Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm Giang Nhu tỉnh lại liền phát hiện, tối hôm qua Lê Tiêu đã đem quần áo đi giặt sạch, đang phơi ở trong phòng tắm, bây giờ đã khô hết rồi.
Sau khi cô thức dậy, Lê Tiêu cũng dậy theo. Lúc Giang Nhu rửa mặt, anh đi xuống lầu mua đồ ăn sáng, chờ anh trở về, Giang Nhu vẫn chưa làm xong, đang trang điểm.
Nhìn thấy Lê Tiêu mang theo một túi đồ ăn sáng, cô bèn bảo anh ăn trước.
Con nhóc trên giường mơ mơ màng màng dụi mắt đứng dậy, nhìn thấy cha thì cười rất vui vẻ.
Bởi vì cô bé phát hiện mình không nằm mơ mà là cha tới thật.
Ăn sáng xong, một nhà ba người bèn đi ra ngoài chơi, đi dạo rất nhiều chỗ, còn chụp ảnh.
Suốt cả ngày, nụ cười trên mặt cô bé không hề biến mất.
Cô bé còn nói với Giang Nhu: “Mẹ, đây là ngày mà con vui vẻ nhất.”
Buổi trưa, Giang Nhu mang theo cô bé đi ăn KFC, cô bé đã ăn quá no rồi vẫn không nỡ buông đùi gà trong tay xuống.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ thèm ăn này của cô bé, mềm lòng nói: “Chúng ta không ăn nữa, mấy ngày nữa mẹ lại dẫn con đến ăn.”
Lúc này cô bé mới lưu luyến buông đùi gà trong tay xuống, nhỏ giọng nói với mẹ: “Cái này ngon quá.”
Giang Nhu xoa đầu nhỏ của cô bé: “Mẹ còn có thể làm ngon hơn, đợi về nhà mẹ sẽ làm cho con ăn.”
Cô bé nở nụ cười, dùng sức gật đầu vâng một tiếng.
Chơi một ngày ở bên ngoài, cuối cùng Giang Nhu muốn đi xem chỗ Lê Tiêu làm việc.
Lê Tiêu do dự trong chốc lát, có điều vẫn dẫn bọn họ đi. Bây giờ Lê Tiêu đã sáng lập một công ty internet, X.R.
Anh vốn là cao thủ ở phương diện máy vi tính, trước đây lúc cảnh sát đang theo dõi anh đã phát hiện điểm này, anh xóa tất cả dấu vết trên mạng một cách sạch sẽ, trong hiện thực không tìm được anh, trên mạng cũng không tìm được, sau đó cảnh sát định nghĩa anh thành tội phạm IQ cao.
Trước đây thầy của Giang Nhu đã hỏi tỉ mỉ, anh nói đều là học từ trên mạng.
Giang Nhu nhớ khi đó trong cục vừa hay gặp phải một vụ án lừa đảo qua mạng mang tính quốc tế, nhân tài mà trong cục mời tới gặp trục trặc trên đường chưa kịp tới, nhưng điện thoại của người bị hại đã vang lên trước, cuối cùng vẫn là thầy của Giang Nhu làm chủ, bảo Lê Tiêu ra tay.
Lúc ấy Giang Nhu vừa hay ở đấy, cô đứng ở trong góc cách đó không xa, tận mắt thấy anh đeo còng thao tác máy tính, thần sắc bình tĩnh tra ra địa chỉ của điện thoại, còn thần không biết quỷ không hay đánh cắp thông tin trong điện thoại di động của đối phương, vừa nhanh vừa chắc, cuộc điện thoại còn chưa kết thúc anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Ngay cả thầy của cô cũng tiếc hận nói, đầu óc của anh như vậy, làm cái gì không thành công? Mà lại cứ khăng khăng đi con đường sai lầm.
Sau đó thầy của cô phát hiện chân tướng, cười vui vẻ hơn bất cứ ai khác.
Nhưng bây giờ Lê Tiêu đang ở giai đoạn gây dựng sự nghiệp, điều kiện chưa phải là rất tốt, thuê một căn nhà khá rẻ ở gần đại học, toàn bộ công ty trừ anh và Chu Kiến, cũng chỉ có bốn học sinh chuyên ngành máy tính.
Lê Tiêu là ông chủ, Chu Kiến là cổ đông thứ hai, Chu Kiến không mấy quen thuộc đối với máy vi tính, nhưng anh ta theo Lê Tiêu ở phía nam làm việc mấy năm, mồm mép cũng không tệ lắm, biết mời chào nhân tài và buôn bán.
Mấy sinh viên còn lại là công nhân, qua đây làm thêm.
Lê Tiêu mướn một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, lúc cô tới, căn nhà vô cùng bừa bộn, phòng khách sửa thành khu làm việc, mấy máy tính được đặt mặt đối mặt, trên mặt đất bừa bộn đầy quần áo, giầy, rác rưởi đều bị ném loạn.
Cô bé đi theo phía sau cha, sau khi vào cửa vô thức lui về phía sau, dường như có hơi ghét bỏ.
Lúc này chỉ có Chu Kiến và hai sinh viên đại học ở đó, Lê Tiêu bỏ KFC cầm trong tay lên bàn. Sau khi giới thiệu họ với nhau xong liền dẫn Giang Nhu vào trong phòng.
Lê Tiêu và Chu Kiến ngủ một phòng, hai cái giường sắt được đặt tách ra, cái bên trái là của Lê Tiêu, sạch sẽ hơn một chút nhưng cũng chẳng khá khẩm là bao, hoàn toàn khác với dáng vẻ cần mẫn ở nhà của anh, quần áo tùy ý ném ở phía trên, giày dưới giường chỗ này một chiếc chỗ kia một chiếc.
Lê Tiêu hỏi cô có khát hay không?
Giang Nhu nghĩ vừa rồi con bé đã ăn không ít bèn gật đầu.