Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 88: EM LÀ CHỒNG CỦA CHỊ
Hai bên làm khó như vậy khiến ông cụ Ngự bất đắc dĩ thở dài, tận tình khuyên bảo: “Duyên Duyên, ta đã nói rồi, những điều không vui ở nơi này trước kia ta hi vọng con hãy quên hết đi, sau này kẻ nào dám động tới một sợi lông của con, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.”
“Không sai, cha đã nói rồi, trước đó cha cũng nói như vậy, nhưng suýt chút nữa con bị ngã từ cầu thang xuống, may mà có Ngự Tứ cứu con.” Cô nói xong, còn đùa cợt nở nụ cười: “Nhưng đúng như những gì các người muốn, đứa con của con không giữ được nữa.”
Ông cụ Ngự không nói lên lời.
Sự cố ngoài ý muốn của Cố Duyên dù không có bằng chúng là do Dung Kim cố ý gây ra, nhưng sự thật bất cứ ai cũng có thể tưởng tượng ra.
Ông cụ Ngự không còn cách nào quyết định, lúc này Ngự Hàn lại lên tiếng: “Vậy ly hôn đi, tôi không có ý kiến.”
“Anh nói cái gì --?” Ngự Hàn vừa dứt lời, Dung Kim laaij một lần nữa bật dậy khỏi ghế, hoảng hốt nhìn hắn chằ chằm: “Ngự Hàn! Anh nói cái gì? Nói lại cho em nghe!”
“Tôi nói, chúng ta ly hôn đi, dù gì cha cũng có ý này.” Ngự Hàn cười buồn bã. Hắn của hiện tại đến đứng dậy cũng là một việc khó khăn, còn cần vợ làm gì nữa chứ? Còn không bằng không có.
Vốn dĩ hắn và Dung Kim cũng chẳng có tình cảm gì, gần đây lại bị sự chanh chua của cô ta làm phiền đến điên lên, hắn sớm đã chán ghét người đàn bà này rồi. Càng quan trọng hơn là, hắn không phải không thấy ánh mắt cầu cứu của ông cụ Ngự, coi như làm hài lòng ông đi.
“Anh --!” Dung Kim tức đến mức như sắp hộc máu, ngón tay run rẩy chỉ về phía hắn, bắt đầu điên cuồng gào to: “Anh là đồ không có lương tâm sao? Em là vợ danh chính ngôn thuận của anh đấy! Hay là anh cảm thấy người đàn bà nay tốt hơn em, có văn hóa biết kiềm chế hơn em? Anh quên rồi sao? Anh biến thành như vậy là do cô ta hại đấy! Cô ta hoàn toàn không tốt đẹp như anh nghĩ đâu!”
“Vậy thì sao? Điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện tôi ly hôn với cô.”
Đối với Dung Kim, Ngự Hàn hận Cố Duyên và Ngự Tứ đến thấu xương, trong lòng ít nhiều vẫn còn chút oán hận, nếu như đêm đó không phải cô ta đóng công tắc nguồn điện, hắn đã không can đảm chạy ra vườn sau quấy rối Cố Duyên, cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Hắn chẳng những muốn ly hôn với cô ta, còn muốn để Cố Duyên và Ngự Tứ ở lại đây, chỉ cần họ ở đây, nhất định sẽ có cơ hội cho hắn báo thù.
“Mẹ...!” Dưới tình thế cấp bách Dung Kim chỉ có thể chuyển hướng sang bà hai cầu xin sự giúp đỡ.
Không cần cô ta phải xin giúp đỡ, Bà hai cũng không đồng ý đê Ngự Hàn ly hôn, bà ta buồn bực giơ tay đập vào cái ót của Ngự Hàn một cái: “Con câm miệng cho ta, hai chữ 'Ly hôn' có thể tùy tiện nói ra sao?”
Ngự Hàn không để ý đến bà ta, lạnh lùng nói với Cố Duyên: “Cô Cố, cô cứ việc ở lại, tôi sẽ ly hôn, Dung Kim cũng sẽ đi, chào mừng cô trở về, chúng ta vẫn là người một nhà.”
