Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 139: DÃ TÂM CỦA NGỰ TỨ
Không ngờ Tiểu Hạnh Hạnh lại cho là thật, hôm sau liền truy hỏi cô về chuyện của cha, cô chỉ đành lừa bé là mình nói chơi, đồng thời xé nát bức ảnh chụp duy nhất.
Năm năm trước khi rời đi, cô cũng chỉ mang theo một bức ảnh chụp với Ngự Tứ, chính vì biết ảnh chụp sớm muộn sẽ gây chuyện nên mới không mang nhiều, không ngờ… cuối cùng vẫn gây họa!
“Con nhớ nhầm rồi, hôm nay mẹ mới biết chú này, mau về với thím Tô đi.” Cố Duyên nói xong vẫy tay gọi thím Tô trong đám người bên ngoài: “Thím Tô, phiền thím giúp cháu đưa con bé về.”
Thím Tô vừa chen vào đám người vừa cười ha ha nói: “Là Tiểu Hạnh Hạnh cứ đòi đến đây chờ cô tan làm đi ăn KFC.” Nói xong nắm lấy tay Tiểu Hạnh Hạnh nói: “Hạnh Hạnh, chúng ta đi, mẹ cháu còn phải làm việc…”
“Nhưng vất vả lắm cháu mới thấy được cha.” Tiểu Hạnh Hạnh hất tay bà ra, không chịu rời đi.
Cố Duyên sốt sắng đến độ nổi giận, nắm bàn tay nhỏ của bé, tay kia lại đánh một cái lên mu bàn tay bé, tức giận nói: “Mẹ đã nói với con rồi, đó không phải là cha con, rốt cuộc con có nghe hay không?”
Cú đánh này cô không đánh mạnh lắm, nhưng Tiểu Hạnh Hạnh lại òa khóc lên thành tiếng.
Thím Tô lập tức kéo bé đi về phía cửa lớn, cuối cùng cũng coi như đi, trong hành lang bất chợt yên tĩnh lại, Cố Duyên thở dài nhìn bóng lưng Tiểu Hạnh Hạnh rời đi, khóe mắt cũng đã đỏ lên theo.
Ngày thường cô rất ít ra tay dạy dỗ Tiểu Hạnh Hạnh, bởi vì không nỡ đánh, mà Tiểu Hạnh Hạnh vẫn luôn rất biết điều, vẫn luôn rất hiểu chuyện và rất đáng yêu.
Ban nãy đánh bé một cái, chắc chắn Tiểu Hạnh Hạnh rất đau lòng, cô nghĩ vậy.
Cô ngây người đứng giữa đám người, thậm chí không dám nhìn mặt của Ngự Tứ, cũng không dám nhìn mặt của sếp Phó, bởi vì cô có thể cảm nhận được xung quanh đang quăng tới những ánh mắt cười nhạo, căm tức hoặc không kiên nhẫn.
“Xin lỗi…” Cô cúi người về phía Ngự Tứ, lại cúi người với đoàn người phía sau, đứng sang bên cạnh.
Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là, Ngự Tứ vẫn luôn yêu cầu mọi chuyện phải hoàn hảo, luôn nghiêm khắc với thuộc hạ, luôn nghiêm túc, trong cuộc họp video lại không truy cứu trách nhiệm với tình huống đến trễ hiển nhiên của Cố Duyên hay sếp Phó.
Chẳng những không truy cứu, trên mặt còn lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Đối mặt với trẻ con, hơn nữa còn là một đứa bé đáng yêu xinh xắn như vậy, dù là cuộc họp bị trễ, Ngự Tứ cũng không cách nào cảm thấy thất vọng hay bất mãn.
Trẻ con là thiên sứ nhỏ trong mắt người lớn, anh cũng có một đứa trẻ đáng yêu đang lớn lên trong sự vui vẻ…
“Ngự Tứ, chúng ta đi thôi.” Trợ lý Tiểu Phùng nhỏ giọng thúc giục anh.
Ngự Tứ nhìn thoáng qua hướng Tiểu Thư Hàm rời đi, không hiểu sao trong lòng đã có một suy nghĩ không ngừng mạnh mẽ. Lần đầu tiên anh có cảm giác này đối với một đứa bé xa lạ.
Chẳng lẽ vì tiếng “cha” đứa bé vừa thốt lên sao? Anh nghĩ chắc là vậy rồi!
Anh không mở miệng nói chuyện, bước ra cổng chính, tài xế đã đợi ngoài cửa.
“Sếp Ngự đi thong thả.” Cấp cao của Mùa Hoa vẫy tay với anh.
“Hy vọng lần gặp mặt tới có thể có quyết sách cuối cùng.” Cố Duyên cười với đoàn người, lướt qua cửa sổ xe, ánh mắt dừng lại ở Ngự Tứ.
