Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 293
Bố mẹ Tống Hề Dao nhìn con gái của mình trước mắt, quần áo đang mặc trên người rõ ràng quần áo của đàn ông, chân còn để trần, người đứng phía sau cô ấy chính là Lê Tuấn.
“Đi vào rồi nói!”
Ông Tống hung hăng trừng con gái của mình một chút, rồi kéo vợ mình đi vào nhà của Lê Tuấn.
Tống Ngọc biết bố mình đang tức giận cái gì, cô ấy nhìn quần áo mình đang mặc, có chút hậm hực, nhưng mà cô ấy cũng không quá lo lắng, dù sao chuyện này cô ấy vẫn còn có thể giải thích.
Ông bà Tống ngồi trên ghế sa lông, Lê Tuấn rót hai chén trà cho hai người, khi bưng qua thì cảm thấy ánh mắt hai người nhìn anh ta có chút kỳ lạ.
“Ngọc, con cùng Lê Tuấn… Đây là có chuyện gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là quần áo của con bị ướt, đến nhà anh ấy tắm rửa thay quần áo mà thôi.”
Tống Ngọc thản nhiên giải thích.
Nhưng mà, ông Tống thấy dáng vẻ không có chuyện gì quan trọng của cô ấy thì càng tức giận, khiển trách: “Đang êm đẹp sao quần áo của con lại bị ướt?”
“…”
Tống Ngọc phát hiện, cô ấy không thể nói ra chuyện bị Nguyễn Khánh Nga đẩy xuống nước, tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết, thế nhưng là trong lúc nhất thời, cô ấy lại không nghĩ ra lý do gì để giải thích.
Vậy nên cô ấy không nói chuyện.
Thế là, ông bà Tống càng khẳng định hai người bọn họ đã phát sinh quan hệ.
Bà Tống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Tống Ngọc, thở dài, nhưng khi tầm mắt của bà nhìn thấy Lê Tuấn, bất cứ câu la mắng quở trách nào cũng không nói ra được.
Dù sao, trước đây bà rất thích đứa nhỏ này của nhà họ Lê này, cũng rất coi trọng nó.
Nhưng mà không nghĩ tới, hai người lại phát sinh quan hệ lúc còn đang yêu đương.
“Lê Tuấn, gọi bố mẹ của con đến đây đi, chúng ta cần nói chuyện với họ một chút.”
Cuối cùng, sau khi tỉnh táo lại, ông Tống trầm giọng nói.
Lê Tuấn đương nhiên biết hai người đã hiểu lầm, nhưng lúc này cho dù bọn họ có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng không giải thích rõ ràng được, dù sao, cảnh tượng này mà rơi vào mắt nhà họ Lê thì đúng là “cho dù có tang cũng lấy được”.
Anh ta đành phải gọi điện thoại, gọi bố mẹ mình qua đây.
Rất nhanh, hai vợ chồng nhà họ Lê cũng tới nhà của Lê Tuấn.
Hai nhà ngồi đối mặt nhau, lúc đầu ông bà Lê cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi Lê Tuấn trong điện thoại thì anh cũng không chịu nói, chỉ nói là ông bà Tống đều đã đến mà thôi.
Sau khi họ chạy đến, trông thấy quần áo của hai người, đột nhiên hiểu ra.
Nhưng mà, nhà họ Lê lại không quá tức giận như nhà họ Tống.
“Ông Lê, ông nói đi, chuyện này tính sao bây giờ?”
Ông Tống nhìn ông Lê, biểu tình có chút phức tạp.
Trinh tiết của con gái ông cứ như vậy mà mất đi, nhà họ Lê nhất định phải phụ trách.
Ông Lê trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: “Ông Tống, chuyện hôm nay là do con trai của tôi có lỗi với con gái của ông, hai người muốn xử lý như thế nào, chúng tôi đều đồng ý.”
Xử lý chuyện này, có hai cách vô cùng đơn giản, một là tiền, hai là kết hôn.
Nếu như Lê Tuấn đã lấy đi trong sạch của con gái nhà người ta, vậy thì cho dù là kết hôn, nhà họ Lê cũng phải chấp nhận.