“Có được câu nói này của anh là đủ rồi.” Cố Duyên đùa cợt cười, nhìn Ngự Tứ: “Nghe thấy chưa? Chúng ta vẫn là người một nhà.”
Điều bất ngờ là, lần này Ngự Tứ không hề mở miệng nói chuyện, cũng không xua đuổi cô như trước nữa. Chỉ là không nhịn được mà hỏi một câu: “Con đói bụng rồi, có thể ăn sáng chưa?”
“Có thể, ăn đi ăn đi.” Ông cụ Ngự chỉ vào hai chỗ trống bên cạnh.
Ngự Tứ lập tức đi tới ngồi xuống, cầm một chiếc bánh mỳ kẹp lên cắn, ăn được mấy miếng thì quay đầu lại, nhìn Cố Duyên không hiểu hỏi: “Chị thích ở bên em như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Cố Duyên đưa một ly bánh kem cho anh, mỉm cười: “Em là chồng của chị mà.”
Nhìn tất cả mọi người đều đang ăn bữa sáng của mình, trong lòng Dung Kim vừa tức lại vừa ấm ức, cuối cùng không thể nhịn được nữa, ném dao nĩa xuống bàn rồi rưng rưng nước mắt: “Các người thật quá đáng!”
Mắng xong xoay người chạy ra khỏi phòng ăn, chạy lên trên tầng hai.
Ngự Hàn vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, chậm rãi ăn bữa sáng của hắn, dường như người muốn ly hôn với Dung Kim không phải hắn vậy.
Trong lòng Cố Duyên thầm cười nhạt, Ngự Hàn quả nhiên là một kẻ vừa đa tình vừa máu lạnh, dù gì cuộc hôn nhân này cũng đã kéo dài mấy năm rồi, vậy mà lại có thể dễ dàng đồng ý ly hôn như vậy.
Đây chính là kết quả mà cô muốn, Dung Kim, cô đã nhịn cô ta quá lâu rồi, không muốn nhịn thêm nữa, cũng không thể nhịn thêm được nữa!
Sau bữa sáng, trong phòng ngủ của bà hai ở tầng hai, Dung Kim khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy hết cả ra.
Mà bà hai từ đầu đến cuối đều giữ yên lặng ngồi trên ghế sofa, người ngoài hoàn toàn không biết bà ta đang suy nghĩ gì.
Dung Kim khóc một lúc cong, dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt, vô cùng uất ức nói: “Mẹ, mẹ nói gì đi chứ, lẽ nào mẹ lại mặc kệ Ngự Hàn không nói lý lẽ như vậy, mặc kệ Cố Duyên bắt nạt con như vậy sao?”
Trước kia cho dù xảy ra chuyện gì, bà hai cũng luôn bảo vệ cô ta, nào cho phép nhười khác khinh dễ cô ta như vậy. Lần này, chuyện ly hôn lớn như vậy, bà ta lại không nói lời nào, cũng không có bất kỳ biện pháp nào cứu vãn.
Ly hôn với Ngự Hàn, đừng nói cô ta không nỡ từ bỏ cuộc sống vô cùng giàu sang phú quý này, cho dù cô ta không tiếc vị trí mợ cả nhà họ Ngự, cũng sẽ bị bạn bè bên cạnh khinh miệt đến chết.
Sau khi im lặng một lúc lâu, bà hai cuối cùng cũng lên tiếng: “Đây là chuyện lão gia quyết định, con chỉ có thể tự mình cầu phúc thôi.”
“Tại sao? Lẽ nào mẹ không định khuyên nhủ cha sao?”
“Con tưởng rằng mẹ khuyên ông ấy thì sẽ có tác dụng sao?” Bà hai tự giễu cợt cười: “Chỉ cần dính đến tiền, ông ấy sẽ biến thành một kể chẳng quan tâm gì đến quan hệ cha con, huống chi là cuộc hôn nhân giữa con và Ngự Hàn.”
“Như vậy là có ý gì? Con và Ngự Hàn ly hôn hay không có liên quan gì đến tiền của cha?” Dung Kim không hiểu, đôi mắt ngấn lệ hỏi.
