Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 150: TẠI SAO LẠI KHÔNG THỂ ĐI?
“Anh ấy…” Trong đầu Cố Duyên nháy mắt hiện ra bóng dáng của Ngự Tứ, cô bị giật mình bởi phản ứng này của mình, tại sao lại nghĩ đến anh ấy vào lúc này? Tại sao có thể liệt anh vào danh sách lựa chọn chồng mình chứ? Hạnh Hạnh sớm đã không có quan hệ với anh, đã sớm trở thành người xa lạ!
Chắc là do gần đây gặp mặt Ngự Tứ quá nhiều lần, nên mới có loại phản ứng này?
“Cô Cố?” Cô giáo Chu đánh giá cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Mẹ ơi, cô giáo hỏi mẹ kìa!” Hạnh Hạnh cũng đứng bên cạnh kéo ngón tay Cố Duyên thúc giục nói.
Cố Duyên lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười cười: “Thật xin lỗi, tôi vừa mới thất lễ. Về chuyện Hạnh Hạnh tham gia biểu diễn, đây là chuyện đáng để tự hào, tôi nghĩ anh ấy sẽ không phản đối.”
“Vậy là tốt rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đăng ký tên Hạnh Hạnh vào.”
“Ừ, cảm ơn cô giáo Chu.”
“Không cần cám ơn, Hạnh Hạnh rất thông minh.” Cô giáo Chu sờ đầu nhỏ của Hạnh Hạnh, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Hạnh Hạnh rất nổi tiếng trong trường học chúng tôi đó nha, các thầy cô giáo đều rất thích con bé, nói con bé rất xinh xắn.”
Cố Duyên bị thổi phồng đến mức không biết phải làm sao, đồng thời lại cảm thấy vui mừng, cuối cùng lại thương cảm. Hạnh Hạnh có thể trông xinh đẹp như vậy, nguyên nhân chính vẫn là di truyền từ bộ gen tốt đẹp của Ngự Tứ nhỉ, cô nghĩ.
“Cô giáo Chu, tới đây một chút!” Bên trong có tiếng người gọi.
Cô giáo Chu “ừ” một tiếng, nói với Cố Duyên: “Tôi vào trước, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Đi ra nhà trẻ, Cố Duyên nắm tay Hạnh Hạnh vừa mới đi được nửa đường đến trạm xe thì ven đường đột nhiên có một chiếc xe dừng lại.
Hạnh Hạnh nhìn thử, là chiếc Cayenne của Lý Lý, lập tức hoan hô tiến lên, mở cửa xe bò vào thùng xe vui vẻ nói: “Dì Lý Lý, dì cố ý đến đón con hả?”
“Đã nói với cưng rồi mà, phải gọi chị Lý Lý.” Tô Lý Lý đánh đầu nhỏ của bé con một cái.
Hạnh Hạnh cười hì hì chuyển hướng Cố Duyên, Cố Duyên dạy bé gọi là dì Lý Lý.
Cố Duyên cười nói: “Nếu dì Lý Lý không chịu nhận mình già thì con kêu cô một tiếng chị đi, để dì vui vẻ một chút!”
“Chị Lý Lý.” Hạnh Hạnh thế mà thực sự nói rất thuận miệng.
Lý Lý cũng nghe được rất vui vẻ, cười tủm tỉm nói: “Ngoan quá, chị dẫn em đi ăn ngon nè!”
“Ăn gì ngon vậy ạ?”
“Ví dụ như bò bít tết nè, còn có nhiều món bánh ngọt nữa.”
“A! Quá tốt rồi! Cảm ơn chị Lý Lý nha!”
Con nít chính là con nít, vừa nghe thấy có đồ ăn ngon là lập tức vui vẻ ngay, Tiểu Hạnh Hạnh suy cho cùng cũng chỉ là một đứa bé.
Cố Duyên lại luống cuống, vội nói: “Lý Lý, cậu đừng nói muốn dẫn Hạnh Hạnh đi tham gia tiệc tối gì đó, con bé không thể đi!”
“Sao con bé lại không thể đi?” Lý Lý quay đầu liếc cô một chút: “Khó được có món Tây miễn phí ăn, tớ còn muốn mang bà già ở nhà theo nè, ai ngờ bà chạy đi đâu mất tiêu rồi.”
“Cậu có thể dẫn mẹ cậu theo, nhưng Hạnh Hạnh không thể đi, tớ không thể để nó gặp mặt Ngọc Ngân.”
“Yên tâm đi, còn có tớ mà, có tớ ở đây cô ta chẳng làm được gì đâu.” Khi Tô Lý Lý khoác lác thì mãi mãi cũng không biết ngượng như vậy.
