Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chap 24: Murder house (3)
Giáo sư Murphy đã đến và vui mừng chào bà Lauren, đằng sau ông là phu nhân Luciana e lệ. Dù bà đã 40 tuổi rồi nhưng sắc đẹp vẫn không phai, tôi ước gì mình có thể đẹp như vậy
-Chào giáo sư, kính chào phu nhân
Tôi đến gần chào, sau đó thì thầm vào tai phu nhân Luciana thuật lại những gì mà tôi nghe được từ ông Brown. Luciana vẫn không chút thay đổi trên sắc mặt nào, đến gần tay ông Brown
-Ông bạn già, ông thấy sao rồi?
-Chào Lucy, bà vẫn đẹp như vậy, chào Murphey bạn già_ Ông cứ thế lấy hơi mà chào lại hai vợ chồng giáo sư
Murphey cho tay vào túi, ghé sát tai tôi
-Em nói gì với vợ ta thế?
Tôi đành chán nản thuật lại mọi chuyện cho giáo sư, giáo sư thì lại trở nên bộ dáng lạnh lùng của ông suy tư
Tôi đứng quan sát vợ chồng giáo sư Murphey đang nói chuyện với hai vợ chồng ông Brown, nhưng mỏi quá vào bếp lấy đồ uống.
“ Cộc…cộc”
Tiếng va đập vào tường vang lên, tôi rót nước bị lệch tay làm nước đổ xuống tay, nghe tiếng nước chảy xuống róc rách. Nhà này, có căn hầm sao? Tôi đập đập vào từng. Nếu là tường đá thì không phát ra tiếng gì nhưng khi tôi gõ nó lại phát ra tiếng “ cộc cộc” âm u.
-Carolyn…_ Phu nhân Luciana đứng sau tự lúc nào- Em cũng đang cảm nhận thứ gì trong căn nhà này đúng không
-Dạ, thưa phu nhân Luciana
-Hãy cứ gọi ta là Lucy được rồi
Phu nhân sờ sò chiếc kệ đựng đồ ăn, sờ cái bàn, như đang cảm nhận được gì đó
-Có ai đó đang sống trong căn nhà này_ Tôi nói
-Đúng vậy_ Lucy gật đầu
-Meo…
Tiếng mèo kêu, khi tôi nhìn ra cửa sổ, tôi thấy con mèo đen Rumple đang đứng sờ sờ trước cửa sổ. Lucy nhìn theo tôi, nheo mắt khi phát ra Rumple,, tôi kéo tay Lucy lại như là tạo cơ hội cho Rumple chạy đi
-Căn nhà này từng xảy ra án mạng giết người cách đây 30 năm, nghe nói người chết là hai vợ chồng và một cô giúp việc nhưng lạ thay cảnh sát không tìm thấy đứa con trai, hãy nghĩ thêm nào_ Giáo sư Murphey đau đầu phân tích mọi chuyện
-Em thấy có khả năng…_ Lucy cùng đồng tình theo ông chồng
-Đúng vậy, người con đang sống ở đây_ Giáo sư trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết
-Đó là lý do em yêu anh nhất mà_ Lucy nhảy chồm lên hôn vào má giáo sư
Tôi cũng đã hiểu vì sao mà bà lại yêu giáo sư rồi, tôi bước lùi lại nhưng, khi đó, sàn nhà xung quanh tôi sập xuống, lôi kéo tôi rớt theo nó
-Á!!!
Ui da, đau mông quá. Há, cái hố này có vẻ không sao đâu, mọi người từ trên nhìn xuống , tôi giơ ngón tay cái lên nói tôi không sao rồi đứng dậy
-Đúng rồi, ở đây có căn hầm, tôi quên không nói với mọi người _ Bà Lauren giờ mới nhớ ra tự vả vào đầu mình.
Tôi mở đèn pin trong điện thoại ra, trong này tối om chỉ có bụi với một số đồ dùng bụi bặm thôi. Mọi người tìm được hầm xuống theo tôi, ai cũng kinh ngạc khi nhìn thấy có căn hầm ở đây, riêng Lucy lại chảy mồ hôi gần như muốn sụp xuống phải nhờ giáo sư Murphey đỡ mới đứng được.
-Ở đây, có quá nhiều sự oán hận _ Lucy nói
Chân tôi dẫm phải vào thứ gì đó, tôi nhặt lên phát hiện nó là tấm dây chuyền, tôi mở ra là bức ảnh hai vợ chồng và một cậu nhóc, tôi đưa cho giáo sư xem thì giáo sư xanh mặt
-Đây là hình 2 người chết tại căn nhà này.
-Carolyn, đằng sau em!!! _ Lucy hét lên chỉ vào đằng sau tôi
Tôi quay lại đằng sau giơ đèn pin là và thấy có một người phụ nữ có khuôn mặt trắng bốc đầy máu đang cầm một con gớm guốc với bàn tay đầy ghẻ của bà, miệng không ngừng bảo tôi
-Chết đi!!!