Bà hai buồn bực, có chút thất vọng trừng mắt nhìn cô ta: “Ngu ngốc, con còn không hiểu sao? Cố Duyên đột nhiên trở thành thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Phong Thị, mà sau này công ty của cha con với Phong Thị là thù hay là bạn, cô ta đóng vai trò rất quan trọng. Có trách thì trách con xuất thân không tốt, hoàn toàn không mang đến cho ông ấy chút lợi ích nào.”
Nghe xong lời bà hai nói, trong lòng Dung Kim vô cùng hối hận, lúc đầu cô ta giúp bà hai khuyên ông chủ cho Cố Duyên vào nhà, chính là muốn dùng thân phận thấp kém của Cố Duyên để làm nhục Ngự Tứ. Không ngờ chưa đến nửa năm sau, Cố Duyên lại một bước lên tiên, trở thành thiên kim nhà họ Phong. Đây không phải gậy ông đập lưng ông trong truyền thuyết sao? Có ai ngu ngốc, có ai đen đủi như cô ta không chứ?
“Mẹ... Con không muốn ly hôn với Ngự Hàn đâu, người nhất định phải giúp con... .” Dung Kim nắm lấy cánh tay của bà hai lác lác tay bà ta nhiuw một lời cầu xin.
Chỉ cần không ly hôn với Ngự Hàn, bắt cô ta làm gì cô ta cũng làm, cho dù là nghe theo sự sắp đặt của bà hai, để Ngự Hàn cùng người phụ nữ khác sinh con duy trì hương khói cho nhà họ Ngự.
Vì cầu cứu sự giúp đỡ của bà hai, cô ta thậm chí đã quỳ xuống đất.
“Con đứng lên trước đi, bên phía cha con ta sẽ khuyên nhủ.”
Dung Kim đứng dậy, bà hai suy nghĩ một chút rồi nói: “Đương nhiên, bên phía Ngự Hàn cũng rất quan trọng, phải dựa vào sự cố gắng cứu vãn của con.”
“Con biết rồi.” Dung Kim nghẹn ngào gật đầu.
Tùy trong miệng cô ta nói như vậy, nhưng trong lòng sớm đã từ bỏ yes định này, bowirr vì phía Ngự Hàn hoàn toàn không có cơ hội cứu vãn được nữa rồi. Chân của Ngự Hàn không được tốt, cũng không đối sử tót với cô ta, chỉ nể mặt bà hai tiếp tục sống cùng cô ta. Sau khi hai chân bị tàn phế tính khí lại càng gắt gỏng hơn, thái độ không hỏi không quan tâm ngày trước với cô ta nay lại càng ác liệt hơn.
Có những lúc cô ta thậm chí còn thầm nghĩ bản thân mình còn không bằng Cố Duyên gả cho một thằng ngốc nữa, ít nhất như vậy còn không bị sỉ nhục.
Cô cũng không phải là chưa từng cứu vãn trước mặt Ngự Hàn, chỉ là vừa mới mở miệng, đã bị Ngự Hàn hung dữ đuổi ra ngoài.
Trong lòng Ngự Hàn, đã vì chuyện bị tàn tật mà trở nên vô cùng tàn nhẫn.
Ngoài của truyền đến tiếng bước chân, vững vàng trầm ổn, vừa nghe đã biết là ông cụ Ngự đã trở về. Bà hai ra hiệu Dung Kim đi râ ngoài, Dung Kim đứng dậy khỏi ghế ngồi, vừa hay đụng phải ông cụ Ngự đang đi vào cửa.
“Cha.” Cô ta lui qua một bên, cúi đầu lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Ông cụ Ngự thấy nước mặt của cô ta, dừng chân lại, nhìn cô ta nói: “Dung Kim, con yên tâm, nhà họ Ngự sẽ không bạc đãi con đâu. Ngự Hàn bây giờ thành ra như vậy rồi, con ở bên nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, còn không bằng mang theo đống của hồi môn hậu hĩnh kia đi gả cho một người đàn ông mình mong muốn, con nói xem có đúng không?”