Cố Duyên không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với cô, giọng điệu kiên quyết nói: “Tóm lại không thể để Hạnh Hạnh đi, còn nữa, tớ cũng không muốn đi, cậu muốn đi thì đi một mình đi.”
“Mẹ, con muốn đi theo chị Lý Lý ăn đồ ăn ngon.” Hạnh Hạnh chờ mong nhìn Cố Duyên.
“Xem kìa, Hạnh Hạnh muốn đi.” Tô Lý Lý liếc Cố Duyên một chút qua kính chiếu hậu, tức giận nói: “Cố Duyên, cậu đúng là không có lương tâm, bình thường tớ thấy cậu chỉ lo công việc, không đưa Hạnh Hạnh đi chơi gì cả, cho nên mới nghĩ đến chuyện mang con bé đi chơi tối nay, vậy mà cậu còn không cho đi!”
Cố Duyên im lặng, nói tới nói lui, mình đã thành tội ác tày trời.
Cô bất đắc dĩ nói thầm: “Tớ đây là lo lắng sẽ mang đến phiền phức cho Hạnh Hạnh mà? Cậu không phải không biết Ngọc Ngân là hạng người gì.”
Lần trước, Hà Ngọc Ngân đã gặp Hạnh Hạnh một lần, đã hoài nghi thân phận thực sự của Hạnh Hạnh, cô lo lắng nếu Hạnh Hạnh gặp lại cô ta sẽ có rắc rối xảy ra.
“Cậu yên tâm đi, bà tám kia té sưng chân thành như vậy, bây giờ chắc đang la làng đau đớn rồi, sao mà đi dự tiếc tối được chứ? Ngự Tứ cũng luôn là người bận rộn, càng không có khả năng có mặt.”
Sau khi nghe Tô Lý Lý nói vậy, Cố Duyên mới nhớ tới Ngọc Ngân vừa té một lần, đầu gối vẫn còn đang sưng đỏ, chắc là trong khoảng thời gian còn chưa khỏi.
Nghĩ như vậy, cô thoáng yên tâm lại một chút, lại nhìn gương mặt tràn đầy mong chờ kia của Hạnh Hạnh, đành phải bất đắc dĩ đồng ý.
Bữa tiệc diễn ra ở tầng hai của Tình Duyên, khi Tô Lý Lý và Cố Duyên đến, toàn bộ các nhân viên của Mùa Hoa đều đã đến đông đủ, còn có một số nhân viên của Tần Thị tại thành phố Hàn.
Cố Duyên nhìn xung quanh một lần, đa số đều là người không quen biết.
Cô lấy mắt kính đã chuẩn bị sẵn từ trước từ trong túi ra, đeo lên, cô làm như vậy là vì chí ít nhìn thế sẽ không thu hút quá nhiều ánh mắt khác thường.
Có gương mặt tương tự như bà chủ tịch thực sự là chuyện phiền toái, giờ phút này đối với cô mà nói chính là như vậy.
Cố Duyên quay người lại, thấy Phó Huệ đang đi tới chỗ mình, cô sửa sang quần áo trên người, so với những người phụ nữ trang điểm lộng lẫy xung quanh, trang phục của cô thực sự rất quê mùa. Nhưng cô không để ý, bởi vì cô cũng không muốn tìm đàn ông ở đây mang về nhà.
“Tôi cho là cô sẽ thực sự không đến.” Phó Huệ mỉm cười với cô, nói.
“Bị tôi kéo đến đó.” Lý Lý nói.
“Tôi biết là công lao của cô mà.” Phó Huệ cười ha ha một tiếng.
Cố Duyên vội vàng đẩy Hạnh Hạnh lên trước mặt, giới thiệu với Phó Huệ: “Anh còn chưa chính thức làm quen với con gái tôi đúng không? Cố Hạnh, đang học mẫu giáo.”
Phó Huệ sờ sờ đầu Hạnh Hạnh, cười nói: “Không cần giới thiệu thì công chúa nhà cô cũng đã nổi tiếng khắp công ty rồi.”
“Cháu chào chú.” Hạnh Hạnh khéo léo chào hỏi.
Phó Huệ tràn đầy vui vẻ trong lòng: “Hạnh Hạnh ngoan.”
Cố Duyên biết Phó Huệ đang nói chuyện lần trước Hạnh Hạnh gọi Ngự Tứ là cha ngay trước mặt tất cả mọi người, chuyện kia qua đi, Hạnh Hạnh đúng là nổi tiếng ở công ty thật. Tất cả mọi người khen cô có đứa con gái đáng yêu, đương nhiên cũng có người châm chọc cô nuôi một đứa con gái thông minh.
Cô ngượng ngùng nói: “Lần trước rất xin lỗi…”
“Chuyện trước kia không cần phải nhắc lại, mà tôi cũng không trách Hạnh Hạnh.”
