Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 297
Không lâu sau, Tống Ngọc mệt mỏi dựa vào ghế lái phụ, nói: “Anh đưa tôi về chung cư trước đi.”
“Được.”
Lúc Lê Tuấn đưa Tống Ngọc về đến chung cư, bố mẹ hai bên đã rời đi rồi, Tống Ngọc mặc quần áo của mình đã được phơi khô, rồi tự mình đi về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh thức dậy, lúc cô đang sắp xếp bản thảo, mới chợt nhớ nhớ ra, đã rất lâu rồi cô không liên lạc với Lăng Huyền, hơn nữa mấy ngày trước cô đã gửi tin nhắn cho Lăng Huyền, những cô ấy mãi chưa trả lời lại, có thể là đang bận nhỉ?
Có điều cũng đã mấy ngày trôi qua rồi, cho dù có bận thế nào, cũng phải có thời gian để trả lời mình một chút chứ nhỉ? Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có gì đó không đúng, vậy nên cô liền trực tiếp gọi điện cho Lăng Huyền.
Lần đầu tiên cô gọi đến, không có ai nghe máy, cho đến lần thứ hai cô gọi đến, điện thoại đổ chuông một hồi rất lâu, mới có người nghe máy.
“Huyền à! Hai ngày hôm nay cậu rất bận sao?”
Điện thoại vừa được thông, Nguyễn Khánh Linh liền vội vàng hỏi.
Tuy nhiên, giọng nói của người nữ ở bên đầu kia không có chút sức lực, thậm chí còn có phần yếu ớt, cô ấy nói: “Vẫn ổn.”
Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức nghe ra được cô ấy có gì đó không ổn, lúc đầu cô còn muốn hỏi cô ấy, nhưng bây giờ cô chỉ muốn biết hai ngày nay Lăng Huyền đã xảy ra chuyện gì.
“Cậu bị ốm sao?”
Nguyễn Khánh Linh vô cùng lo lắng.
“Ừm.”
Lăng Huyền lại trả lời một cách không có sức lực, cô ấy vừa mới trả lời, lại đột nhiên bị sặc vài tiếng.
“Bây giờ cậu ở đâu? Tớ qua thăm cậu.”
Nguyễn Khánh Linh lập tức ngồi bật dậy từ sofa, ánh mắt cô nghiêm túc.
“Tớ ở ký túc xá của giáo viên.”
“Được, tớ lập tức qua đó.”
Nói xong, Nguyễn Khánh Linh liền xuất phát đi tới chỗ của Lăng Huyền.
Khi cô bước vào khu chung cư nơi Lăng Huyền ở, không kìm được mà kinh ngạc mất một lúc.
Chỗ này, không phải là có chút nhỏ sao? Thậm chí còn không có phòng khách? Một khu ký túc xá của giáo viên rất phổ thông, bên ngoài có một cái sân thượng, bên trong có một phòng bếp và còn có phòng sinh hoạt, sau đó, không có gì nữa…
Nguyễn Khánh Linh đi vào phòng ngủ của Lăng Huyền, kết quả cô nhìn thấy một người con gái trông nhợt nhạt và suy sụp nằm trên giường, trên chiếc tủ ở đầu giường, còn vương vãi không ít các loại thuốc.
“Đang yên đang lành, sao lại bị ốm vậy?”
Nguyễn Khánh Linh đi tới đó, cô có chút đau lòng.
“Haizzzz…”
Lăng Huyền thở dài một tiếng, không nói gì.
Nguyễn Khánh Linh ngồi bên giường cô ấy, sắp xếp lại những loại thuốc trên tủ ở đầu giường: “Uống thuốc rồi à?”
“Ừm.” Lăng Huyền gật đầu, sau đó, ánh mắt của cô ấy bắt đầu trở nên trống rỗng, không biết lại nghĩ cái gì nữa.