Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 16
"Hự.....huhu...đừng mà....chậm chút, aaaaaa....đau"
Em tuy có chút đ*u do cự v*t xâm lấn lấy h*a tâm không chừa một kẽ hở nhưng không thể phủ nhận sự sung sướng mà hắn mang lại. Đã từ rất lâu h*a tâm không có c* vật xâm lấn đến bây giờ khi được lấp đầy vừa đ*u vừa sướng. Hắn ra vào ban đầu rất nhẹ nhàng nhưng hoa nguy*t cứ xoắn lấy khiến hắn chỉ muốn ra vào đ*m nát cái huy*t động nhỏ
"Dâu Tây, mau trả lời....Có sướng không hả"
"Ưm....ư.....hư.....chậm....đau lắm....không muốn mà"
"Cái miệng trên này sao không thật bằng cái miệng dưới này gì hết. Miệng trên thì nói không muốn nhưng miệng dưới lại xoắn lấy anh không ngừng, hừm"
"Ưm....không được nói mà"
Hắn nhìn gương mặt đỏ ửng của em vì d*c vọng mà ánh mắt trở nên lưu ly, yết hầu hắn không ngừng lên xuống, bên dưới hai cặp b*ng đào cứ nhấp nhô theo từng cú thúc nhóp nhép. Hắn điên cuồng lao vào c*n xé hai nhũ h*a
"Aaaaaa.....ư.....đ*u quá.....Giang Tình đừng cắn mà"
"Hừ, d*m đãng. Anh phải cắn đến khi nào chúng ra sữa thì thôi"
"Um....đừng mà....huhu....đau lắm... không có đâu"
Hắn vẫn c*n mút hai đầu nh*ỵ bên dưới vẫn không ngừng ra vào điên cuồng "Hừ, em sinh bé con rồi làm gì có chuyện không có sữa. Nhưng mà tôi không thể cho bé con uống sữa của em được, vì tất cả mọi thứ trên người em đều là của anh, haha"
Mỗi lần nhắc đến bé con em đều tủi thân mà kh*c, một phần vì đau đớn do thể xác nhưng nỗi đ*u hắn dày xéo về tinh thần em còn đau khổ hơn như thế nữa. Hai đầu nh*ỵ bị hắn c*n đến mức rỉ ra một chút sữa trắng, miệng hắn tham lam mà mút mát sạch sẽ. Sữa màu trắng đục có mùi vị vô cùng thơm tuy có chút ngái nhưng lại kích thích vị giác vô cùng. Hắn uống một chút rồi lại muốn thêm nữa đến khi hai đầu nh*y không thể tiết thêm hắn mới chịu ngừng lại. Miệng hắn rời khỏi hai đầu nh*ỵ môi vẫn còn vương lại chút sữa, hắn đưa nhẹ đầu lưỡi li*m sạch không chừa một ít. Vào kẻ khác sẽ là hành động vô cùng thô tục nhưng hắn thực hiện lại vô cùng tao nhã, hành động tự nhiên nhưng lại không hề dung tục
"Dâu Tây, sữa của em....còn ngon hơn cả m*u. Anh muốn nữa, muốn nhiều hơn nữa"
"Đừng mà....tôi đ*u"
Bên dưới h*a tâm đã tê rần nhưng vẫn ngậm chặt lấy c*n thịt. Hai chân em phải co lên câu chặt lấy hông của hắn, mồ hôi em lấm tấm trên khuôn mặt, môi dưới cắn chặt lại. Hắn đưa em đến hết cao trào này đến cao trào khác, em lên đ*nh phải đến 3-4 lần hắn mới thoả mãn được 1 lần. Em không biết đã bị hắn hành hạ và quần đến khi nào chỉ biết đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy cảm giác bên dưới ướt nhèm nhẹp mặc dù đã được thay sang bộ đồ khác. Khi vừa nhúc nhích tỉnh dậy thì d*ch trắng từ trong h*a tâm tuôn ra ướt hết grap giường bên cạnh đã lạnh ngắt chứng tỏ hắn đã rời đi từ rất sớm
...