“Sếp Phó.” Lý Lý cười ha ha nói: “Tôi và Giang Ngọc… sẽ không thực sự bị đuổi đó chứ?”
“Cô nói thử xem?” Phó Huệ nhìn chằm chằm cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cô cũng thấy Giang Ngọc đều vì chuyện này mà không có tâm trạng đi tiệc tối, ai bảo ngay cả bà chủ tịch mà cô cũng dám đắc tội.”
“Không công bằng, chỉ sa thải tôi mà không sa thải Duyên Duyên á?”
“Tôi cũng không biết.” Phó Huệ nhún nhún vai.
“Mụ kia tối nay có đến không?” Lý Lý lại tỏ vẻ hiếu chiến, từng cái lông tơ dựng thẳng lên.
“Nghe nói không đến.”
“Đoán chắc cô ta không dám đến, bà đây đánh chết!” Lý Lý lại tiếp tục dõng dạc, hoàn toàn không phát hiện Phó Huệ đang khẩn cấp nháy mắt với cô, tiếp tục mở miệng: “Chỉ có Duyên Duyên mới tốt bụng như vậy, nếu đổi lại là tôi, sớm đã xé cô ta thành từng mảnh cho chó ăn…”
“Khụ khụ... Sếp Ngự, bà Ngự...” Trong tình huống không còn cách nào khác, Phó Huệ đành phải sớm mở miệng chào hỏi.
Tô Lý Lý và Cố Duyên đều sững sờ, quay đầu lại, quả nhiên thấy Ngự Tứ và Ngọc Ngân đang nắm tay đi về phía này. Tô Lý Lý kinh ngạc xém nữa đã té ngã, Cố Duyên trợn mắt ở trong lòng. Không phải vừa mới nói xong bọn họ sẽ không tới hả? Vừa nói xong thì người cũng xuất hiện luôn.
Một nhà ba người, hạnh phúc đến mức khiến người ta ngạt thở.
Đầu gối của Ngọc Ngân vẫn sưng đỏ, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc di chuyển của cô. Ngọc Ngân là người sĩ diện, có đau cũng sẽ không biểu hiện ra.
Rõ ràng trên trán, trên đầu gối đều là vết thương, nhưng vẫn có thể biểu hiện ra dáng vẻ nhã nhặn vửa đủ, năng lực nhịn đau của cô ta quả thật khiến người ta phải bái phục!
Cố Duyên rất muốn tức giận trừng Tô Lý Lý một chút, bởi vì cô bị cô ấy bắt ép kéo tới. Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện Tô Lý Lý lúc này còn khó xử hơn cả cô, đành phải tha cho cô ấy một lần.
“Cô Tô, cô định xé tôi thành từng mảnh như thế nào vậy?” Ngọc Ngân cười cười nhìn chằm chằm vào Tô Lý Lý, nụ cười kia trông vô cùng dịu dàng.
Cố Duyên kéo tay Tiểu Hạnh Hạnh, quay người chui vào giữa đám người.
“Tô Lý Lý, cậu tự cầu phúc đi, coi như tớ có lỗi với cậu.” Cô yên lặng nói trong đáy lòng.
“Mẹ, là chú Ngự.” Hạnh Hạnh vừa đi ba bước vừa quay đầu lại nhìn Ngự Tứ, còn vung tay chào anh.
“Không cần để ý đến chú ấy, chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Cố Duyên bắt lấy cái tay đang quơ của con bé, nhanh chóng nhìn thoáng qua vị trí của Ngự Tứ và Ngọc Ngân. Vừa vặn tiếp xúc đến ánh mắt của Ngự Tứ, cô nhanh chóng quay đầu về, tiếp tục trốn vào trong đám người.
“Mẹ, tại sao không thể nhìn chú Ngự vậy? Cũng không cần để ý Thuyên Thuyên sao?” Hạnh Hạnh không ngừng hỏi.
Cố Duyên không biết nên trả lời thế nào, đành phải cả giận nói: “Nếu con lại hỏi nhiều thứ như vậy, mẹ sẽ mang con về nhà ngay.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạnh Hạnh xịu xuống, đáng thương vô cùng đi theo Cố Duyên trốn đến nơi hẻo lánh.
Tô Lý Lý thấy Cố Duyên đi, trong lòng trực tiếp mắng cô đủ thứ, mặt ngoài lại cười ngọt ngào với Ngọc Ngân: “Nếu như cô vui lòng, chúng ta vào phòng nghỉ thương lượng biện pháp đi, thế nào?”
“Thật có lỗi, tôi bề bộn nhiều việc, cô tự nghĩ trước đi.” Ngọc Ngân cười một tiếng với cô, ôm cánh tay Ngự Tứ: “Ngự Tứ, chúng ta đi.”
