Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cánh cửa phòng bật ra, Giang Tuấn Kiệt đi vào, ánh mắt tức giận nhìn về phía tôi.
Mộc Nghi lau vội nước mắt, bước về phía hắn.
Giọng nũng nịu dựa vào ngực hắn.
"Tuấn Kiệt, anh về rồi".
"Mộc Nghi, anh nghe nói nó làm loạn".
"Con bé chỉ là hơi lo lắng thôi.
Anh yên tâm, em thuyết phục nó rồi".
Hắn ta nhìn Mộc Nghi, vuốt ve cái cằm nhỏ kia, hôn lên môi cô một cái.
Tôi biết, Mộc Nghi hận hắn đến thấu xương chỉ là cô không còn cách nào khác nên phải nhắm mắt để bản thân không phải chịu đau đớn.
"Bảo bối, em giỏi lắm.
Lát nữa còn phải nhờ em giúp nó định hôn".
Hắn vừa nói vừa vòng eo cô bước ra ngoài.
Mộc Nghi quay lại gật gưỡng ý bảo tôi yên tâm.
Nhưng sao tôi yên tâm được chứ.
Tôi nhìn theo bóng hai người cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại.
Cuộc đời tôi cuối cùng lại thành ra thế này sao.
Không.
Tôi sẽ không chấp nhận chuyện hoang đường như vậy xảy ra với mình.
Tôi tuyệt đối không để mình trở thành con rối trong tay người khác.Tôi sẽ bỏ trốn.
Luống cuống lấy vài thứ cần thiết, nhắn tin báo tình hình với Triệu Tấn, tôi quyết định nhảy cửa sổ bỏ trốn.
Bước tới mở cửa sổ, tôi choáng váng mặt mày, cha mẹ ơi sao nó cao quá.
Nhưng...!nó là đường thoát thân duy nhất của tôi.
Hít thật sâu, nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng buông lõng cơ thể.
1,2,3 nhảy.
Cánh tay tôi bị một lực lớn kéo ngược trở vào.
Kế hoạch thất bại.
Tôi ngã xuống, đập đầu xuống sàn chảy máu.
"Con ranh, mày nghĩ mày thoát được sao".
Một giọng hung dữ vang lên.
Tôi ngước mắt lên nhìn, không kịp phản ứng đã lãnh trọn một cái tát trời giáng khiến tôi lần nữa đập đầu vào tường.
Một thân người mảnh khảnh vội vã quỳ xuống chắn trước mặt tôi.
"Tuấn Kiệt, anh đang làm gì vậy? Anh đánh nó như vậy nó sẽ chết thật đó".
Người vừa lên tiếng là Mộc Nghi, chị đang quỳ trước mặt, hấp tấp đỡ tôi dậy.
Giang Tuấn Kiệt, hắn lại dám đánh tôi như thế.
Đúng là lão già khốn kiếp.
Tôi trừng mắt nhìn về phía hắn, thật muốn giết tên cầm thú này cho hả giận.
"Lạc Gia Hân, mày đừng nghĩ đến chuyện có thể trốn thoát khỏi tay tao".
"Khốn kiếp.
Giang Tuấn Kiệt ông là con quỷ đội lốt người, con trai ông đã chết vậy mà ...!ông lại còn muốn tôi lấy hắn, thật là hoang đường ".
"Câm miệng ".
Hắn tức giận quát lớn.
Mộc Nghi lo lắng kéo tôi đứng nép sau lưng chị.
Tôi cơ hồ có thể cảm nhận được cơ thể chị đang run rẩy kịch liệt.
Tôi nắm chặt tay chị, lòng bàn tay đã ra rất nhiều mồ hôi.
Xem ra chị thật sự đang rất sợ.
"Mộc Nghi, tránh ra".
"Tuấn Kiệt em xin anh.
Xinh anh đừng đánh Gia Hân nữa".
Hắn trợn mắt dữ tợn nhìn về phía chúng tôi.
Khóe miệng cong lên cười, giọng cười khiến người ta run rẩy.
Bước đến trước mặt chúng tôi, hắn nhẹ nhàng kéo Mộc Nghi ra, giọng nói dịu dàng đến phát tởm.
"Bảo bối em đừng lo.
Nó là vợ sắp cưới của con trai anh, lại là người sắp giúp anh sinh con anh sẽ không để nó chết".
Tôi sững sờ trước câu nói khi nãy, "giúp anh sinh con" không phải là ...!Hắn muốn tôi sinh con cho hắn sao? Không thể nào.
Hắn có còn là con người không chứ? Hắn nói muốn tôi lấy đứa con trai đã chết của hắn, giờ lại muốn tôi sinh con cho hắn.
Hắn ...!hắn thật không phải con người.
