Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tổ Hàng khởi động xe, nói tiếp: “Cậu ta ở đây làm những việc này là có thể đoán được cậu ta không giao sách cho Ngụy Hoa, như vậy ít nhất hiện tại cậu ta không ở phe Ngụy Hoa, cho nên chúng ta không cần phải gấp gáp.”
Xe chúng tôi cũng rời khỏi khu âm địa này, tôi thật sự vẫn không rõ vì sao lại có người muốn tạo ra nơi như vậy?
Chẳng lẽ hắn giống như Tổ Hàng, có thể ăn quỷ? Nơi này chính là nơi để câu tiểu quỷ của hắn, để thêm đồ ăn cho bữa ăn của mình?
Xe vòng tới phía trước trường học, đi tới ngã sáu rộng lớn thì thấy được điều tôi đã dự đoán. Tôi không ngờ được suy đoán của mình lại trở thành sự thật, Lương Dật bị tai nạn!
Cậu ta không khiến người khác bị thương, bởi vì những người đứng xem cách khá xa, xe cậu ta đâm vào cột biển báo có trường học ở ven đường. Những vụ như này chỉ cần công ty bảo hiểm chụp mấy tấm ảnh, chờ đi nộp phạt là xong.
Nếu là Lương Dật bình thường hẳn sẽ không coi trọng chuyện này. Rốt cuộc lần trước cậu ta đâm chết người cũng không thấy cậu ta có bộ dáng như hiện tại. Lúc này cậu ta ngồi im bên cạnh bồn hoa, tay buông xuống, đầu gục xuống, cả người đều có bộ dáng không còn sức sống.
Tổ Hàng dừng xe, đi tới ngồi bên cạnh cậu ta, nói: “Gọi điện thoại cho bảo hiểm chưa?”
Lương Dật không nói gì.
“Cậu có bị thương không?”
Cậu ta vẫn không nói gì.
“Vậy sách đâu? Lúc này nói được chưa?”
“Sách ở bên trái tòa nhà vừa rồi, ở đó có miệng cống thoát nước, em giấu ở đó.” Xem ra cậu ta cũng biết nguyên nhân bị tai nạn lần này. Không phải bởi vì nguyên nhân gì khác, chính là bởi những sự kiện quỷ quái kia. Cho nên hiện tại cậu ta đã nguyện ý giao cuốn sách kia.
Tổ Hàng vỗ vỗ lưng cậu ta, nhìn tôi nói: “Anh đi lấy sách, em ở bên cạnh cậu ta một chút. Đúng rồi, gọi điện cho bên bảo hiểm đi.”
Tổ Hàng lái xe rời đi. Tôi vẫn như cũ nhìn Lương Dật ngồi bên cạnh bồn hoa, cảm giác người trước mặt một chút cũng không giống quan nhị đại lúc trước. Tôi lấy mũi chân nhẹ nhàng đá chân cậu ta, hỏi: “Xe cậu mua bảo hiểm bên nào?”
Sau khi tôi giúp cậu ta gọi điện thông báo cho bên bảo hiểm, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh cậu ta. Cậu ta ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, trạng thái lúc này của cậu ta thật sự không tốt, nói như thế nào nhỉ? Thoạt nhìn giống như là bóng ma, hai hốc mắt kia rất thảng thốt.
“Vương Khả Nhân.” Lương Dật nói, “Khúc Thiên không phải là Khúc Thiên phải không?”
“Sao? Cái gì?”
“Khúc Thiên ấy? Không phải là Khúc Thiên đúng không? Trước kia em có nghe nói Khúc Thiên không phải là Khúc Thiên.”
“Tôi không hiểu cậu nói gì.” Nghe hiểu tôi cũng không thể thừa nhận. Chuyện lần trước mẹ Khúc Thiên gây chuyện khiến hàng xóm như gia đình Lương Dật cũng biết mới phải.
Lương Dật cúi đầu, thở dài một cái: “Khúc Thiên… thật sự không phải Khúc Thiên.”
Xe của Lương Dật cũng không đơn giản, đó là xe sang. Bảo hiểm còn chưa tới thì cửa hàng 4S đã tới trước. Chuyện còn lại không cần chúng tôi quan tâm, cửa hàng 4S đều giúp phụ trách. Còn nói ba ngày sau sẽ có người lái xe tới cho Lương Dật.
Tổ Hàng đã quay trở lại, chở hai chúng tôi cùng đi về căn biệt thự kia.
Dọc đường Lương Dật vẫn luôn không nói gì, chỉ im lặng, chờ tới khi căn biệt thự kia thì rõ ràng cậu ta lộ vẻ kinh ngạc.
Trong biệt thự chỉ có một mình Sầm Hằng đang xem TV ăn mì gói. Linh Tử cùng Tiểu Mặc hẳn còn đang ở thị trấn XX điều tra chuyện Sầm Tổ Trạch.
Sầm Hằng thấy chúng tôi quay về, vốn đang muốn cười chào hỏi thì thấy Lương Dật, anh ta liền kinh sợ. Anh ta kéo tôi sang một bên, nói nhỏ: “Hai người mang người ngoài vào làm gì thế? Nhà này đã được bố cục.”
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Lương Dật có thể là con trai của kẻ đứng sau, cứ xem như là manh mối gần nhất. Có thể mượn sức cậu ta để hành động. Anh đi làm chút gì cho cậu ta ăn đi, cậu ta đang bị choáng.”
Sầm Hằng khó chịu húp bát mì gói: “Anh còn phải ăn mì gói đây này. Lúc này còn nấu nướng gì, ăn trưa quá muộn ăn tối thì quá sớm.”
Giọng oán giận của Sầm Hằng hơi lớn, Lương Dật cũng nghe được. Cậu ta đi tới chiếc sô pha lớn bên kia nằm xuống, nói: “Em muốn ngủ một chút.”
Tôi đang định nói thì Tổ Hàng kéo tay tôi, nói: “Vào phòng đem thuốc lần trước của em sắc cho cậu ta một bát. Bộ dáng cậu ta thế kia có khi tối đến phải đưa tới viện.”
“Vâng.” Tôi đáp. Đơn thuốc lần trước chị Kim Tử cho, Tổ Hàng đã bốc rất nhiều thuốc. Chỉ là sau này thân thể tôi không cần nữa đành bỏ lại, không ngờ Tổ Hàng lại luôn giữ chưa vứt đi.
Tôi đi sắc thuốc đông y cho Lương Dật, Tổ Hàng ở trong phòng xem thứ Lương Dật đã giấu đi. Tôi không nhìn kỹ, chỉ xem qua vì tò mò mà thôi.