Dung Kim không nói lời nào, cúi đầu rời khỏi phòng ngủ của hai người.
Đương nhiên cô biết ông cụ Ngự sẽ cho cô một khoản tiền chia tay hậu hĩnh, nhưng dù phí chia tay có hậu hĩnh đến đâu đi chăng nữa cũng không sánh nổi tài sản của nhà họ Ngự, không sánh được với thân phận địa vị dâu trưởng nhà họ Ngự.
Dung Kim vừa đi, bà hai lạnh lùng liếc mắt nhìn ông cụ Ngự sau đó xoay người đi tới trước bàn trang điểm rồi ngồi xuống, không nói lời nào.
Ông cụ Ngự thấy sắc mặt u ám của bà ta liền biết bà ta đang tức giận vì chuyện của Dung Kim, ông cũng không nói lời nào, thay quần áo. Bởi vì ông biết rõ, chỉ cần ông lên tiếng, hai người sẽ lại xảy ra một cuộc cãi vã.
Ông không nói chuyện, bà hai lại càng tức giận hơn, một tay túm chặt lấy ông: “Rốt cuộc ông muốn thế nào! Ông nói đi!”
Ông cụ Ngự hít một hơi, trả lời: “Tình hình công ty bây giờ thế nào bà không phải không biết, trước kia Phong Hách không đội trời chung với chúng ta, bây giờ bởi vì chuyện của Cố Duyên mà cố ý đối đầu với chúng ta, muốn xoa dịu thế cục này, chỉ có thể thu xếp tốt phía Cố Duyên.”
“Ông cho rằng ông giữ Cố Duyên lại, Phong Hách sẽ hóa từ địch thành bạn với ông, coi ông là thông gia tốt của hắn sao?” Bà hai cười nhạt.
Ông cụ Ngự nhún vai một cái: “Cái này cũng không phải là không thể, với sự sủng ái của ông ta với Cố Duyên, lại chỉ có mình Cố Duyên là con gái, sau này non nước thênh thang nhà họ Phong không phải sẽ trở thành của Nhà họ Ngự chúng ta sao?”
“Ông à, có phải ông tính quá xa rồi không?”
“Đương nhiên, tôi chỉ nói vậy thôi, bây giờ điều cần thiết nhất là đưa công ty trở lại quỹ đạo, những thứ khác để sau hãy nói.” Ông cụ Ngự nói xong, vỗ vai bà ta: “Cho nên tôi hy vọng bà lấy đại cục lấy trọng, từ bỏ những tính toán lặt vặt bụng dạ hẹp hòi của bà đi, đôi xử thật tốt với Cố Duyên, nó sắp là phúc tinh của chúng ta rồi đấy.”
“Ông sẽ không bắt tôi lấy lòng nó đấy chứ?” Bà hai đánh vào tay ông, bực bội gào lên: “Tôi nói cho ông biết đừng có mơ nhé! Cho dù tôi có chết vì đói tôi cũng sẽ không hạ thấp giá trị của mình mà đi lấy lòng nó đâu!”
“Không phải, tôi không miễn cưỡng bắt bà lấy lòng con bé, chỉ hi vọng bà có thể hòa thuận mà sống chung với nó, ít nhất sau này dừng vì chút chuyện nhỏ mà nóng giaanjj hay trừng phạt nó.”
Bà hai không nói lời nào, chỉ cười lạnh một tiếng.
Chung sống hòa thuận vơi Cố Duyên, đó không phải là ttự tát vào miệng mình sao? Choduf công ty có thực sự sụp đổ, bà ta chắc chắn cũng không làm được.
Ông cụ Ngự còn nói thêm: “Còn về chuyện của Ngự Hàn và Dung Kim bà cũng đừng tham gia, lđể chúng nó tự quyết định đi, tôi tôn trọng quyết định của Ngự Hàn.”
Ông cụ Ngự nói xong liền leo lên giường, kéo chăn đắp lên trên người rồi đi ngủ.
Ông đang suy nghĩ, nếu như bà hai nhất định muốn ngăn cản Ngự Hàn và Dung Kim ly hôn, cũng chưa chắc đã ngăn được, cứ để bà ta làm loạn đi.
