Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
Cơn đau này đến quá bất ngờ, Liên Thanh chưa từng đau đến như vậy. Cơ thể cậu rất tốt, trong một năm thỉnh thoảng chỉ có vài lần cảm mạo, thậm chí còn không hề bị sốt. Cơn đau này làm cậu có cảm giác vô cùng không quen thuộc, chỉ có thể để mặc cho Trình Văn Xuyên cõng cậu đi, cố nén cơn đau trong ngực!
Trình Văn Xuyên vốn muốn cõng Liên Thanh đến bệnh viện, nhưng chỗ này cách bệnh viện thực sự quá xa, cậu ta sợ Liên Thanh chịu không nổi, hơn nữa cũng không biết rốt cuộc Liên Thanh bị thương ở đâu, cho nên chỉ đành đưa Liên Thanh đến phòng y tế trước.
Đứng ở bên ngoài, chân Trình Văn Xuyên muốn nhũn ra, thở hổn hển. Liên Thanh cao hơn cậu nhiều, cơ thể cũng rắn chắc hơn, cơ thể cậu thì nhỏ hơn, nếu không phải dựa vào chút ý chí thì thực sự cậu không kiên trì nổi.
Vừa vào phòng Ngô Mạnh cậu cũng không nghĩ nhiều, chờ cậu đã ra ngoài, bình tĩnh lại, mới mơ hồ phát hiện Ngô Mạnh bất thường. Dĩ nhiên không phải vì cậu ta run rẩy mà là lúc cậu ấy nói cô ta đến... Cô ta là ai? Trương Nhị hay Đồng Dao?
Cậu đang suy nghĩ, bác sĩ từ bên trong đi ra. Trình Văn Xuyên nhanh chóng hoàn hồn hỏi: "Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi ạ?"
Bác sĩ nhìn cậu ta: "Sinh viên các cậu khiến tôi kinh ngạc thật đấy, hít khí lạnh, kích thích dạ dày. Không sao, cậu ấy chỉ bị cảm lạnh nên đau dạ dày thôi."
Trình Văn Xuyên nghe xong, rốt cuộc cũng không biết là đau cái gì, chỉ hiểu là cảm lạnh. Biết Liên Thanh không sao, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Không thế không nói, gần đây thần kinh cậu ta lúc nào cũng căng thẳng, tận mắt chứng kiến Trương Nhị chết thảm, nói không xúc động là giả, rốt cuộc thì cậu ta vẫn còn quá trẻ.
Vào phòng y tế, thấy Liên Thanh đã ngồi dậy, tay ôm ngực, cau mày, sắc mặt cũng thoải mái hơn, cũng khá hơn so với vừa nãy. Trình Văn Xuyên bưng nước nóng qua: "Uống nước trước đi, anh làm tôi sợ muốn chết."
Liên Thanh gật đầu: "Có thể do gần đây do tôi ăn uống không điều độ, không sao đâu."
Trình Văn Xuyên thở dài: "Cho nên trước tiên chúng ta phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để Đồng Dao chưa tìm đến chúng ta thì chúng ta không còn mạng để chơi nữa."
Hai người ra khỏi phòng y tế thì đã là hoàng hôn. Trời đã tối, vốn muốn đi hỏi Ngô Mạnh xem cậu ta gặp vấn đề gì, nhưng giờ chỉ có thể đợi đến mai.
Toàn thân Liên Thanh đều không thoải mái, Trình Văn Xuyên thấy sắc mặt cậu khó coi thì xung phong nhận việc: "Để tôi đưa anh về nhà."
Liên Thanh cười cười: "Cậu cho tôi là con gái sao?"
"Không thể nói vậy được, chúng ta là anh em tốt mà, phải không?" Trình Văn Xuyên cười hì hì, vỗ vai Liên Thanh. Hai người sóng vai ra khỏi trường.
Trên đường đi, Trình Văn Xuyên sợ Liên Thanh không ăn cơm, bèn kéo cậu đến cửa hàng tiện lợi mua một ít thức ăn, xách về bao lớn bao nhỏ mới thấy hài lòng.
Liên Thanh hiếm khi được người khác quan tâm như thế, lòng cũng ấm áp, mím môi nhìn Trình Văn Xuyên đầy cảm kích. Người bệnh luôn luôn yếu ớt, ôm ngực, thấy khó chịu. Hai người đi bộ đến trước cửa nhà.
Trình Văn Xuyên đưa đồ cho cậu: "Tôi không vào đâu, anh ngủ sớm đi, có chuyện gì thì mai gặp ở trường."
"Được, cậu về cẩn thận."
Trình Văn Xuyên ra hiệu cho Liên Thanh cứ an tâm rồi mới cao hứng đi. Tay đút túi, bóng lưng gầy yếu tràn đầy sức sống. Chờ cậu ta biến mát khỏi tầm mắt, Liên Thanh mới đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt lò sưởi trong nhà xua tan khí lạnh, trong nhà tay cũng ấm lên.