Tim Cố Duyên đập mạnh, cúi đầu theo thói quen.
Cô không biết cái nhìn này của Ngự Tứ đại diện cho điều gì, có lẽ là bởi vì cô giống Ngọc Ngân nên anh mới nhìn thêm, cô tự an ủi trong lòng.
Sau khi Ngự Tứ rời đi, cả đám người Mùa Hoa trở lại công ty, Cố Duyên trở lại chỗ ngồi bắt đầu sắp xếp lại tài liệu của cuộc họp vừa rồi. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ dưới góc phải màn hình máy tính, còn mấy phút nữa là tan làm, đã là giờ tan học, thảo nào Hạnh Hạnh lại đợi dưới tầng.
Điện thoại nội bộ trên bàn kêu lên, cô nghe máy, sếp Phó dặn dò ở đầu dây bên kia: “Cô vào đây một chút.”
Cố Duyên để điện thoại xuống đi vào phòng làm việc của sếp Phó, hắn đang ngồi sau bàn làm việc, vest thẳng thớm, thần thái chín chắn, đôi mắt tỏa sáng sắc bén yên lặng đặt trên người Cố Duyên.
“Sếp Phó, có chuyện gì sao?” Cố Duyên cung kính nói.
Sếp Phó thu hồi ánh mắt trên người cô lại, vẻ mặt trầm tĩnh hỏi: “Về chuyện Tần Thị thu mua Mùa Hoa, cô thấy thế nào?”
Cố Duyên hơi ngây ra, không ngờ sếp Phó lại hỏi cô một vấn đề như vậy, trong công ty này cô không phải là quản lý cấp cao, cũng không phải là người có thâm niên, dù sao cũng không đến lượt cô lên tiếng chứ nhỉ?
“Sếp Phó… Xin lỗi, tôi không hiểu lắm về Tần Thị và Mùa Hoa, cho nên…”
“Không sao, cô chỉ cần nói theo ý mình. Hoàn cảnh trước mắt của Mùa Hoa chắc cô cũng đã nghe Giang Ngọc và Lý Lý nói rồi, không quá lý tưởng, thậm chí có khả năng gặp nguy cơ phá sản.”
Cố Duyên lưỡng lự một lát mới cẩn thận nói: “Nếu đã như vậy thì cũng chỉ có thể giao nó cho Tần Thị kinh doanh, tôi tin năng lực kinh doanh của Tần Thị rất lớn mạnh.”
Với thân phận hiện giờ của cô thực sự không muốn thảo luận về quyết định vấn đề trước mắt của công ty!
“Năng lực của Tần Thị hiển nhiên là quá rõ ràng, chỉ là nhân vật Ngự Tứ này còn dã tâm hừng hực hơn so với truyền thuyết, hơn nữa nói một là một, hai là hai.”
Dã tâm của Ngự Tứ…
Cố Duyên đăm chiêu, nếu như dã tâm của anh không lớn thì sao lại phát triển nhãn hiệu của Thụy Cảnh và Tần Thị vang dội như thế?
Giá tiền anh đưa ra quả thật không cao, nhưng anh có đội ngũ kinh doanh lớn mạnh, điểm này cũng là điểm sếp Phó coi trọng nhất.
“Sếp Phó, anh nói thẳng đi, anh hy vọng tôi làm những gì cho công ty?” Cô hỏi.
Sếp Phó gọi cô vào tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là bàn bạc với cô chuyện mua lại này, đương nhiên cô hiểu.
“Cuộc họp thứ ba tuần sau tôi hy vọng cô có thể dự họp thay tôi, cố gắng thuyết phục anh ta tiếp nhận giá của chúng ta.”
Sếp Phó vừa nói dứt lời, tim Cố Duyên nhất thời lạnh đến 0 độ.
Bây giờ xem ra cuối cùng cô cũng hiểu vì sao sếp Phó lại từ bỏ nhiều người trong công ty như vậy mới đề bạt cô làm trợ lý của hắn, thì ra…
Cố Duyên khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười chế nhạo như có như không: “Sếp Phó, tôi nghĩ chắc chắn anh quen biết vợ của sếp Ngự chứ?”
Sếp Phó ngây ra, có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu mới mỉm cười: “Một năm trước may mắn gặp một lần ở tiệc từ thiện của thành phố Tương.”
Quả nhiên!
Cố Duyên khẽ hít hơi, ánh mắt nhìn hắn trở nên bình thản: “Vậy ý của sếp Phó chắc tôi đã hiểu, chỉ là sếp Phó quá coi thường sếp Ngự rồi, theo tôi được biết thì tình cảm của sếp Ngự với vợ anh ta vô cùng tốt, tuy tôi rất giống vợ anh ta nhưng chung quy sẽ không chiếm được tình cảm của anh ta, cho nên sếp Phó, anh vẫn nên từ bỏ ý định của mình đi.”