Bà Ngự liếc mắt nhìn ông, thở dài, nói: “Ông làm như vậy có xứng đáng với Dung Kim không? Ông nhẫn tâm nhìn nó tổn thương sao?”
Bà ta vừa nói gương mặt vừa mang theo sự thất vọng, vậy mà ông cụ Ngự chỉ cười, ông không tin bà hai sẽ vì những tổn thương và đau lòng của Dung Kim mà cố gắng giữ bằng được Dung Kim ở bên mình, chảng qua là muốn giữ lại một người thân tín bên mình mà thôi.
Lại nhớ quãng thời gian sống ở nhà họ Ngự, mặc dù Cố Duyên cảm thấy chán ghét, nhưng nghĩ đến mục đích mình ở lại, cô lại đè nén tất cả những cảm xúc không vui xuống.
Cũng may thái độ của Ngự Tứ đối với cô cuối cùng cũng có chút chuyển tốt, mặc dù không quan tâm và cố gắng lấy lòng như trước nữa, nhưng ít nhất cũng không dùng lời lẽ cay độc với cô nữa, cũng không động một chút là đuổi cô đi.
Sau khi quyết định ở lại, cô gọi điện thoại cho Phong Hách, Phong hách lần đầu tiên tức giận với cô.
Phong Hách vô cùng giận dữ trách lập trường của cô không kiên định, người ta mới nói vài câu dễ nghe liền thay đổi chủ ý.
Cố Duyên biết Phong Hách rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này của cô, rất muốn nhanh chóng giải thoát giúp cô, vì vậy cô sớm đoán được ông sẽ tức giận, cũng sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Cô không nói lời nào, chỉ im lặng cầm chiếc điện thoại, đợi Phong Hách quở trách xong xuôi cô mới nhẹ nhàng nói một câu: cha, con có nỗi khổ riêng của mình, hi vọng cha sẽ ủng hộ con, tin tưởng rằng con sẽ đủ năng lực để bảo vệ mình.
Cô nói như vậy, Phong Hách còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể đè nén cơn iaanj mà chấp nhận sự thực.
Ngày thứ năm ở lại nhà họ Ngự, Cố Duyên quyết định đưa Ngự Tứ về nhà họ Phong gặp mặt Phong Hách, cô rời giường từ sớm, chỉnh Ngự Tứ cho thật sạch sẽ, ổn thỏa, cố gắng để lại ấn tượng tốt trước mặt Phong Hách.
Lúc hai người ra tới cửa, lần đầu tiên ông cụ Ngự tự mình phái tài xế cho họ, chuẩn bị các loại lễ vật phong phú, đồng thời căn dặn cô về sớm một chút.
Một ông cụ Ngự như vậy, thực sự Cố Duyên thấy không quen!
Hai người về Phong gia, Lăng Tiêm Hà vô cùng vui mừng, kéo hai người vào phòng uống trà ăn bánh do đích thân bà làm. Phong Hách thì ngược lại, liếc mắt nhìn Ngự Tứ rồi lại thu hồi ánh mắt, trong mắt đều là sự ghét bỏ.
Ngự Tứ có đẹp trai, có sạch sẽ hơn đi chăng nữa, cũng chỉ là một thằng ngốc, trong mắt ông anh chẳng có giá trị gì cả!
Cố Duyên kéo cánh tay Ngự Tứ nhẹ giọng nhắc nhở anh gọi 'cha'.
Ngự Tứ nhìn thấy vẻ mặt này của Phong Hách, không cam lòng cũng không muốn gọi một tiếng, ngồi bên bàn ăn cạnh Lăng Tiêm Hà ăn bánh.
Mà Phong Hách cũng không cam lòng không đáp tiếng nào.
“Cha...” Cố Duyên đi tới ngồi xuống bên cạnh Phong Hách, ôm cánh tay ông khẽ lay lay: “ Cha đừng như vậy mà, anh ấy là chồng của con gái cha đấy, cha ghét bỏ anh ấy đồng nghĩa với việc ghét bỏ con gái cha đấy cha có biết không?”