Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ phía sau hai người kia, Triệu Kỳ đột nhiên rón ra rón rén đi lại, toàn thân mềm mại bên cánh tay Tần Nghị, thấp giọng nói: “Tần Nghị, tôi đói bụng.”
Nghe được những lời kia của người yêu, bỏ qua hai người kia, Tần Nghị lập tức quay đầu, tội nghiệp nói với cô: “Kỳ Kỳ, em phải tin anh, anh thật sự không đồng tính luyến ái!”
“Hảo, tôi biết.” Triệu Kỳ gật đầu, hướng hắn đi ra đường bếp rộng thênh thang: “Anh đi nấu cơm đi!”
Tần Nghị đối với lời cô nói vô cùng bất mãn. Hắn xoay người, chăm chú nhìn cô: “Kỳ Kỳ, em rốt cuộc có nghe lời anh nói không?”
“Nghe được, anh cứ nói anh không phải gay.” Triệu Kỳ nói, đói khát nhìn hắn, “Hiện tại, anh có thể đi nấu cơm cho tôi không?”
….
Tần Nghị vô ngữ, buồn bực kêu lớn: “Kỳ Kỳ, em rốt cuộc có hay không để ý anh nói.”
“Tôi đã nghe! Anh cứ nói anh không phải gay, tôi cũng nói tôi tin, anh còn muốn thế nào?” Triệu Kỳ không nhịn được. Cô hiện tại đối với chuyện của hắn hoàn toàn không chú ý! Cô đói! Cô muốn ăn cơm!
“Em …” Tần Nghị bị thái độ của cô làm cho phẫn nộ. Hắn run rẩy nắm chặt hai tay, không dám gây tổn thương cho cô, chỉ có thể bất đắc dĩ nhịn: “Em làm anh tức chết!”
“Cái gì mà bực bội? Tôi nói tôi tin tưởng anh mà.” Triệu Kỳ vô lực tựa vào tường, vô tâm nghĩ nói chuyện tào lao cùng hắn.
Ô ô…. Thật đói a, gặp mặt hắn cô liền cảm giác đói bụng, trong bụng réo lên một trận. Cô bây giờ chỉ mong mau mau được ăn no bụng mà thôi.
“Vậy em vừa rồi vừa nói gì?” Tần Nghị không quên hỏi.
“Tôi nói cái gì?” Triệu Kỳ sớm quên đi việc mình tự làm tự chịu.
“Em đừng nói em đã quên hết những thứ gì em đã nói.” Tần Nghị quắc mắt nhìn trừng trừng.
“A, nguyên lai là cái kia a!” Triệu Kỳ nghĩ tới, cười cười, “Hợp với tình hình mà! Vui đùa mà thôi, chớ để trong lòng! Lúc ấy thấy hai người, tôi lập tức đã nghĩ đến bức tranh châm biếm mới nhìn mấy ngày hôm trước, trong đầu đột nhiên thốt ra những lời này, tôi không cố ý.” Như thế mà thôi. Hoàn toàn là ý đùa cợt.
“Em!” Tần Nghị nghiến răng.
“Anh vào nhà bao lâu, lúc ấy em ở đâu?” Hắn thương tâm hỏi.
“Thiến Thiến tới thăm hỏi, Tôi cùng Mặc Mặc dẫn cô ấy đi thăm nơi làm việc của tôi.” Triệu Kỳ nói, “Phòng ốc này là tự anh mua và trang hoàng. Thiết bị cách âm tốt thế nào tôi nghĩ anh biết rõ hơn tôi chứ.”
Tần Nghị không còn lời nào để nói. Hắn hiện tại hối hận muốn chết đi! Thiết bị cách âm chết tiệt! Ngày mai hắn sẽ cho người đến phá đi!
“Tất cả đã rõ rồi, hiện tại anh có thể đi nấu cơm được không?” Triệu Kỳ đả thông tinh thần hắn, động động ống tay áo hắn, không cho hắn lâm vào trầm tư, cô muốn ăn cơm trưa, “Anh muốn giận cũng được, nhưng chờ tôi ăn cơm xong mới có khí lực trả lời anh a.”
“Kỳ Kỳ, em đói bụng?” Tần Nghị lúc này mới bất giác hiểu được ý cô.
Triệu Kỳ vô lực gật đầu. Hắn rốt cục đã nhận ra! Cô đói đến muốn khóc rồi!
“Lão đại, em khuyên anh nên nhanh chuẩn bị cơm trưa đi! Nhị ca sáng đến giờ không có ăn gì đâu!” Không biết khi nào, thương thảo xong với mỹ nhân, Tần Mặc cũng đến bên bọn họ, nói xen vào.
“Đến bây giờ còn chưa ăn cái gì sao?” Tần Nghị giật mình, giơ tay lên nhìn đồng hồ, “đã hơn 12h30 rồi.”
“Đúng vậy,” Tần Mặc cần mẫn nói với hắn, “Bị ca nuôi nửa tháng qua, đầu lưỡi nhị ca sớm bị tay nghề của ca mê hoặc, đồ ăn bên ngoài không hợp với chị ấy, chị ấy chỉ có thể gượng gạo ăn vào miếng để duy trì mạng sống mà thôi. Tới hôm nay….” Tần Mặc giơ ba ngón tay lên trước mặt hắn, “nhị ca đã ba ngày ăn cơm không vào rồi.”
“Cái gì?” Tần Nghị đau lòng nhìn Triệu Kỳ, hắn phát hiện cô gầy đi, mặt tái nhợt, thiếu khí huyết. Tâm tình bất hảo, vì vậy hắn giận dữ, hung ác nói: “Em như thế nào không biết tự yêu quý bản thân mình?”
“Tôi… tôi không cố ý. Thật sự là đồ ăn bên ngoài khó nuốt.” Đối mặt với tức giận ngút trời của Tần Nghị, mới vừa rồi không sợ trời sợ đất. Triệu Kỳ sớm đã rụt cổ lại, sợ hãi nói.
“Không lẽ em định cố ý nhịn hắn tới châu Phi giả dạng dân chạy nạn chứ?” Tần Nghị tức giận mắng, không đành lòng nhìn cô tái nhợt, vội vàng nhanh chân đưa cô tới ghế salon, an trí cô ngồi xuống, lớn tiếng căn dặn: “Ngồi im đây, đến khi anh xong thì đừng lộn xộn.”
“Tôi…” Đói bụng cũng không cần làm to thế chứ. Triệu Kỳ rất muốn nói vậy. nhưng nhìn ánh mắt hung hăng của Tần Nghị, mọi lời của cô tự động tiêu biến.
“Em ngồi im cho anh.” Tần Nghị nghiêm nghị liếc mắt nhìn, nói xong, xoay người tiến vào bếp, bắt đầu chiến đấu.
Liền sau lưng hắn khi vừa bước vào bếp một giây, trong phòng khách Tần Mặc đột nhiên phát ra tiếng hoan hô: “Oa, thật tốt qua, hôm nay lại có tiệc lớn! Nhị ca, em yêu chị chết mất.”
Tần Nghị nghe thấy, lưng như cứng lại một phút. Tiếng Mặc Mặc lập tức tắt hẳn.