Trên mặt sếp Phó hiện lên vẻ lúng túng, hắn không ngờ Cố Duyên lại bắt trúng mạch như thế.
Hắn mấp máy miệng: “Cố Duyên…”
“Sếp Phó, có phải tiếp theo anh sẽ chơi theo lối bảo tôi đi quyến rũ anh ta, sau đó tìm cơ hội thổi gió bên tai anh ta, bảo anh ta chấp nhận giá của anh không. Nếu quả thật là như vậy thì sếp Phó, anh không chỉ xem thường sếp Ngự mà cũng quá xem thường tôi rồi, đúng là anh trả lương cho tôi rất cao nhưng vẫn không đáng để tôi phải trả giá như vậy, xin lỗi…”
Cố Duyên nói xong những thứ này liền xoay người bước về phía cửa phòng làm việc.
Sếp Phó lập tức rời khỏi bàn làm việc, bắt lấy cổ tay cô, tỏ vẻ sốt sắng nói: “Cố Duyên, cô chờ một chút.”
“Còn có chuyện gì sao?” Cố Duyên quay đầu nhìn gương mặt đẹp trai tỏa nắng, có thế nào cũng không ngờ được đằng sau gương mặt đẹp trai này lại là linh hồn ích kỷ như thế.
Sếp Phó không được tự nhiên, cười nói: “Cũng đâu đến mức như cô tưởng tượng, tôi chỉ cảm thấy thái độ của Ngự Tứ đối với cô tốt hơn so với bất cứ ai trong Mùa Hoa, cho nên mong cô có thể đại diện công ty bàn bạc về giá cả này.”
Thái độ của Ngự Tứ đối với cô tốt? Thật không? Cố Duyên nhanh chóng nghĩ lại một lượt. Lần đầu tiên gặp mặt ở tòa án, cô đeo kính, Ngự Tứ không nhận ra cô, lần thứ hai chính là hôm nay. Trong phòng làm việc của sếp Phó, anh nói một câu không hiểu là gì, sau đó ở dưới tầng… cũng chính là ở dưới tầng, vì cảnh tượng ồn ào của Tiểu Hạnh Hạnh, anh thể hiện có chút ngoài dự đoán của mọi người, cũng chính là có chút rộng lượng đối với cô.
Nhưng những điều đó không có nghĩa là Ngự Tứ đối tốt với cô!
Sếp Phó nói: “Chỉ hy vọng cô có thể thử một lần, đương nhiên nếu cô không muốn cũng không sao, tôi sẽ không ép cô.”
“Tôi nghĩ, việc này tôi không cách nào hoàn thành được, vẫn nên để sếp Phó anh đích thân hoàn thành thôi.” Cố Duyên thờ ơ nói xong, xoay người ra khỏi phòng làm việc của sếp Phó.
Cô không hy vọng mình lại có cơ hội chạm mặt với Ngự Tứ, không muốn nữa.
Nếu còn tiếp tục như vậy, cô sợ sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Tuy nhiên hiện giờ Mùa Hoa rất cần một cơ hội, mà cơ hội này lại nằm trong tay Ngự Tứ.
Ngự Tứ… chỉ nghĩ đến cái tên này thôi cô đã cảm thấy cả quả tim đều đang khó chịu co rút đau đớn!
Vì lần trước đánh Tiểu Hạnh Hạnh một cái, mấy ngày nay trong lòng Cố Duyên vẫn rất áy náy, để bồi thường cho Tiểu Hạnh Hạnh, mấy hôm nay cô đều hoàn thành công việc trước thời gian, tan ca sớm đón bé tan học.
Đi nhà trẻ đón Hạnh Hạnh, Cố Duyên vừa dắt bé đi về phía nhà mình, vừa hỏi chuyện ở nhà trẻ.
Có vẻ như Hạnh Hạnh đang rất quen thuộc với việc học ở trường, khi nói về chuyện ở trường thì hớn hở lạ thường.
“Xem ra tiền mẹ bỏ ra không uổng rồi.” Cố Duyên xoa xoa đầu bé, khóe miệng cong lên một nụ cười hài lòng.
Hạnh Hạnh im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn cô thận trọng nói: “Mẹ ơi, những người bạn nhỏ hỏi con vì sao cha không tới đón con, con nói cha đi làm bề bộn nhiều việc.”
Bàn tay Cố Duyên dắt bé căng thẳng, Hạnh Hạnh lập tức cúi đầu xuống, vẻ mặt sợ hãi chờ bị dạy dỗ.
