Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 241
Toàn bộ quá trình từ lúc ban đầu Nguyễn Khánh Linh đang vui vẻ, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mất mát, Phạm Nhật Minh đều thu hết vào trong mắt. Anh không khỏi cảm thấy khó hiểu, cô gái này đang suy nghĩ cái gì, sao tự dưng biểu cảm lại phong phú như vậy chứ?
Sau khi kì nghỉ phép kết thúc, tất cả mọi thứ trở về với quỹ đạo vốn có của nó.
Nguyễn Khánh Linh vẫn dậy sớm đi ra ngoài chạy bộ thể dục như mọi ngày, có đôi khi, cô sẽ ở cùng một chỗ với kt.
Lúc ấy khi bọn họ ở trường học, cô nhớ rõ kt học môn thể dục cũng không tệ, đặc biệt là chạy ma-ra-tông. Khi đó, suýt nữa thì anh ta đã được chọn vào đội tuyển quốc gia, chỉ có điều, sau này bởi vì nguyên nhân chú tâm học hành, cho nên vẫn không tham gia.
Lần thi chạy ma-ra-tông này, Nguyễn Khánh Linh không thể không đến xin kt chỉ bảo cho một chút.
Dù sao thì kt cũng đã tham gia nhiều cuộc thi ma-ra-tông rồi, nên hiển nhiên là anh ta có kinh nghiệm phong phú.
Hôm nay, hai người hẹn nhau cùng đi chạy bộ, sau khi kết thúc buổi tập, kt đưa Nguyễn Khánh Linh về tận cổng, cười nói hẹn gặp lại với cô.
Đương nhiên là Nguyễn Khánh Linh cũng vui vẻ vẫy tay với anh ta, nhưng mà sau khi cô đi vào nhà rồi, kt vẫn không rời đi. Anh ta nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Khánh Linh, sự vui vẻ trên mặt càng ngày càng đậm hơn, trong lòng sinh ra chút hi vọng.
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Khánh Linh không chỉ không cố gắng trốn tránh anh ta, mà thậm chí còn hẹn anh ta ra ngoài cùng nhau rèn luyện. Trong một nháy mắt, anh ta có cảm giác rằng mối quan hệ của hai người lại giống như lúc trước.
Chỉ cần ở chung một chỗ với Nguyễn Khánh Linh, thì anh ta đã cảm thấy từng giây từng phút đều rất đẹp.
Kt cười cười rời đi, chỉ có điều hình ảnh này vừa lúc bị chú Hùng đứng trong vườn hoa bắt gặp, vẻ mặt ông lập tức thay đổi, vội vàng quay vào trong biệt thự.
Chú Hùng đi tới trước cửa phòng làm việc của Phạm Nhật Minh rồi đưa tay gõ cửa một cái.
Hôm nay là ngày ngày nghỉ cuối tuần cho nên Phạm Nhật Minh cũng không đi ra ngoài.
“Mời vào.”
Giọng nói của người đàn ông truyền ra, thế là chú Hùng bèn đẩy cửa đi vào. Phạm Nhật Minh nhìn ông một cái, sau đó thu tầm mắt lại, dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Chú Hùng, có chuyện gì sao?”
Chú Hùng nhìn dáng vẻ bình thản không chút để tâm của Phạm Nhật Minh, ông ấy lại càng sốt ruột hơn, nhưng lại không tiện nói thẳng, nếu không lựa lời nói khéo được thì cậu chủ lại cho rằng ông đang giám sát sinh hoạt hàng ngày của mợ chủ, như vậy anh sẽ không vui.
Thế là, ông bèn hỏi dò: “Cậu chủ, tôi nhớ lúc trước mỗi sáng sớm cậu sẽ ra ngoài chạy bộ thể dục cùng với mợ chủ mà? Sao dạo này lại không thấy hai người đi cùng nhau nữa?”
Phạm Nhật Minh không ngờ ông lại hỏi mình vấn đề này, anh cũng không để tâm lắm, thuận miệng nói: “Hai ngày nay tôi hơi bận việc một chút.”
Chú Hùng nghe thấy vậy, lại nhìn thái độ hờ hững của anh, âm thầm lo lắng. Sao cậu chủ lại chẳng hể đề bụng chuyện liên quan đến mợ chủ như vậy chứ? Nếu như cậu ấy còn không hành động, thì sợ là mợ chủ sẽ bị người đàn ông khác bắt cóc đi mất.
Thế là, ông bèn kể hết lại tất cả những chuyện mà mình vừa chứng kiến cho Phạm Nhật Minh nghe.
Nghe thấy chú Hùng kể lại chuyện kt và Nguyễn Khánh Linh chạy bộ cùng nhau, ánh mắt của Phạm Nhật Minh hơi ngây ra một lát, ngay sau đó anh ngẩng đầu nhìn chú Hùng, hỏi: “Ngày nào cô ấy cũng chạy bộ với kt sao?”