Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 291
Cô vừa nghĩ tới điều này, bên tai hơi đỏ lên, do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Còn phòng tắm khác không…?”
Lê Tuấn không nghĩ nhiều như vậy, anh còn tưởng rằng mới đến lần đầu nên Tống Ngọc không quen tắm rửa ở nhà người khác, anh lắc đầu nói: “Không có, lúc đầu tôi chỉ mua căn hộ dành cho một người ở, vì thế chỉ có một phòng tắm.”
Anh nhìn sắc mặt ngập ngừng của người phụ nữ, bèn đáp: “Nếu em không quen thì tôi có thể vào phòng. Em cứ tắm rửa ở ngoài đó, có việc gì thì gọi tôi!”
Nghe vậy, Tống Ngọc vội vã gật đầu: “Ok, thế anh vào phòng nhé!”
Giờ phút này, Tống Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, cô ôm áo sơ mi của Lê Tuấn đi vào phòng tắm. Thế nhưng sau khi tắm rửa xong rồi, cô mới phát hiện ra rằng không có khăn tắm. Tuy rằng trong toilet có treo khăn tắm, nhưng đó là khăn của Lê Tuấn, cô không thể tùy tiện sử dụng. Bất đắc dĩ, cô đành phải gọi Lê Tuấn.
Lê Tuấn nghe thấy tiếng gọi của cô, bước ra hỏi: “Sao thế?”
“Lấy dùm tôi cái khăn với.”
“Được.” Lê Tuấn cầm khăn mới đi tới cửa nhà tắm, bất chợt bắt gặp bóng dáng người phụ nữ phản chiếu trên kính mờ, đường nét đại khái, mái tóc dài rũ xuống bên eo, vòng eo trông có vẻ khá nhỏ không đủ ôm chặt, ánh mắt lại nhìn lên trên… Lê Tuấn chợt giật mình, dời mắt sang chỗ khác ngay lập tức, trong lòng anh thầm mắng: Đừng nhìn chỗ không nên nhìn!
“Tống Ngọc, khăn lông của em này!” Lê Tuấn gọi cô.
“Anh để ở ngoài cửa đi.” Tống Ngọc đáp.
“Ừm.” Lê Tuấn quay về phòng mình, tâm trạng anh hơi mất bình tĩnh, đường nét cơ thể mơ hồ của người phụ nữ vừa rồi, còn có…nụ hôn bên bờ sông, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của đôi môi cô, nhẵn mịn giống như kẹo đường.
Dừng lại! Lê Tuấn! Mày đang nghĩ bậy bạ cái gì thế!
Lê Tuấn dứt khoát lấy lại tinh thần, anh kết thúc suy nghĩ của mình. Anh yêu Khánh Linh mà, sao anh lại có ý nghĩ như thế với người phụ nữ khác chứ?
Anh đã yêu Khánh Linh rất nhiều năm rồi. Đó là người phụ nữ anh yêu thật lòng. Có lẽ việc nghĩ đến Nguyễn Khánh Linh đã khiến trái tim thoáng dao động của Lê Tuấn thoáng bình tĩnh trở lại. Khánh Linh và Lâm Bình, hai người bọn họ xứng đôi vừa lứa thế mà. Không hiểu sao, Lê Tuấn cảm thấy hơi tổn thương.
Lúc này Tống Ngọc từ bên ngoài bước vào, cô mặc áo sơ mi của anh, để lộ ra đôi chân trắng nõn. Cô nói: “Anh đi tắm đi, anh cũng ướt kìa.”
Mái tóc dài hơi xoăn của cô gái vẫn đang nhỏ nước, cô cầm khăn lau tóc. Trong lúc vô tình, cô lộ ra hơi thở quyến rũ hơn bình thường.
Lê Tuấn nhìn cô một cái sau đó nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác: “Ừm.”
Sau đó, anh quay người rời khỏi phòng.
Lê Tuấn tắm rửa rất nhanh. Khi anh đi ra ngoài, thấy Tống Ngọc đang ngồi vắt chéo hai chân trong phòng khách, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Anh rót một tách trà và bưng ra cho cô. Lúc này, Lê Tuấn nói với giọng hơi áy náy: “Xin lỗi nhé, là tôi không để ý tới Nguyễn Khánh Nga, nên cô ta mới có cơ hội hại em.”
Tống Ngọc không tức giận gì cả, dù sao cô cũng được cứu lên rồi. Tuy nhiên cô nói: “Tôi không có vấn đề gì, dù sao cũng không sao hết, nhưng anh định xử lý Nguyễn Khánh Nga thế nào?”
Nghe vậy, ánh mắt của Lê Tuấn tối sầm lại. Nguyễn Khánh Nga có hành động hại người bên cạnh anh, không chỉ một lần hai lần… Những lời ngày đó Phạm Nhật Minh nói sau khi chạy marathon xong đột nhiên văng vẳng bên tai anh. Phạm Nhật Minh bảo anh đừng đến gần Khánh Linh, để tránh mang tới nguy hiểm cho cô. Quả thực, nếu Nguyễn Khánh Nga còn ở bên anh một ngày thì những người khác phái xung quanh anh đều có thể bị tổn thương. Tình yêu điên cuồng Nguyễn Khánh Nga dành cho anh, đã xâm phạm hoàn toàn tới cuộc sống riêng tư của anh.