Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 208
Tuy nhiên, ngay cả khi Phạm Nhật Minh cho rằng mình đã che giấu cảm xúc rất tốt, Nguyễn Khánh Linh vẫn tinh ý nhận ra dường như người đàn ông này đang dần thay đổi thái độ. Anh của bây giờ và người đàn ông đưa cô đến bệnh viện hôm đó dường như không phải một người.
Anh luôn khiến cô cảm thấy như anh đang giấu kín điều gì đó trong lòng. Mỗi khi nhìn vào mắt anh, cô lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, thật giống như cô là đứa trẻ phạm phải một sai lầm to lớn nào đó mới bị anh nhìn như vậy. Thế nhưng, người đàn ông ấy vẫn không hề hé răng nói một lời nào, vẫn nấu cháo cho cô ăn mỗi sáng và nhắc nhở, đứng nhìn cô uống thuốc trước khi đi làm.
Sau mấy ngày như vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng thôi bận tâm về vấn đề này. Cô cảm thấy bản thân có lẽ chỉ là suy nghĩ quá nhiều, dù sao Phạm Nhật Minh đối xử với ai cũng như vậy, anh giống như thờ ơ, lạnh nhạt đối với tất cả mọi thứ xung quanh. Cô chẳng cần quan tâm đến điều nhỏ nhặt đó làm gì.
Khoảng một tuần sau, Nguyễn Khánh Linh đã hết kỳ đèn đỏ, cô lại quay về với thói quen chạy bộ hằng ngày vào buổi sáng.
Nguyễn Khánh Linh mang theo hộp thức ăn cho mèo, cô vốn định cho hai con mèo hoang ăn. Nhưng, khi chạy đến chỗ cũ, cô phát hiện hai con mèo đã biến mất.
Nguyễn Khánh Linh đứng đó một hồi, tìm xung quanh mãi không thấy, trong lòng cô không khỏi có chút buồn bã và mất mát nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Cô cảm thấy có lẽ đã có người cho bọn chúng ăn, dù sao cô đã không đến đây một tuần rồi, những con mèo đó hiển nhiên không thể không ăn gì trong vòng một tuần được, chắc hẳn chúng đã bỏ đi nơi khác kiếm ăn rồi.
Nguyễn Khánh Linh chạy thêm nửa tiếng nữa, cô biết rằng mình cũng vừa hết kỳ xong, không nên vận động quá nhiều. Vì vậy, cô về nhà sau một hồi chạy bộ.
Khi cô bước vào phòng khách, Phạm Nhật Minh cũng vừa từ trên tầng đi xuống.
Anh nhìn thấy cô mặc bộ quần áo thể thao đã lâu chưa mặc, buộc tóc lên cao, nhìn vô cùng trẻ trung, tràn ngập sức sống. Khoảnh khắc cô bước vào, cả căn biệt thự giống như đang bừng sáng bởi những tia nắng lấp lánh tỏa ra từ người Nguyễn Khánh Linh.
Phạm Nhật Minh cố gắng kìm nén sự ngạc nhiên trong mắt mình, lơ đãng nhìn Nguyễn Khánh Linh, thản nhiên hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy anh, cô cũng không muốn giấu diếm, đáp: “Hôm nay tôi đi chạy bộ, Đen và Trắng đã đi mất rồi…” Cô do dự một hồi rồi tự nhủ: “Có lẽ có một người tốt bụng nào đó đã cho chúng ăn. Tôi nghĩ vậy.”
Nghe cô nói vậy, trên mặt Phạm Nhật Minh không có chút dao động nào, anh chỉ gật đầu, tỏ ý tán thành với lời của cô, nhưng trong lòng lại xuất hiện một chút vui mừng.
Cô sẽ sớm biết người tốt bụng trong miệng cô chính là anh.
Nguyễn Khánh Linh không nghĩ nhiều nữa, cô nói: “Để tôi đi làm bữa sáng cho anh.” Sau đó cô xoay người đi vào phòng bếp.
Ngay lập tức, Phạm Nhật Minh ngăn cô lại, nói: “Thôi, hôm nay công ty có chuyện gấp, tôi muốn đi sớm. Để tôi tự mang theo chút gì ăn là được.”
Nói xong, anh xoay người bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng người đàn ông đó, trong phút chốc, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có chút mất mát, nhưng cô cũng không biết những cảm xúc đó đến từ đâu.
Tại sao khi không được ăn cơm cùng với Phạm Nhật Minh, trong lòng cô lại xuất hiện cảm xúc này? Điều này có phải là dấu hiệu của việc cô càng ngày càng ỷ lại vào anh nhiều hơn? Lúc trước, Nguyễn Khánh Linh đã từng ăn cơm một mình, nhưng cô vẫn thấy rất vui, chẳng có vấn đề gì cả. Rốt cuộc, cảm xúc này là sao?
Phạm Nhật Minh ra khỏi nhà, bước lên xe. Chú Hùng đang ngồi trên ghế phụ lái chính là người mà anh đã phái đến công ty hai ngày nay.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, Phạm Nhật Minh hỏi: “Hai con mèo thế nào rồi?”