Như thường ngày đổi giày, đem đồ vào trong bếp. Tủ lạnh trống rỗng, cậu lấy túi nhét vào, ngực vẫn không thoải mái. Cậu đi ra phòng khách rót ly nước, nước ấm chảy xuống miệng đi vào cơ thể.
Đột nhiên Liên Thanh dừng lại, vội vàng để ly nước xuống, lại rót một ly khác, lấy tay sờ thử xem nhiệt độ của ly nước. Lòng giật thót một cái, chạy vội lên lầu, vẻ mặt kích động, có lẽ lần này cậu đoán không lầm!
Đẩy cửa phòng ngủ ra, cậu đứng ở cửa, tay siết chặt nắm cửa, nhìn đống chăn lộn xộn trên giường. Cậu hít một hơi thật sâu, bước từng bước chậm chạp, dường như là sợ hãi cái gì đó.
Cậu sợ, sợ đây chỉ là giấc mơ! Hoặc chỉ là ảo giác của cậu. Đi đến mép giường, cậu từ từ ngồi xuống, ngón tay khẽ run run vén góc chăn, khuôn mặt như điêu khắc từ từ xuất hiện trước mặt cậu, những sợ tóc rối tung trên người. Liên Thanh nhẹ nhàng sờ, rốt cuộc cũng yên tâm ngồi phịch xuống đất.
Tạ Đình Ca mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Liên Thanh. Hắn không hiểu vẻ mặt đó là gì, dường như là khóc lại giống như cười, thật khờ. Hắn ngồi dậy, mái tóc dài nhu thuận rơi xuống chiếc giường trắng như tuyết, cơ thể khẽ nghiêng về phía trước, ngón tay nắm cằm Liên Thanh: "Nhớ anh không?"
Liên Thanh từng nghĩ đến vài biểu cảm khi gặp lại Tạ Đình Ca, hiện tại dù một cái cũng không nhớ nổi. Cậu phát hiện cậu như mất hết sức lực, chỉ có thể từ dưới đất đứng lên, muốn tìm cái gì đó để ăn. Cậu khó chịu.
Tạ Đình Ca lập tức đứng dậy, từ phía sau ôm Liên Thanh vào ngực, ngửi mùi hương trên người cậu, hôn vào môi cậu. Thì ra loại cảm giác này gọi là nhớ thương.
"Anh muốn bị đánh phải không?" Rốt cuộc Liên Thanh cũng tìm được giọng nói của mình, dường như rất lâu rồi không có nghe được âm thanh này, ngay cả cậu cũng cảm giác được là không tự nhiên. Giờ cậu chỉ muốn đánh Tạ Đình Ca một trận, hung hãn đánh hắn một trận!
Tạ Đình Ca khẽ mỉm cười, nhếch khóe miệng: "Nhớ anh không?"
"Anh đã đi đâu?" Liên Thanh siết chặt nắm đấm, không còn sức dựa vào ngực Tạ Đình Ca.
"Hôm đó xảy ra chút chuyện bất ngờ, không báo cho em được." Tạ Đình Ca giải thích qua loa.
Liên Thanh xoay người, chờ hắn nói tiếp, nhưng rõ ràng Tạ Đình Ca chỉ nói đến đây, không có ý định nói tiếp nữa.
Liên Thanh mím môi, càng thấy bực mình, ngón tay chọc chọc vào ngực Tạ Đình Ca: "Đây chính là lời giải thích của anh sao? Anh có biết anh mất tích bao lâu rồi không?"
"Mất tích?" Tạ Đình Ca khó hiểu, không đồng ý nói: "Làm sao anh lại mất tích? Ai có thể làm cho anh mất tích?"
Liên Thanh sửng sốt, cười khổ: "Đúng vậy, ai có thể làm cho anh mất tích chứ, là anh tự biến mất thôi, ngay cả một câu anh cũng không nói cứ như vậy mà biến mất, vậy hiện tại anh trở lại làm gì?"
Liên Thanh phẫn nộ, cảm thấy cậu bị trêu chọc. Cậu không phải là không nghĩ đến Tạ Đình Ca gặp chuyện bất ngờ, nhưng cậu không lo không được! Cậu là một người phàm, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, cậu có thể bảo vệ Tạ Đình Ca được không? Hiện tại người đã trở lại, kết quả cũng như mong muốn của cậu.
Nghĩ như thế, Liên Thanh có cảm giác không muốn ở cùng với Tạ Đình Ca trong căn phòng này nữa, cảm thấy rất quái đản. Rõ ràng cậu là một thằng đàn ông lại nghĩ đến những thứ vớ vẩn này, giống như phụ nữ lo được lo mất, thật buồn cười!
"Giận à?" Tạ Đình Ca quay mặt Liên Thanh lại, giống như đang nhìn trẻ con, nhếch môi nở nụ cười, rất vui vẻ.
