Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 250
Nguyễn Khánh Linh nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng gật đầu, nóng lòng bước ra khỏi văn phòng, cứ như là nếu cô đi chậm một bước thì Phạm Nhật Minh sẽ đổi ý vậy.
Khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy động tác trẻ con của cô, trên khuôn mặt nghiêm túc của anh xuất hiện một vết nứt, một nụ cười hiện ra.
Cô gái này có quá ít kinh nghiệm xã hội.
Thật ra Phạm Nhật Minh cũng không cố ý muốn làm cô khó xử, anh biết gần đây Nguyễn Khánh Linh đang tìm việc, tuy rằng lúc trước cô viết sách cho tạp chí, nhưng đó chỉ là công việc bán thời gian, hơn nữa cũng không giao lưu trực tiếp với sếp và đồng nghiệp, nên vốn không có kinh nghiệm thực tiễn gì cả.
Khi cô thực sự bước chân vào xã hội và bắt đầu làm việc, cô sẽ biết rằng bây giờ anh đã rất là nhân từ với cô rồi.
Nguyễn Khánh Linh bước ra khỏi văn phòng, ngồi vào bàn thư ký bên ngoài nghỉ ngơi một chút.
Bàn làm việc này không nằm trong phòng riêng mà nó được đặt ở ngoài văn phòng của Phạm Nhật Minh. Bàn đối diện với cô là bàn của trợ lý Đặng Tiến.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh ngồi xuống, không biết phải làm gì nữa, chán nản nằm gục xuống bàn, muốn chợp mắt một chút, nhưng không ngờ cô còn chưa nhắm mắt bao lâu thì đột nhiên bị một giọng nữ cắt ngang cơn buồn ngủ của cô.
“Văn phòng của Phạm Nhật Minh là ở chỗ này sao?”
Người đến là Khả Như, cô ta đang cầm một hộp giấy lớn trên tay, đi giày cao gót, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ghé vào trên bàn làm việc.
Khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, ánh mắt cô ta đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm cô, sau đó lại nhìn vào bộ váy hiện tại cùng thẻ nhân viên trên bàn làm việc, ánh mắt nhanh chóng đảo qua, lập tức hiểu ra tình cảnh trước mắt.
“Nguyễn Khánh Linh, không ngờ cô lại là thư ký của Phạm Nhật Minh!”
Nghe được những lời nói khinh thường của người phụ nữ này, Nguyễn Khánh Linh vốn không muốn gặp cô ta, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Cô cũng không nói rằng mình chỉ tạm thời làm ở vị trí này.
Khả Như nghe thấy cô thừa nhận thì càng tự kiêu, hung hăng, coi thường cô hơn.
Cô ta vốn tưởng rằng Phạm Nhật Minh thích người phụ nữ này rất nhiều, nhưng hóa ra tình cảm cũng không nhiều lắm nhỉ, thậm chí còn để cô đi làm công việc này.
“Cạch” một tiếng, Khả Như đặt túi giấy trong tay xuống trên bàn của Nguyễn Khánh Linh: “Mang nó đến văn phòng làm việc của Phạm Nhật Minh cho tôi.”
Giọng điệu của Khả Như vừa chanh chua lại cay nghiệt, cô ta nói chuyện với Nguyễn Khánh Linh giống như đang nói chuyện với một người hầu, không có chút tôn trọng nào.
Nhưng mà tất cả những điều này đều bị đôi mắt âm trầm kia nhìn thấy hết.
Thái độ của Nguyễn Khánh Linh đối với cô ta, đương nhiên là không thích rồi.
Cô lườm Khả Như một cái, cũng không động đậy: “Thật sự xin lỗi, trong phạm vi công việc của tôi không bao gồm chuyện này.”
“Cô nói cái gì?”
Khả Như trợn to hai mắt, đột nhiên nâng tone giọng lên, dường như là không thể tin nổi.