Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 212
Mấy người Nguyễn Khánh Linh đi bộ thong thả theo sau chân người quản lý, nhìn ngắm quang cảnh xung quanh dọc theo đường đi, mọi thứ thật yên bình và thanh tĩnh. Vì trời bắt đầu vào đông nên xung quanh trồng đầy cây phong, lá đỏ rơi rụng tràn ngập trên đất, tạo thành một con đường vô cùng độc đáo và đặc biệt.
Mọi người đi trên con đường này làm nó phát ra những âm thanh giòn giã vui tai.
Nguyễn Khánh Linh không nhịn được mà mỉm cười, nắm lấy tay Lăng Huyền và nhiệt tình nói chuyện với cô ấy, thỉnh thoảng lại chỉ tay về phía những hồ nước và rừng phong xung quanh.
Hiển nhiên Lăng Huyền cũng rất vui vẻ, dù sao cũng đã lâu cô ấy không về Việt Nam, hiếm thấy khu nghỉ dưỡng cổ kính nào lại mang đậm chất phương Tây như vậy.
Ba người đàn ông đi phía sau, nhìn hai cô gái đang ríu rít không ngừng nói chuyện trước mặt mình, không hề cảm thấy ồn ào khó chịu mà thậm chí còn có cảm giác như đang trở về thuở đôi mươi.
Ánh mắt Phạm Nhật Minh từ đầu đến cuối đều nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Khánh Linh.
Khi họ đi qua cầu, Nguyễn Khánh Linh đưa mắt nhìn hồ nước xanh biếc phía dưới cây cầu, cô vươn người ra háo hức nhìn ngắm xung quanh. Nhìn thấy cảnh này, tim Phạm Nhật Minh bất giác đập nhanh hơn, anh nhanh chóng kéo tay cô lại.
“Đi cho cẩn thận.” Phạm Nhật Minh khiển trách.
“Ồ…” Nguyễn Khánh Linh cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình cũng khá nguy hiểm nên nhanh chóng đáp lại, nhưng giọng nói của cô có chút chút khó hiểu.
“Đi tiếp nào.” Phạm Nhật Minh thấy cô nhận ra lỗi sai của mình nhưng tâm trạng tốt của cô cũng theo đó mà bị ảnh hưởng, anh không khỏi thấy có một chút khó chịu. Phạm Nhật Minh chỉ muốn nhắc nhở Nguyễn Khánh Linh, nhưng anh cũng không muốn cô sẽ có thói quen sợ hãi khi nhìn thấy anh hoặc nghe anh nói.
Phạm Nhật Minh cảm thấy có chút phiền muộn.
Nhìn thấy cảnh này, tâm trí Lăng Huyền liền bắt đầu suy nghĩ miên man, biết hai người ít nhiều cũng có ý với đối phương, vì vậy, cô ấy bỏ tay Nguyễn Khánh Linh ra, đưa tay cô vào lòng bàn tay Phạm Nhật Minh. Lăng Huyền nhìn hai người, nở một nụ cười láu lỉnh, nói: “Hai người nên đi cùng nhau thì hơn, tôi không ở đây làm phiền hai người nữa!”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy về phía trước nhanh như một tia chớp.
Nguyễn Khánh Linh bị hành động của Lăng Huyền làm cho xấu hổ đỏ cả mặt. Khi cô vừa muốn rút tay ra khỏi tay của người đàn ông kia thì đã bị anh giữ chặt lại, lòng bàn tay khô ráo ấm áp nắm trọn toàn bộ bàn tay của cô bên trong.
Cảm giác ấm áp này quen thuộc đến nỗi khó có thể giải thích được.
Hình như lần trước ở quán bar, Phạm Nhật Minh cũng nắm tay cô như thế này, đưa cô đến gặp chị An Hạ.
Nguyễn Khánh Linh quay đầu nhìn anh, ngay lập tức đập vào mắt đường quai hàm sắc bén, mang theo một vẻ lạnh lùng không thể nói rõ, hoàn toàn trái ngược với lòng bàn tay ấm áp của anh.
Cô đột nhiên có chút tò mò, một người mang cảm giác lạnh lùng, xa cách như vậy làm sao lại có thể khiến cô cảm thấy ấm áp và an tâm đến lạ kỳ.
Nhìn thấy cảnh này, hai người đàn ông phía sau cũng bắt đầu trở nên ồn ào, bọn họ cười đùa, nói mãi nói mãi rồi đi lên đằng trước, để lại hai người đi chầm chập phía sau.
Mọi người kéo nhau đi hết, để lại Nguyễn Khánh Linh một mình cùng với Phạm Nhật Minh. Lúc đầu cô vô cùng xấu hổ, nhưng sau đó, cô nhanh chóng bị cảnh vật xung quanh thu hút sự chú ý.
Khi họ đi dạo trong rừng đã thấy rất nhiều động vật, nơi đây giống như một sở thú hoang dã vậy. Nguyễn Khánh Linh ngắm cảnh và cảm thấy vui vẻ, hào hứng trở lại.