Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 217
Có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt cô đã nghiêm túc hơn, cho nên Lăng Huyền không dám ho he gì, cô ấy giật giật khóe miệng, cười khẽ nói: “Được thôi, tớ không uống nữa. Cậu đừng hung dữ với tớ như thế chứ!”
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có chút bất đắc dĩ với cô gái này, cô liếc nhìn ba người đàn ông đang ngồi quanh bàn ăn, bọn họ đã bắt đầu nói chuyện về việc làm ăn và điều hành công ty, dù sao thì các cô nghe cũng không hiểu gì, thế nên Nguyễn Khánh Linh nói với bọn họ một tiếng xong, bèn dìu Lăng Huyền đi ra ngoài, đi dạo theo dọc suối nước nóng.
“Lăng Huyền, có phải là có chuyện gì xảy ra với cậu rồi không?”
Hai người đứng bên dòng suối nước nóng, Nguyễn Khánh Linh bèn hỏi Lăng Huyền. Cô lo lắng nhìn Lăng Huyền, sau đó cảm thấy không hiểu sao nụ cười của cô ấy dần dần có chút đắng chát.
Nghe thấy cô hỏi, Lăng Huyền cười khổ một cái, thở dài: “Ầy, đúng là chẳng lừa cậu được chuyện gì cả.”
Nguyễn Khánh Linh vội vàng nói: “Sao vậy? Cậu mau nói cho tớ biết đi.”
“Thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát…” Lúc Lăng Huyền nói chuyện, hiếm khi nào nhỏ nhẹ như vậy. Cô ấy nhìn Nguyễn Khánh Linh, vẻ mặt mờ mịt, nói: “Khánh Linh, cậu còn nhớ đàn anh mà tớ thích hồi còn học cấp ba không?”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu, đương nhiên là cô còn nhớ, lúc ấy Lăng Huyền rất thích anh ta, mà anh ta cũng là mối tình đầu của Lăng Huyền. Trước kia đàn anh kia có tình cảm gì với Lăng Huyền thì cô không rõ, nhưng mà trong lòng Lăng Huyền thì anh ta đã là một mối tình không thể nào quên được.
Nếu không thì, Lăng Huyền cũng là một cô gái muốn có nhan sắc thì có nhan sắc, dáng người cũng đẹp xuất sắc, tính cách tốt, mà sao khi đi du học ở nước ngoài lại không có ai theo đuổi chứ?
Nguyễn Khánh Linh biết, mặt dù Lăng Huyền luôn miệng ríu rít khen anh chàng này anh chàng kia đẹp trai, nhưng khi người ta thật sự muốn theo đuổi cô ấy, thì cô ấy lại chạy mất, cách người ta thật xa.
Đây chính là con người thật của Lăng Huyền.
“Tên anh ta là Thẩm Lăng phải không?” Nguyễn Khánh Linh hỏi cô ấy.
Lăng Huyền gật đầu: “Hôm qua lúc tớ đến trường để nộp báo cáo, thì không ngờ lại đụng phải anh ấy. Anh ấy cũng dạy học ở chung trường với tớ…”
Cô ấy nói, vẻ mặt dần dần trở nên rối bời.
Nguyễn Khánh Linh cũng không khỏi rơi vào trong hồi ức của mình.
Lúc ấy, năm mà hai người bọn họ tốt nghiệp cấp ba, Thẩm Lăng đột nhiên đưa ra lời chia tay với Lăng Huyền, đương nhiên là cô ấy đau lòng đến mức chết đi sống lại. Rồi không bao lâu sau, tin tức Thẩm Lăng đính hôn truyền đến tai Lăng Huyền, cô ấy vừa giận vừa đau lòng chạy tới tìm Thẩm Lăng muốn nói chuyện cho rõ ràng, nhưng không ngờ lại nhìn thấy đối tượng đính hôn của anh ta.
Cô bé kia có vẻ bề ngoài rất xinh đẹp, vừa điềm đạm vừa nho nhã, giống như là bất kì lúc nào, ở bất kì đâu cũng có thể đỏ mặt thẹn thùng được, chính là kiểu người con gái dễ dàng khiến cho đàn ông sinh ra ý niệm muốn bảo vệ khi nhìn thấy.
Đâu có giống Lăng Huyền, hùng hùng hổ hổ, đi đứng nói năng không khác gì một đứa con trai, chưa bao giờ học được dáng vẻ thục nữ.
Lăng Huyền vô cùng tức giận tìm tới nơi, thế nhưng vào giây phút nhìn thấy cô gái kia, cô ấy lập tức biết rằng, bản thân mình không thể so sánh được với cô ấy. Một cô gái đáng yêu xinh đẹp như vậy, đúng là xứng với Thẩm Lăng hơn cô rất nhiều.
Nhất là sau này khi Lăng Huyền biết được rằng, bố của cô bé kia lại chính là Hiệu trưởng của một trường Đại học nào đó, thì Lăng Huyền lập tức hiểu ra một điều, cô đã hoàn toàn thua cô ấy rồi. Quá chán nản và nhụt chí, Lăng Huyền chọn ra nước ngoài du học, sau đó không liên lạc gì với Thẩm Lăng nữa.
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nghĩ, hình như năm đó lúc bọn họ đang bàn tán về người vợ chưa cưới của Thẩm Lăng, thì có người nói bố của cô ấy chính là Hiệu trưởng của trường Đại học Hàng Hải.
Mà bây giờ, Thẩm Lăng lại đang giảng dạy ở trường Đại học Hàng Hải, nếu nói rốt cuộc trong đó có ẩn chứa điều gì mà người ngoài không thể biết hay không, thì cũng khó mà nói.