Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau một đêm kịch liệt cộng thêm cái chân vẫn còn đau nên Võ Ngọc muốn quay lại giường nằm nghĩ để ngày mai nếu có thể thì Cô vẫn muốn đến trường.
Anh giúp Cô trở về phòng nghĩ ngơi rồi đi qua thư phòng làm việc.
Buổi chiều anh xai người hầu mang thức ăn lên cho hai người cùng ăn, tối đến cả hai cùng ôm nhau mà ngủ.
Ban đầu Cô không chịu phản kháng kịch liệt nhưng lại bị anh hâm doạ sẽ trừ vào tiền lương nếu Cô không từ chối.
Cứ như vậy trong căn phòng nọ có hai thân thể quấn lấy nhau ngủ đến sáng.
Buổi sáng anh dậy khá sớm để chuẩn bị đến công ty Cô thấy thế cũng thức dậy có ý định đến trường lại bị người đàn ông kia từ chối không cho Cô đi.
- '' Chân em chưa lành hẳn nên ở nhà nghỉ ngơi đi.''
- '' Tôi có thể đi được rồi.'' Cô đứng lên đi vài bước cho anh xem, cái chân đi khập khiễng trong thật khó coi.
- '' Tôi cũng không ngại mà làm em không xuống giường được vài hôm đâu.'' Anh nói rồi vờ tiến lại gần Cô.
Cái từ ' **Làm** ' này của anh khiến Cô thấy vô cùng sợ hãi vội từ chối rồi im lặng ở trên giường không dám nhút nhít.
cái tên này cũng thật là... cái eo của Cô hiện tại vẫn còn ê ẩm đây nè.
Anh mỉm cười nhìn Cô ngoan ngoãn rồi cũng rời khỏi phòng.
buổi trưa biệt thự Đào Viên
Từ sáng Võ Ngọc chỉ ở trong phòng rồi nằm mãi trên giường nên cảm thấy chán Cô liền nhắc cái thân thể không có chút sức lực của mình mà xuống lầu.
- '' Chị A Huệ trưa nay Đào Thuận có về không ạ?'' Cô nhìn thấy A Huệ đang loay hoay cấm lại chậu hoa thì tiến đến hỏi.
A Huệ nhìn thấy Võ Ngọc thì chạy đến đỡ Cô ra sofa ngồi rồi lên tiếng -'' thưa thiếu phu nhân hôm nay thiếu gia không có về ạ.''
- '' À vậy thôi chị cứ làm việc đi em ở đây một lát rồi sẽ trở về phòng.''
- '' Mà sau này chị đừng gọi em là thiếu phu nhân nữa cứ gọi là tiểu Ngọc được rồi ạ.'' Cô nhìn A Huệ nói
- ''Chuyện này do thiếu gia căn dận chúng tôi không thể tự quyết định được thưa thiếu phu nhân.'' A Huệ nhìn Cô khó xử.
- '' Được rồi vậy Chị làm việc tiếp đi ạ!'' Cô nhìn thấy vẻ khó xử của A Huệ nên cũng không làm khó cô ấy nữa.
- ' vâng thưa thiếu phu nhân!'' A Huệ cúi đầu chào Cô rồi quay lại tiếp tục làm việc của mình.
- '' Chán thật! '' Cô uể oải dựa lưng vào sofa nhắm hai mắt lại.
Bỗng có âm thanh rất quen thuộc vang trên đầu Cô
- '' Lên phòng tôi sẽ giúp em tìm niềm vui.'' Đào Thuận từ ngoài cửa bước vào giọng chiêu ghẹo nói với Cô.
Võ Ngọc mở mắt nhìn anh
- '' Anh là biến thái à. Sau từ sáng đến trưa vẫn cứ nhắc đến mấy chuyện không đứng đắn thế hả?'' Cô liếc anh một cái.
- '' Ha ha...'' Anh cười lớn nhìn biểu cảm ngại ngùng tức giận của Cô mà phì cười.
Bị anh chọc cho đỏ mặt tía tai Cô hậm hực nói
- '' Tôi nghe nói hôm nay buổi trưa anh không về mà?''
- '' Tôi về có chúc việc. Em đây là đang nhớ tôi sao?'' Anh nói rồi đưa ra trước mặt Cô một tờ giấy.
Cô không quan tâm anh đang nói gì mà chỉ chăm chú nhìn vào tờ giấy anh đưa tới năm chữ trên đó làm Cô hoa mắt đọc thành tiếng
- '' Giấy Đăng Ký Kết Hôn.'' Cô lại ngước lên nhìn anh
- '' Đây là ý gì?''
- '' Không ý gì cả chỉ là muốn để em bên cạnh tôi cả đời thôi.'' Anh vừa nói vừa ung dung cầm ly trà nhâm nhi.
- '' Tôi không đồng ý.'' Cô từ chối rồi đẩy tờ giấy về phía anh.
- '' Cha, Mẹ vợ đã đồng ý rồi nên em không có quyền từ chối.'' Anh đắc ý nhìn Cô
- '' Cái gì? Anh nói ai? Ai đồng ý chứ?'' Cô hốt hoảng như không tin sự thật mà hỏi ngược lại anh.
Anh bình tĩnh không một chút ngạc nhiên
- '' Tôi đã gọi điện và xin phép với Cha Mẹ em họ cũng đã đồng ý.''
- '' Cuối tuần này tôi sẽ dẫn Ba Mẹ mình và em về thăm họ.'' Anh nói thêm.
Võ Ngọc cảm thấy vô cùng sốc... tại sao.. tại sao Cha Mẹ Cô lại có thể dễ dàng đồng ý cho Cô kết hôn với một người mà họ chưa gặp bao giờ như vậy.
- '' Em nên ngoan ngoãn rồi kí tên đi.''
- '' Nếu em không kí thì cứ như thế tối nay tôi và em làm việc xuyên đêm vậy.'' Anh nói cười gian sảo
Cô thừa biết khả năng hoạt động trên giường của anh nó khủng khiếp tới mức nào,
Võ Ngọc toả vẻ rất không vui mà kí tên.
Thế là cả đời này của Cô phải sống cùng tên mặt lạnh này a... Cô không cam tâm 18 năm tuổi trẻ Cô không hề biết mùi vị tình yêu là gì nay lại đi kết hôn. Cô thật không muốn!
Nhìn Cô cứ như gà nuốt phải dây thun biểu cảm lại thống khổ đến đau lòng mà anh lại cảm thấy rất hài lòng.
Anh biết như vậy là không công bằng với Cô là ép buộc Cô ở bên cạnh anh nhưng nếu không làm vậy thì anh lại lo sợ một ngày nào đó Cô sẽ rời bỏ anh. ( Anh làm vậy là đúng nha! tác giả ủng hộ anh nè chị nhà mà để sơ hở là người ta rinh đi mất đó. Đánh nhanh rút lẹ!)