“Cha! Con muốn chơi với chị Hạnh Hạnh!” Thuyên Thuyên từ đầu đến cuối đều nhìn về phía Hạnh Hạnh rời đi.
Ngự Tứ đúng lúc bị mấy người bạn cản lại chúc rượu, kêu Ngọc Ngân dỗ thằng bé, Ngọc Ngân nhìn thoáng qua Cố Duyên đang ở trong góc, nói với Thuyên Thuyên: “Mẹ dẫn con đi.”
“Cẩn thận một chút, đừng để Thuyên Thuyên quá tinh nghịch.” Ngự Tứ dặn dò một câu.
Ngọc Ngân mang theo Thuyên Thuyên đi đến chỗ Cố Duyên và Hạnh Hạnh, Cố Duyên đang lấy bánh ngọt cho Hạnh Hạnh, đặt món sô cô la ngọt ngào mà con bé muốn ăn vào trong dĩa của Hạnh Hạnh.
“Cảm ơn mẹ.” Hạnh Hạnh nói xong, đang chuẩn bị muốn ăn thì cái dĩa và món sô cô la trước mặt đã bị người khác bưng đi mất.
Hai mẹ con đồng thời khẽ giật mình, quay đầu lại thì thấy Ngọc Ngân và Thuyên Thuyên, Thuyên Thuyên đang một tay cầm đĩa, một cái bỏ bánh vào trong miệng, vừa sung sướng nói: “Sô cô la ăn ngon thật...”
“Sao em lại cướp đồ của chị?” Hạnh Hạnh không vui nhìn nhóc, miệng nhỏ chu lên thật cao.
Thuyên Thuyên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Cái này là của chị hả? Cái này là của nhà em!”
“Sao lại là đồ của nhà em được, đó là do mẹ mang tới cho chị.”
“Mang tới từ nhà của em!”
“Không phải!”
“Là thật!” Thuyên Thuyên tức giận ném nửa cái bánh sô cô la còn lại lên mặt Hạnh Hạnh, khuôn mặt trắng trẻo của con bé ngay lập tức dính vài vết sô cô la màu đen.
“Con không ăn nữa! Con muốn về nhà!” Hạnh Hạnh mang theo nước mắt rống lên một câu với thằng bé, tuột xuống từ trên ghế, chui vào trong lòng trong ngực Cố Duyên, khóc hu hu.
Cố Duyên ôm con bé, dỗ dành: “Hạnh Hạnh không khóc, mẹ ra ngoài mua cho con bánh ngon hơn nha.”
Nói xong, kéo Hạnh Hạnh quay người đi về hướng cửa ra vào.
“Chờ một chút.” Ngọc Ngân cuối cùng cũng mở miệng, cô đi đến trước mặt Hạnh Hạnh, dùng bàn tay vuốt ve đầu của Hạnh Hạnh, mỉm cười nói: “Hạnh Hạnh không khóc, em trai còn nhỏ không hiểu chuyện, con đừng tức giận nhé? Cô lấy cho con có được không?”
Nói xong, ôm Hạnh Hạnh trở về trên ghế, cũng đặt một đĩa tràn đầy bánh ngọt lên trên bàn.
Hạnh Hạnh yên lặng nhìn qua cô, trong hốc mắt toàn là nước mắt, hiển nhiên là sợ Ngọc Ngân xa lạ, đương nhiên cũng không dám đụng tới bánh ngọt trong đĩa.
Cố Duyên nhìn Ngọc Ngân làm tất cả mọi chuyện, thực sự không rõ Ngọc Ngân rốt cuộc muốn làm gì. Hôm nay đến công ty Mùa Hoa vẫn là dáng vẻ cao sang lạnh lùng, bây giờ lại kiên nhẫn dỗ Hạnh Hạnh như vậy sao?
Bởi vì không rõ ý đồ của cô, cho nên cô chỉ lẳng lặng ở một bên nhìn, không mở miệng, cũng không ngăn cản cô ta.
Cho đến khi Hạnh Hạnh trượt xuống từ trên ghế lần nữa, trở lại bên người cô, cô mới nhẹ thở phào, nói với Ngọc Ngân: “Cảm ơn bánh ngọt của bà chủ tịch, nhưng chúng tôi tôi phải đi về, cứ để cậu chủ nhỏ ăn bánh ngọt đi.”
Cô nói xong muốn đi, Ngọc Ngân đột nhiên ngăn cô lại, quan sát cô, dịu dàng nói: “Duyên Duyên, con nít đều không biết lớn nhỏ, không có nề nếp gì, cô cũng đừng chấp Thuyên Thuyên, nếu có chỗ nào đắc tội, tôi thay nó xin lỗi được không?”
Cố Duyên đồng thời cũng quan sát cô ta, thật muốn nói một câu, Hà Ngọc Ngân có lời gì cứ việc nói thẳng đi!