Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái bị kem rơi trúng, đem tất cả nộ khí phát tiết đến trên người người đàn ông, "Một con ch.ó lớn như thế đi đường anh cũng không cột dây cho nó, con mẹ nó anh có đầu óc hay không? Bồi thường tiền, một vạn tiền váy của bà đây, hôm nay vừa mặc liền bị bẩn."
Sắc mặc người đàn ông nhìn không tốt lắm, cảm thấy cô ấy đang đe doạ, "Cái váy gì đắt như thế? Hơn nữa cũng không phải kem của tôi."
Cô gái tính tình rất lớn, "Không phải kem của anh? Vậy có phải chó của anh hù dọa con gái người ta không? Anh không chỉ phải bồi thường tiền váy của tôi, còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho con gái người ta..."
"Phí tổn thất tinh thần cái gì? Ông đây mặc kệ cô!"
Nói xong liền chạy.
Cô gái muốn giơ tay kéo gã lại, bị người đàn ông dùng sức hất ra bỏ chạy, con ch.ó kia nhìn thấy chủ nhân bỏ chạy, cũng chạy theo, dọa người qua đường đều thét lên tránh ra.
Sắc mặt cô gái rất khó coi, trong miệng mắng chửi, Giang Nhu mau chóng lấy khăn giấy trong túi ra lau cho cô ấy, rất xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, bộ quần áo này cứ để tôi bồi thường, thật ngại quá, lá gan của con gái tôi tương đối nhỏ, không phải cố ý."
Nghe nói như thế, sắc mặt cô gái dễ coi hơn một chút, sau đó xua tay, "Được rồi, không trách cô bé, loại tình huống vừa rồi kia, đổi lại ai cũng giật mình..."
Cô ấy còn chưa nói hết, phía trước liền có người gọi cô ấy, "Đổng Minh Minh, Minh Minh —— "
Đổng Minh Minh mau chóng trả lời một câu, "Ở đây!"
Sau đó sảng khoái vẫy tay với Giang Nhu, "Đừng tự trách, đi đây."
Nói xong người liền chạy về phía trước.
Giang Nhu nhìn bóng lưng cô ấy, cười cười, sau đó buông cô bé xuống, nhặt kem trên mặt đất lên lên ném vào trong thùng rác, thuận tiện dùng giấy lau chùi nơi đó.
Cô nhóc ỷ lại bên người Giang Nhu, khổ sở nói: "Mẹ, có phải con gặp rắc rối rồi không?"
Giang Nhu cười dùng giấy lau mồ hôi trên trán cô nhóc, "Không có mà, vừa rồi dì cũng nói không phải lỗi của con, là cái chú kia sai, nếu như chú ấy dắt chó đi, dùng dây thừng quản thúc nó thì con sẽ không bị hù dọa, cũng sẽ không làm bẩn quần áo của dì kia, vừa rồi mẹ cũng bị giật mình, huống chi là con."
Cô nhóc nghe xong, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, cắn môi, "Dì đó thật tốt." Giang Nhu vuốt cái mũi nhỏ của cô bé, "Đúng thế, tốt giống như Tiểu Phượng vậy."
Cô nhóc nhếch môi lên cười.
Mấy ngày sau, Lê Tiêu trở về, người vẫn chưa tìm được, anh đi đồn công an báo án bị lạc, còn treo rất nhiều tiền cho người tìm được, hi vọng có thể tìm được mẹ của Kim Đại Hữu sớm một chút.
Trước khi đi, ông chủ Du mời bọn họ đến nhà ăn bữa cơm, mấy ngày không gặp, khí sắc hai vợ chồng ông chủ Du kém đi rất nhiều.
Giang Nhu cùng Lê Tiêu đều đoán được là bởi vì chuyện xảy ra mấy ngày trước trên buổi tiệc, cho nên không có ở lại bao lâu, chỉ ăn bữa cơm liền rời đi.
Buổi chiều, một nhà ba người ngồi lên xe lửa rời đi.
Lê Tiêu vừa lên xe lửa liền ngủ, mấy ngày nay anh mệt muốn c.h.ế.t rồi, lúc đầu chỉ tính toán nhẹ nhàng chợp mắt một hồi, không nghĩ tới trực tiếp ngủ thiếp đi.
Anh giống như lạc trong giấc mơ, thế giới trong mơ khiến anh rất không thoải mái, anh giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng làm sao cũng không được, cuối cùng anh bị một cỗ sức mạnh đánh thức, bên tai truyền đến một âm thanh êm ái, "Sao vậy? Gặp ác mộng?"
Lê Tiêu m.ô.n.g lung mở to mắt, nhìn thấy Giang Nhu ngồi ở bên giường, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại bây giờ mình đang trên đường về nhà.
Giang Nhu cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán giúp anh, lại rót cho anh ly nước, "Uống nước cho bình tĩnh lại."
Lê Tiêu ngồi dậy uống nước, nghiêng đầu liền thấy đứa bé ngủ ở trên giường nhỏ đối diện, anh lại nhìn Giang Nhu một cái, Giang Nhu đang cầm một cuốn sách mà đọc, vẻ mặt an tĩnh.
Tâm tình của anh dần dần bình phục lại, lại hồi tưởng giấc mơ mới vừa rồi, cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ là cảm giác giấc mơ kia rất không tốt.
Đưa tay nắm chặt tay Giang Nhu, tựa hồ muốn tìm cảm giác chân thực.
Giang Nhu quay đầu nhìn anh một cái, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: "Trở về chúng ta liền đi đăng ký kết hôn đi."
Lê Tiêu sửng sốt một chút, nhìn về phía cô, không xác định hỏi: "Thật?"
Giang Nhu cong cong con mắt, "Ừ" một tiếng.
Anh cũng không biết, vừa rồi lúc anh ngủ một mực gọi tên cô, cô nghe thấy mà không đành lòng.