"Bảo bối, em mau giúp Hân Hân định hôn với Tuấn Minh đi".
Vừa nói hắn vừa đưa cho Mộc Nghi một cái chén nhỏ, trong đó có một miếng thịt dính đầy máu me.
Chỉ nhìn qua thôi là đã buồn nôn rồi.
Tên Giang Tuấn Kiệt này hắn định làm gì đây.
Mộc Nghi tay run run cầm lấy miếng thịt, từ từ bước về phía tôi.
Tôi theo phản xạ lùi về sau né tránh.
Giang Tuấn Kiệt nhìn tôi, hắn lại cười, cái nụ cười khiến tôi căm hận.
"Lạc Gia Hân, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn làm theo lời tao nếu không thì ..."
Hắn vỗ tay ba cái.
Từ bên ngoài, một gã đàn ông với thân hình lực lượng, trên cánh tay chằn chịt những hình xăm.
Làn da đen rám, cơ bắp săn chắc, râu ria lởm chởm.
Gã này chắc chắn là lưu manh chứ chẳng phải loại tốt lành gì.
"Dẫn nó vào đây".
Gã ngoắc tay, bọn đàn em của gã bước vào, lôi theo một người bị đánh đến tơi tả.
Đến trước mắt tôi, chúng buông ra, người kia ngã rạp xuống đất trông thật thảm hại.
Nhưng ...!dáng người này sao thân thuộc quá.
Không phải là ...
"Tấn ca".
Tôi hét lên, cơ thể lao nhanh về phía trước, một bàn tay mềm mại giữ chặt tôi lại.
Tôi nhìn Mộc Nghi, ánh mắt chị khổ sở như đang cầu xin tôi đừng bước tới.
Tôi lúc này mới thấy, một vết thâm tím trên gò má chị.
Giang Tuấn Kiệt, tên khốn này chắc lại vừa đánh chị.
Người nằm dưới đất ngước mặt lên.
Khuôn mặt đầy rẫy những vết thâm tím.
Khóe miệng chảy ra một dòng máu.
Triệu Tấn đau đớn nhìn tôi, nhăn mặt.
Cơ thể tôi không tự chủ ngã khụy xuống nhìn người trước mắt mình.
Anh khốn khổ nói trong hơi thở yếu ớt.
"Hân Hân, m...mau ...!mau chạy đi".
Nước mắt tôi rơi lả chả, tôi khóc không thành tiếng.
Cũng là tại tôi nên mới ra cớ sự này.
Nếu không phải tôi tham vinh hoa phú quý thì tôi đã không rơi vào tình cảnh này.
Nếu không phải vì cứu tôi, Triệu Tấn cũng sẽ không bị đánh tới nông nỗi này.
Còn có Mộc Nghi, chị cũng vì tôi mới bị hắn đánh.
"Tấn ca, Hân Hân xin lỗi anh".
"Thế nào? Cô còn muốn bỏ trốn không?".
Giang Tuấn Kiệt nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt.
Tôi thật hận mình không thể lập tức đem hắn băm ra thành trăm mảnh.
Lau nước mắt, căm hận nhìn về phía hắn, tôi lạnh lùng nói.
"Chỉ cần mày thả anh ấy ra, muốn tao làm gì cũng được".
Tôi chẳng cần gì phải tôn trọng loại cặn bã như hắn.
Hắn nhìn tôi, đáy mắt hiện lên một chút ngạc nhiên.
Vỗ tay cười lớn, ra hiệu cho người đỡ Tấn ca đứng lên, nhìn tôi ra lệnh
"Ăn miếng thịt đó, tao sẽ tha cho nó.
Đợi khi mày hoàn tất "minh hôn" với con tao, tao sẽ cho nó đi".
Nhìn về phía Mộc Nghi ra hiệu, chị chậm chạp đi đến chỗ tôi.
Đưa miếng thịt lên gần miệng, một mùi hôi kinh khủng tỏa ra.
Hình như, miếng thịt trên tay chị và miếng thịt khi nãy là khác nhau.
Tôi nhìn chị thoáng chút ngạc nhiên.
Chị nhanh tay đưa nó vào miệng tôi, giọng nói khe khẽ chỉ đủ để tôi nghe thấy.
"Ăn nó đi, em sẽ được cứu.
Đêm nay hắn sẽ đến tìm em".
Hắn sẽ đến tìm tôi? Hắn là ai? Tôi mơ hồ không hiểu lời chị nói.
Nhưng đến lúc này ngoài chuyện tin Mộc Nghi tôi cũng không còn lựa chọn khác.
Nói chính xác, Giang Tuấn Kiệt đã dồn tôi vào đường cùng.
Nếu tôi không làm theo lời hắn, chắc chắn Triệu Tấn sẽ vì tôi mà chết ....