Hiện tại Liên Thanh không cách nào nói chuyện với Tạ Đình Ca, cậu sắp tức chết rồi, không ngờ ai kia lại bật cười.
"Anh đi chết đi!!" Vừa nói vừa đẩy tay hắn ra, muốn xuống lầu cho an tĩnh một lát, nhưng Tạ Đình Ca lại không buông tha cậu.
Một đôi tay ôm chặt lấy Liên Thanh, cũng không quan tâm cậu có phản kháng hay không, môi chặn kín môi cậu, đầu lưỡi linh hoạt chen vào miệng cậu quấy rối. Liên Thanh tức muốn chết, nhưng cậu không phải là đối thủ của Tạ Đình Ca, chỉ có thể để hắn chiếm tiện nghi!
Cởi áo của Liên Thanh ra, Tạ Đình Ca ôm lấy cậu, một đôi tay quạt gió thổi lửa khắp nơi, ngón tay hắn sờ nắn nhịp nhàng, da thịt bóng loáng làm cho người khác nhìn mà thèm thuồng.
Liên Thanh thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Đình Ca, hai tay rốt cuộc cũng khoác qua vai hắn, mặt chôn vào ngực hắn. Một bàn tay trượt vào trong quần của Liên Thanh, khớp xương rõ ràng không ngừng xoa nắn bờ mông căng tròn. Tạ Đình Ca yêu thích cảm xúc này, cử động hạ thân, hạ thân hai người dính sát vào nhau...
"Thích không?" Tạ Đình Ca mút dái tai Liên Thanh, hơi thở ấm nóng phun lên cổ cậu, giữa hai người không còn khe hở.
Liên Thanh không nói nên lời, chỉ thở hổn hển, mím môi, đôi mắt đen nhánh hơi ẩm ướt. Tạ Đình Ca dừng lại, tay từ từ sờ lên ngực Liên Thanh, đáy mặt mới vừa rồi còn ngập đầy dục tình giờ lại lạnh xuống chỉ trong nháy mắt. Liên Thanh nhìn hắn khó hiểu.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Âm thanh Tạ Đình Ca lạnh như băng.
"Sao thế?" Sắc mặt Liên Thanh đã khôi phục không ít, hỏi lại.
Tạ Đình Ca không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực Liên Thanh, bàn tay khép lại, chuyển động từ từ như là đang kéo cái gì đó. Đột nhiên Liên Thanh tái mặt. Lại là cảm giác đó, như có kim châm rất đau đớn, rất chậm, rất chậm, nhưng rất đau đớn.
"A!!" Liên Thanh hét to một tiếng, ngón tay Tạ Đình Ca dùng sức nắm lại.
Sắc mặt Tạ Đình Ca không tốt, tay dùng sức: "Chịu đựng!"
Nói xong chợt kéo mạnh một cái, chỉ thấy những làn khói mỏng như tơ màu đen từ ngực Liên Thanh bị kéo ra ngoài. Tạ Đình Ca buông cơ thể Liên Thanh ra, những sợi tơ đen kia đã bị kéo ra hoàn toàn, Liên Thanh té xuống đất.
Cảm giác đau đớn trong ngực đã biến mất, Liên Thanh đè ngực, chắc chắn không có chuyện gì mới ngẩng đầu, nhìn Tạ Đình Ca: "Đây là cái gì?"
Tạ Đình Ca nhìn cậu, khép tay lại, chờ hắn mở ra, Liên Thanh giật mình, đó là một nhúm tóc! Những sợi đen kia lại biến thành một nhúm tóc.
Liên Thanh nôn khan, trong ngực cậu lại có một nhúm tóc! Cậu không sao tiếp thu nổi chuyện này, ngẫm lại cảm giác ghê tởm muốn chết!
"Anh không biết rốt cuộc mấy ngày nay anh không ở đây thì xảy ra chuyện gì, tại sao lại có thứ đồ bẩn này?" Sắc mặt Tạ Đình Ca không tốt, không nói đến chuyện hắn đang muốn làm mấy hoạt động vui vẻ, chỉ cần nghĩ khi hắn không có ở đây có người ức hiếp người của hắn cũng đủ làm hắn khó chịu muôn lần. Nếu như để hắn biết tên kia là ai, nhất định hắn cho kẻ đó chết rất thảm!
Liên Thanh uống chút nước, tâm trạng đã bình thường trở lại, bắt đầu kể cho Tạ Đình Ca chuyện xảy ra gần đây. Nếu như có Tạ Đình Ca giúp, cậu nghĩ những chuyện kia sẽ rất đơn giản, mặc dù cậu muốn biết chuyện mà Tạ Đình Ca không thể nói với cậu hơn. Quan hệ của bọn họ đã đến mức này thì có chuyện gì mà Tạ Đình Ca không thể nói nữa chứ?