Dưới trời chiều, hai bóng dáng một lớn một nhỏ dừng lại, Cố Duyên đơ một lúc, ngồi xổm xuống xoa tóc bé mỉm cười nói: “Không sao, chiều thứ hai mẹ bảo chú Giang cùng đi đón Hạnh Hạnh, Hạnh Hạnh liền là đứa bé có cha rồi.”
Lại là cha… Cố Duyên sợ nhất chính là Tiểu Hạnh Hạnh nhắc tới chuyện này. Nghĩ tới mấy hôm trước chỉ vì chuyện này mà đánh Hạnh Hạnh, trong lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Dì Lạc nói đúng, mẹ tốt nhất!” Hạnh Hạnh mừng rỡ nhảy vào lòng Cố Duyên, đồng thời tặng kèm một nụ hôn thật kêu.
Trên vạch đường kẻ dài để lại tiếng cười của hai mẹ con.
Buổi tối, trong phòng khách hỗn độn, Lý Lý bày ra tư thế chống nạnh nhìn Giang Ngọc chằm chằm: “Anh có nhận hay không?”
“Không được, mẹ anh nói khi chưa kết hôn thì không thể nhận con gái nuôi, như vậy sẽ đoạn tử tuyệt tôn.” Giang Ngọc tỏ vẻ khổ sở cầu xin tha. Trời xanh trên cao ơi, thật không phải là anh vô tình vô nghĩa không muốn nhận Hạnh Hạnh làm con gái nuôi, thực sự là… haiz, nói chung khó nói hết trong một lời!
“Mẹ anh nói không được? Lời vợ anh nói có thể không nghe? Yên tâm đi, vợ anh sức khỏe dồi dào, đẻ một tá cũng không vấn đề gì, nếu đoạn tử tuyệt tôn, Tô Lý Lý em sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!”
Cố Duyên thấy khí thế nguy hiểm, rất có khả năng bốc hỏa của nhà họ Tô, cuống quýt giảng hòa: “Thôi nào, chỉ là diễn một vở kịch, cũng đâu cần nhận làm cha nuôi chứ.”
“Tớ đã nhận con gái nuôi rồi, ai muốn cưới tớ thì phải theo tớ.” Sự chỉ huy của nữ vương Lý Lý trước nay đều khí thế ngút ngàn như vậy, khiến người khác không thể nào bẻ hướng được.
Sau mấy hiệp, Giang Ngọc cũng thua trận, vẻ mặt đau khổ giơ tay đầu hàng. Lưu Lý Lý vui vẻ gọi Hạnh Hạnh, bảo bé gọi một tiếng cha nuôi thử xem.
Hạnh Hạnh ngọt ngào gọi một tiếng, tiếng gọi này khiến phiền muộn trong lòng Giang Ngọc tan biến hơn phân nửa, ôm lấy Hạnh Hạnh xoay một vòng mới để xuống.
Tô Lý Lý dắt Hạnh Hạnh về phòng xong, cơ thể nóng bỏng dán vào người Giang Ngọc, sáp vào ngực anh mở miệng lấy lòng: “Ông xã, em biết anh tốt nhất mà, nào, chụt một cái.”
Giang Ngọc hôn lên môi cô, giơ tay chỉ: “Nhớ sinh một tá đấy.”
“Một tá thôi mà, cũng chỉ là chuyện mấy chục năm, anh không được thì em sẽ tìm người khác để sinh đủ cho anh.”
“Tô Lý Lý!” Giang Ngọc sầm mặt lại, ôm lấy cô đang cười khanh khách không dứt đi về phòng, định sử dụng hình phạt đặc biệt nghiêm khắc và cũng là kinh điển nhất của anh.
Cố Duyên không chịu nổi xoa xoa cánh tay, quay về phòng tiếp tục viết tài liệu của mình.
Tô Lý Lý mặc một bộ quần áo dự tiệc màu tím, xoay vòng vòng trước gương, đồng thời không ngừng đổi mặt nạ.
Dáng người nóng bỏng trong bộ trang phục ôm sát, cứ như khoảnh khắc tiếp theo sẽ bật ra ngoài, gương mặt càng xinh đẹp. Mà cảm giác duy nhất của Duyên Duyên chính là: yêu tinh!
“Duyên Duyên, cậu thấy mặt nạ nào hợp với bộ váy này?”
Lý Lý xoay người đưa ba cái mặt nạ ra bảo Duyên Duyên chọn.
“Cái này.” Duyên Duyên không hề nghĩ ngợi cầm lấy một cái mặt nạ con cáo.
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu khoác lên mình một lớp da con cáo.”
“Tớ có thể coi đây là lời khen của cậu không?” Lý Lý cười đến run cả người.