùng đi đến răng long đầu bạc.
- END-