"Phu nhân, tôi giúp người vệ sinh cá nhân nếu người cảm thấy chỗ nào còn đau nhức cứ nói"
"Tôi muốn gặp bé con, Giang Tình đã nói hôm nay cho tôi gặp bé con rồi"
Thị Nhi nhìn thân thể đầy dấu chấm đỏ kia thì chắc đã quá quen thuộc ngay từ lần đầu tiên hắn đưa em về biệt thự, nhưng hôm nay không có vết thương hở chứng tỏ ngày hôm qua hắn làm t*nh với em trong tình trạng tỉnh táo chứ không phải mất kiểm soát mà c*n xé em đến r*ch da chảy máu
"Phu nhân, người phải vệ sinh cá nhân xong thì tôi mới đưa người đi gặp tiểu thiếu chủ được"
"Giang Thiên" em lẩm bẩm tên bé con gương mặt có phần rạng rỡ. Đã bao lâu rồi em không được gặp bé con, đã bao lâu rồi em không được nhìn bé con. Em nhớ! Em rất nhớ
Hôm nay em ăn ngoài sân vườn, nói cho sang vậy chứ cứ cách 3m lại có người mặc đồ đen đứng canh gác, em cười tự giễu chính bản thân mình.
"Phu nhân"
Em vừa quay lại đập vào mắt là thân hình của trẻ em da dẻ trắng nộn em nhìn bé con mà mỉn cười rạng rỡ toan chạy đến ôm bé con thì thằng nhóc nhìn em khóc rống lên ôm lấy Thị Nhi
Em bàng hoàng trước thái độ của bé con, mới có mấy tháng không gặp bé con thực sự đã quên đi chính người mẹ ruột của mình, hắn đã thành công khiến mẹ con em không được nhìn nhận ra nhau, có gặp cũng giống như người lạ bế hay chơi cùng với một đứa trẻ xa lạ. Thị Nhi không nói gì chỉ đặt bé con vào tay em rồi rời đi. Em nhìn bé con mà rơi nước mắt cố gắng dỗ dành cho đứa bé không khóc. Mấy tháng nay tuy không có mẹ bên cạnh, không được uống sữa mẹ nhưng bé con phát triển rất tốt da dẻ trắng nõn mập mạp nhìn là biết hắn đã thuê chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc cho bé con rất tốt
"Giang Thiên, em thực sự quên mẹ rồi sao" em vừa bế bé con vừa thấp giọng nhìn đứa trẻ nỉ non
Sau khi quen dần với hơi của em bé con rất ngoan, cứ nhìn em nói thi thoảng còn cười, ê a một hai chữ.
"Phu nhân, người mau đưa tiểu thiếu gia cho tôi"
Chơi cùng với em được một lúc Thị Nhi lại bước ra đòi bé con, em phản ứng rất nhanh mà ôm chặt bé con vào lòng ánh mắt cảnh giác giọng nói không còn được bình tĩnh như trước "Không. Bé con là của tôi, tôi không cho phép cô mang bé con của tôi đi"
Thị Nhi cau mày giường như phát hiện ra em cũng có sự thay đổi bất thường, bản thân sắp sửa không thể kiểm soát được như hắn. Nếu nói hắn là kẻ tâm thân phân liệt thì em chính là người mắc trầm cảm giai đoạn đầu
"Phu nhân, còn 5 phút nữa là chủ tử về rồi. Chủ tử không muốn nhìn thấy phu nhân ôm ấp quá lâu với tiểu thiếu gia đâu. Tôi không được phép tổn hại phu nhân nhưng cũng không có nghĩa không được tổn hại tiểu thiếu gia nếu phu nhân cứ ôm khư khư tiểu thiếu gia"
Em ngẩn người nghe Thị Nhi nói rồi lại nhìn bé con đang nằm trong vòng tay mình, ánh mắt khờ dại đi trông thấy rồi đột nhiên lại cười lớn
"Hahaha....tôi không đưa. Bé con là của tôi, nếu như bé con xảy ra chuyện gì tôi sẽ giết các người, giết các người, hahahaha...."
Lúc này từ ngoài cửa Sibas đột nhiên đi vào nghiêm giọng "Thị Nhi, cô làm cái gì vậy thiếu chủ cùng luật sư sắp đến rồi còn không mau đưa thiếu gia ra khỏi phu nhân"
"Nhưng....Sibas"
Em vẫn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ôm lấy bé con một chút động tâm cũng không màng đám người đó
"Phế vật, có như vậy mà cũng làm không xong" hắn bước vào từ khi nào ánh mắt phẫn nộ phóng thẳng đến nhìn em cùng bé con
....