Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 254
Cô ta cứ lúng túng đứng nguyên chỗ đó, mà sau khi Phạm Nhật Minh nói xong câu này với cô ta thì cũng không có để ý đến cô ta nữa, lại cúi đầu đưa cua đồng đã lột cho Nguyễn Khánh Linh.
Có thể là do Phạm Khánh Linh ăn quá nhanh, Phạm Nhật Minh nhịn không được mà nhắc: “Em ăn chậm một chút thôi, cẩn thận nghẹn đó.”
Có lẽ chính anh cũng không có để ý, lúc anh nói chuyện với Nguyễn Khánh Linh thì giọng điệu vô cùng dịu dàng nuông chiều, khác xa so với người khác.
Hà Thanh đỏ mắt nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình giống hệt như một tên hề, tự biên tự diễn một vở kịch, nhưng sau khi nhân vật chính ra sân, cô ta lại chỉ có thể đi xuống để mặc cho người khác cười chê.
Nụ cười trên mặt cô ta sắp không giữ được nữa, cô ta vội vã quay người, rời khỏi cái nơi khiến cô ta nghẹt thở này.
Mãi đến khi cô ta đi rồi, Phạm Nhật Minh mới giương mắt, nhìn bóng lưng của cô ta, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Sao Khả Như lại có thể trùng hợp mà đem đến cua đồng cho anh chứ, hơn nữa sau khi cô ta rời khỏi, Hà Thanh lại rất trùng hợp mà đi đến, còn nhìn thấy cảnh bọn họ đang ăn cua đồng nữa.
Xác suất để hai điều này xảy ra là vô cùng nhỏ, vậy mà còn đến cùng lúc nữa chứ, đương nhiên Phạm Nhật Minh không thể không nghi ngờ rằng có phải là kế hoạch của Hà Thanh bảo Khả Như đến đưa đồ, chỉ có điều có một chút sai sót, đó là gặp được Nguyễn Khánh Linh.
Cho nên vừa rồi, lúc Hà Thanh nhìn thấy bọn họ, mới có biểu cảm sợ hãi như vậy.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh cũng chú ý đến Hà Thanh vừa rời khỏi, thế là liền đặt chân cua đồng trong tay xuống, tò mò hỏi: “Sao cô ta lại hỏi như vậy chứ? Trước đây anh không ăn cua đồng sao?”
Phạm Nhật Minh gật gật đầu: “Ừm, khi còn bé rất thích ăn, sau này không thích nữa.”
“Tại sao sau này không thích nữa?”
Nguyễn Khánh Linh càng thêm tò mò, nếu như khi còn bé đã thích, sao lớn lên không thích nữa chứ? Đối với một người yêu thích cua đồng lâu năm như cô mà nói, cô thật sự không thể nào hiểu được những người không thích ăn cua đồng kia, hơn nữa còn là loại người giống Phạm Nhật Minh vậy, không thích ăn nửa chừng.
Rất nhanh, cô thấy sắc mặt của người đàn ông ngây ra, anh tiếp tục bóc cua đồng trong tay mình, giọng nói trầm thấp: “Ngày đó, lúc bố mẹ anh xảy ra chuyện, bọn anh dự định đi ăn cua đồng.”
Nghe vậy, sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh bỗng thay đổi, mặc dù biết được đáp án, thế nhưng trong lòng cô tràn đầy áy náy, lại lập tức ngẩng lên.
“A… Vậy… Vậy em không ăn nữa.”
Nguyễn Khánh Linh vội vàng bỏ đôi đũa xuống, như thế nào cô cũng không nghĩ được, hóa ra cua đồng còn có mối liên hệ như thế này với Phạm Nhật Minh, mới vừa rồi cô lại còn vui vẻ ăn như vậy nữa chứ.
Hơn nữa, nhìn vật nhớ người… Chuyện này sẽ không khiến Phạm Nhật Minh nhớ lại những hồi ức với cha mẹ của mình chứ?
Nghĩ tới đây, Nguyễn Khánh Linh càng thêm áy náy, thế mà cô lại không biết những chuyện này, lại còn để Phạm Nhật Minh ăn chung với mình, mà phần lớn đều là cô ăn còn Phạm Nhật Minh thì lột…
Nhìn thấy cảm xúc đi xuống của Nguyễn Khánh Linh, động tác lột cua đồng trên tay Phạm Nhật Minh cũng không có ngừng lại, anh nói: “Không sao đâu, em cứ ăn hết mình là được, kỳ thật không phải là anh không thích ăn, chỉ có điều từ sau khi bố mẹ anh qua đời, hai năm đầu đúng thật là anh không thích, sau đó loại cảm giác này cũng là phai nhạt không ít, chỉ là lâu rồi không ăn mà thôi, hình như cũng sắp đã quên mất có loại thức ăn này rồi.”
Phạm Nhật Minh an ủi cô.